Linh Kiếm Tôn

Chương 62: Không cần



Lực một cước này của Sở Hành Vân rất mạnh, đá Cố Thanh Sơn bay đi đập mạnh vào trên vách tường rớt xuống đất khiến Cổ Thanh Sơn thanh tỉnh.

Cổ Thanh Sơn vừa mở mắt liền phun ra một ngụm máu đen đông đặc, đồng thời hắn cảm thấy cả khuôn mặt đều tràn đầy đau nhức,.

“Kẻ nào to gan lớn mật vậy, dám ra tay với ta?” Cố Thanh Sơn tức giận quát lên.

Lúc này, Cổ Thanh Sơn tựa như là một con hùng sư tức giận, tỏa ra linh lực cực kỳ hùng hậu khiến cả tòa mật thất tu luyện bắt đầu lung lay.

Sở Hành Vân bước lên một bước, hai tay đặt ở phía sau lưng, nhẹ nhàng nói: “Một cước vừa rồi là ta đá, có vấn đề gì sao?”

“Sở Hành Vân, ngươi...” Cố Thanh Sơn thấy Sở Hành Vân cực kỳ bình tĩnh, bộ dáng như là việc vừa làm chẳng có gì to tát cả.

Hắn vừa chuẩn bị phát hỏa thì phát hiện cả người cực kỳ thoải mái, khí lực tựa như dùng không hết.

“Trước khi bắt đầu tu luyện thì ta đã nói với ngươi là không nên nóng nảy đi đột phá bình cảnh. Ngươi có biết nếu như vừa rồi không có ta ra tay thì bây giờ ngươi đã là một cái thi thể lạnh như băng hay không?”

“Chưa lĩnh ngộ hoàn toàn được Âm Sát Khí liền dám can đảm đi trùng kích cảnh giới Địa Linh Cảnh, ngươi thực sự là không biết trời cao đất rộng, cũng khó trách ngươi dừng lại ở cảnh giới Tụ Linh Cảnh cửu trọng thiên nhiều năm như vậy! Đúng là đáng đời!”

Sở Hành Vân chỉ vào Cố Thanh Sơn chửi ầm lên, giọng nói càng ngày càng lớn.

Người nóng lòng muốn vượt bình cảnh thì Sở Hành Vân đã thấy không ít, nhưng giống như Cố Thanh Sơn đã ăn xong một lần đau khổ lại còn ngu xuẩn như vậy, thực sự làm cho Sở Hành Vân mở rộng tầm mắt.

Nếu như không phải hắn phát hiện đúng lúc, đồng thời dùng khẩu quyết để dẫn dắt Cố Thanh Sơn thì hiện tại, Cố Thanh Sơn căn bản không có khả năng sinh long hoạt hổ đứng ở chỗ này mà đã sớm hấp hối.

Cố Thanh Sơn nghe thấy Sở Hành Vân mắng mình liền sửng sốt một chút. Ánh mắt liếc thấy trên mặt đất có một bãi máu đen, lại nghĩ tới việc liều lĩnh hấp thu âm sát khí, trên trán lập tức chảy ra từng giọt mồ hôi lớn như hạt đậu, còn trong lòng thì cảm thấy cực kỳ may mắn cùng xấu hổ.

Sở Hành Vân có tâm giúp hắn như thế mà ngược lại hắn còn nổi giận với Sở Hành Vân. Nhớ lại hành động vừa rồi, hắn thật sự cảm thấy vô cùng xấu hổ, muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.

“Sở gia chủ, ta biết sai rồi. Vì quá vui mừng khi tìm được cơ hội thứ hai đột phá Địa Linh Cảnh nên ta nhất thời quên đi lời nhắc nhở của ngươi. Chỉ sợ đây là vận mệnh của ta, cả đời không thể bước vào cảnh giới Địa Linh Cảnh.” Cố Thanh Sơn thở dài một hơi rồi nói với giọng bất đắc dĩ.

“Cảnh giới của ngươi hiện tại không phải đã là Địa Linh Cảnh sao?” Lúc này, Diêm Độc đột nhiên mở miệng nói một câu.

