Linh Kiếm Tôn

Chương 8: Không phải oan gia không gặp



“Hai mươi vạn lượng bạc?”

Thân thể Sở Hành Vân khẽ run, hiển nhiên là bị cái giá tiền này hù dọa. Hắn cứ tưởng rằng Bích Ba Cửu Điệp Lãng cao lắm cũng chỉ bán được chừng mười vạn lượng bạc.

“Tiền bối, đây là ta chỉ sơ bộ tính ra cái giá tiền này, giá cả chính xác hẳn là khoảng ba mươi vạn lượng. Nếu như không hài lòng, ngài có thể tự đặt ra giá.” Thấy Sở Hành Vân trầm mặc không nói, Mạnh Thanh còn tưởng rằng Sở Hành Vân không hài lòng với cái giá tiền này, vội vàng giải thích.

“Không cần, ngươi cứ dựa theo quy củ của phòng đấu giá là được.” Sở Hành Vân khoát tay áo nói. Hắn rất yên tâm đối với danh dự và uy tín của phòng đấu giá Tây Phong.

“Được, ta lập tức đi chuẩn bị.” Mạnh Thanh hơi khom người, liền vội vàng đi chuẩn bị bắt đầu bán đấu giá.

Võ học linh giai ở thành Tây Phong cực kỳ hiếm thấy, mặc dù là phòng đấu giá Tây Phong thì trong một năm cũng chỉ thấy được có vài lần.

Mạnh Thanh chuẩn bị rèn sắt khi còn nóng. Đêm nay, hắn liền cho bán đấu giá Bích Ba Cửu Điệp Lãng, đồng thời đem tin tức này truyền cho các đại gia tộc thành Tây Phong, trắng trợn truyền bá tin tức đi.

Cũng không lâu sau, các đại gia tộc thành Tây Phong đều phái người đến đây, ai cũng muốn đấu giá được bộ chưởng pháp linh giai này. Trong thoáng chốc, dòng người liền chen chúc trong đại sảnh bán đấu giá, phi thường náo nhiệt.

Sở Hành Vân không quan tâm đến quá trình bán đấu giá. Thực sự hắn cũng lười để ý tới, chỉ cần biết kết quả là được.

Ánh mắt của hắn dời đi, rơi vào trên người của Mạnh Thanh, mở miệng hỏi: “Mạnh chủ quản, ngươi có biết trong phường thị có nơi nào bán đan dược phẩm chất cao không?”

“Nếu như tiền bối muốn mua đan dược thì nên chọn Bách Bảo lâu.”

Mạnh Thanh suy tư chỉ chốc lát, giải thích: “Bách Bảo Lâu là thương hội đứng đầu Lưu Vân Hoàng Triều, hầu như mỗi một tòa thành trì đều có chi nhánh của họ, không chỉ bán đan dược mà ngay cả linh tài cùng binh khí đều bán.”

“Bách Bảo Lâu sao?” Sở Hành Vân gật đầu, âm thầm đem tên này ghi tạc trong lòng.

“Nhắc tới cũng thật là trùng hợp, ta cùng lâu chủ của Bách Bảo Lâu có chút quen biết, tiền bối cầm quả ngọc bội này tới nói là ta giới thiệu qua liền có thể hưởng thụ ưu đãi 10%.” Mạnh Thanh từ trong người lấy ra một quả ngọc bội, đưa cho Sở Hành Vân.

Chất liệu của quả ngọc bội này cũng không quý giá, chỉ là phổ thông bạch ngọc. Trên mặt quả ngọc giản điêu khắc long phượng tường thú, chính giữa lại chứa nhiều phù văn, nhìn qua có chút hoa mỹ.

“Vậy thì ta xin đa tạ Mạnh chủ quản trước.” Vẻ mặt của Sở Hành Vân vẫn bình thản như trước đem ngọc bội nhận lấy. Hiện tại hắn thiếu nhất là ngân lượng, tuy giảm giá 10% không nhiều lắm nhưng là có thể tiết kiệm một khoản tiền, hắn cũng không muốn bỏ qua.

“Tứ hải giai huynh đê(*), tiền bối nói quá lời rồi. Ngày sau, nếu như tiền bối còn muốn bán đấu giá võ học thì mong rằng tiền bối có thể ưu tiên chọn phòng đấu giá Tây Phong chúng ta a.” Mạnh Thanh cười cười nói. Hắn lăn lộn trên thương trường nhiều, tất nhiên là am hiểu sâu sắc thái độ cùng đạo lý đối đãi khách hàng.

Giữa lúc Sở Hành Vân cùng Mạnh Thanh nói chuyện với nhau thì đấu giá hội kết thúc, kết quả đấu giá cũng đã có.