Vẻ mặt của Cố Thanh Sơn đột nhiên cứng lại. Chợt, hắn phát hiện trong linh hải của hắn xuất hiện một đoàn khí màu xám, cực kì âm hàn. Đó chính là âm sát khí làm hắn vừa yêu vừa hận, hắn vui mừng thốt lên: “Địa Linh Cảnh, ta Cố Thanh Sơn rốt cục bước vào cảnh giới Địa Linh Cảnh rồi. Trời ơi, không phải là ta đang nằm mơ chứ?”

“Nếu như Cố thành chủ có cảm giác là mình đang nằm mơ thì ta không ngại giúp ngươi tỉnh mộng.” Sở Hành Vân mỉm cười đá một cước vào trên ngực Cố Thanh Sơn, lần thứ hai đá cả người hắn bay đập vào trên tường.

Chỉ bất quá lúc này, Cố Thanh Sơn ói ra cũng không phải máu đen, mà là một một ngụm máu tươi.

Cảm giác đau đớn kịch liệt lần nữa nổi lên khiến cho Cố Thanh Sơn kêu lên thành tiếng nhưng trên mặt hắn vẫn hiện đầy dáng tươi cười mừng như điên, nói: “Ta cảm thấy đau, vậy đây không phải là mơ. Ta thực sự bước vào cảnh giới Địa Linh Cảnh giới!”

Thấy Cố Thanh Sơn biểu lộ bộ dáng mừng như điên, Sở Hành Vân không khỏi trợn mắt lên nhìn hắn. Sau đó, Sở Hành Vân căn bản không thèm để ý tới hắn nữa mà bước ra khỏi mật thất tu luyện, chuẩn bị tìm Tần Vũ Yên đòi ba quả linh hạch còn lại.

“Sở gia chủ.” Cố Thanh Sơn đột nhiên lấy lại tinh thần nói, cung kính cúi người với Sở Hành Vân, sau đó nói: “Hiện tại, ám tật của ta đã khỏi hẳn, còn bước vào cảnh giới Địa Linh Cảnh. Căn cứ ước định trước đây, ta nguyện ý trở thành khách khanh của Sở gia mười năm.”

Trước khi nói ra những lời này, Cố Thanh Sơn nghĩ có chút mất thân phận.

Nhưng vừa nói xong, hắn liền cảm thấy cả người được thả lỏng, thậm chí còn có một chút vui vẻ.

Hắn tự mình tu luyện gặp tẩu hỏa nhập ma, suýt nữa bỏ mạng tại chỗ mà Sở Hành Vân còn có thể cứu trở về, bản lãnh như vậy thật là quá mức thần thông quảng đại. Việc trở thành khách khanh Sở gia khiến hắn có thể tiếp xúc cùng Sở Hành Vân tựa hồ cũng là một chuyện tốt.

Bất quá, vẻ mặt Sở Hành Vân lạnh như băng, đạm mạc nói: “Mười năm coi như xong đi. Trải qua chuyện vừa rồi, ta cảm thấy Sở trấn không cần một cái khách khanh ngu xuẩn như vậy để tránh cho sau này lại tẩu hỏa nhập ma lãng phí thời giờ của ta.

Không cần?

Khách khanh ngu xuẩn!

Đám người xung quanh đều nghe cực kỳ rõ ràng lời nói của Sở Hành Vân, hầu như ai cũng kinh ngạc mà trợn mắt, có không ít người thậm chí cắn cả đầu lưỡi đau đến phải kêu rên lên.

Sau Diêm Độc, Cố Thanh Sơn rốt cục cũng đột phá bình cảnh, trở thành cường giả Địa Linh Cảnh thứ hai của thành Tây Phong.

Hắn chủ động mở miệng nói muốn trở thành khách khanh Sở gia trong vòng mười năm đã đủ để khiến cho người khác rung động. Việc này khiến hầu hết mọi người đều nghĩ Sở gia đã trở thành đệ nhất gia tộc thành Tây Phong, có tới hai tên cường giả Địa Linh Cảnh tọa trấn.

Nhưng lại không nghĩ tới, Sở Hành Vân lại cự tuyệt Cố Thanh Sơn, còn nói hắn là một tên ngu xuẩn.

Đây chính là cường giả Địa Linh Cảnh hàng thật giá thật, vào trong mắt của Sở Hành Vân liền không khác gì một tên khất cái đầu đường, không thèm để ý tới, thậm chí Cố Thanh Sơn chủ động nhắc lại thì Sở Hành Vân cũng không muốn tiếp nhận!

Càng khiến cho bọn họ giật mình là Cố Thanh Sơn cũng không có vì lời nói của Sở Hành Vân mà tức giận, ngược lại hắn mỉm cười tiến lên phía trước, lấy lòng mà nói: “Sở gia chủ nói không sai, ta đích thật là một tên ngu xuẩn. Sau này, nếu ta tu luyện có chỗ không hiểu thì trước tiên sẽ xin Diêm Độc chỉ giáo, tận lực không đi quấy rầy ngài.”

Diêm Độc vừa nghe liền có chút ngoài ý muốn nhìn về phía Cố Thanh Sơn nghĩ:” Không hổ là nhân vật lăn lộn trong quan trường, trở mặt còn nhanh hơn lật sách. Lúc trước còn nổi giận đùng đùng, hiện tại thì mỉm cười lấy lòng.

Nhưng Diêm Độc cũng có thể hiểu được hành động của Cố Thanh Sơn. Sở Hành Vân biểu diễn ra tài nghệ cực kì thâm ảo, dù chỉ học được một chút thì cũng đủ để hắn hưởng thụ cả đời.

Theo chủ nhân như vậy, không thể nghi ngờ là lựa chọn cực kỳ sáng suốt!

Tần Sơn nhìn thấy những gì vừa xảy ra, tâm tình cùng mọi người như nhau, bị chấn kinh đến nỗi có chút chết lặng. Vừa nhìn thấy Sở Hành Vân đi tới, hắn rất tự giác đem ba quả linh hạch đưa ra, tựa như là theo bản năng.

Thậm chí là ngay cả Sở Hành Vân rời đi lúc nào, hắn cũng không biết. Hắn ngơ ngơ ngẩn ngẩn đứng im tại chỗ nhìn bóng lưng hai người Sở Hành Vân cùng Diêm Độc rời đi cho đến hoàn toàn không thấy được gì nữa thì hắn mới giật mình phục hồi tinh thần lại.

“Vũ Yên tiểu thư...” Tần Sơn hậm hực quay đầu lại thì phát hiện Tần Vũ Yên tựa như cũng vừa mới hoàn hồn, trong đôi mắt xinh đẹp không ngừng lóe ra rạng rỡ tinh mang, tựa hồ vừa phát hiện ra thứ gì cực kỳ hấp dẫn.

“Tần Sơn, cách Vũ Phủ khảo hạch bắt đầu còn bao nhiêu thời gian?” Tần Vũ Yên đột nhiên hỏi Tần Sơn.

Tần Sơn lập tức đáp: “Còn 12 ngày. 12 ngày sau là ngày Vũ Phủ khảo hạch chính thức bắt đầu.”

“12 ngày, cũng đủ rồi!”

Tinh mang trong mắt Tần Vũ Yên càng lóe sáng, nàng ta phân phó Tần Sơn: “Ngươi lập tức đi trước Hoàng Thành một chuyến, cho dù như thế nào cũng phải bảo sư tôn đại biểu Lăng Tiêu Vũ Phủ tham dự họp lần Vũ Phủ khảo hạch này. Nếu như hắn hỏi nguyên nhân thì ngươi liền đem ba tờ đan phương này cho hắn xem.”

Trong lúc nói chuyện, Tần Vũ Yên thận trọng lấy ba tờ giấy từ trong nhẫn trữ vật ra.

Ba tờ giấy này là ba đan phương theo thứ tự là Hỏa Linh Tán, Thanh Tâm Đan cùng Vạn Dương Đan, nguồn gốc của tất cả ba tờ đan phương này đều là từ tay Sở Hành Vân!

Dịch giả: lushi

Biên: Mei_hnmn

Nguồn http://truyenfull.vn/