Dưới sự tranh đoạt của các đại gia tộc, giá cả của Bích Ba Cửu Điệp Lãng bị nâng lên đến bốn mươi vạn lượng bạc. So với Mạnh Thanh dự tính ba mươi vạn lượng bạc còn cao hơn tròn mười vạn lượng bạc, điều này làm cho Sở Hành Vân rất là kinh ngạc.

Nhưng mà làm Sở Hành Vân càng kinh ngạc hơn chính là người mua Bích Ba Cửu Điệp Lãng thế mà lại là Thủy Sùng Hiền.

“Nếu không phải oan gia liền không gặp, lời này thật đúng là không sai.” Sau khi Sở Hành Vân biết kết quả này, trong lòng hắn âm thầm cười quái dị.

Cũng không lâu lắm, ở dưới sự hướng dẫn của Mạnh Thanh, Thủy Sùng Hiền đi vào phòng khách quý. Thủy Thiên Nguyệt cũng đi cùng mà đến. Cô ta đứng phía sau lưng Thủy Sùng Hiền, có vẻ hơi bị bó buộc.

“Thủy gia chủ, vị tiền bối này là chủ nhân của võ học Bích Ba Cửu Điệp Lãng.” Mạnh Thanh mang trên mặt ý cười, giới thiệu với Thủy Sùng Hiền.

Ánh mắt Thủy Sùng Hiền nhìn Sở Hành Vân, hai tay ôm quyền, nói: “Tại hạ Thủy Sùng Hiền là gia chủ Thủy gia, xin hỏi cao danh đại tính của tiền bối?”

Phải biết rằng, phẩm cấp võ học trấn tộc của Thủy gia đồng dạng cũng là trung cấp linh giai.

Nhưng so sánh với Bích Ba Cửu Điệp Lãng thì có vẻ thấp kém hơn rất nhiều, căn bản không đáng giá nhắc tới.

Thủy Sùng Hiền phán đoán người lấy ra Bích Ba Cửu Điệp Lãng bán nhất định là cường giả lánh đời nhiều năm nên hắn căn bản không dám thể hiện cái gọi là uy phong của gia chủ Thủy gia, ngược lại hắn có vẻ rất cung kính.

Nhìn thấy Thủy Sùng Hiền cùng Thủy Thiên Nguyệt, Sở Hành Vân đem thanh âm đè thấp, nhắm tránh bị bọn họ nhận ra, nói: “Thật ra ta chỉ là một gã tán tu, tên thì không dám nhắc đến. Bích Ba Cửu Điệp Lãng đây, các ngươi cầm đi.”

Nói xong, Sở Hành Vân lấy ra tâm pháp cùng chiêu thức của Bích Ba Cửu Điệp Lãng, tiện tay ném cho Thủy Sùng Hiền.

Thủy Sùng Hiền vội vàng đưa tay đón tâm pháp cùng chiêu thức của Bích Ba Cửu Điệp Lãng, hắn giống như thấy được chí bảo vậy, tinh tế tra xét.

Càng đọc, biểu tình trên mặt hắn càng trở nên phấn khởi.

Bích Ba Cửu Điệp Lãng tổng cộng chia làm chín loại chưởng pháp, mỗi một chưởng đều khí thế hùng hồn, một chưởng chồng một chưởng, chưởng chưởng cùng chồng thì uy lực có thể đề cao gấp bội, cực kỳ kinh người.

“Ta chỉ dùng bốn mươi vạn lượng bạc lại có thể mua được võ học đứng đầu như vậy, tuyệt đối là không có thua thiệt!” Thủy Sùng Hiền suy nghĩ một chút liền trở nên vui mừng. Hắn lập tức thận trọng đem quyển võ học bỏ vào trong người, giống như là sợ bị người khác cướp đi vậy.

“Tiền bối, căn cứ theo quy định của phòng đấu giá Tây Phong thì bất cứ vật phẩm bán đấu giá nào cũng cần thu nửa thành phí dụng nhưng ta có ý cùng tiền bối kết cái thiện duyên nên nửa thành phí dụng, không thu cũng được, chỉ mong muốn sau này tiền bối muốn đấu giá võ học thì xin ưu tiên chọn phòng đấu giá Tây Phong.”

Trên mặt Mạnh Thanh tràn đầy vẻ tươi cười lấy lòng, đem bốn mươi viên linh thạch đưa cho Sở Hành Vân.

Hầu hết mọi giao dịch phổ thông là sử dụng ngân lượng, hoặc là vàng, chỉ khi nào giao dịch có giá trị quá lớn hoặc thuộc mức độ trọng đại thì mới đổi sang trao đổi bằng linh thạch.

Một viên linh thạch tương đương với một vạn lượng bạc, một trăm lượng vàng. Không chỉ có thể dễ dàng mang theo, võ giả lại còn có thể dùng để tu luyện nên linh thạch đã từ từ thay thế ngân lượng, trở thành tiền tệ dùng để giao dịch phổ biến nhất của võ giả.

“Mạnh chủ quản thật là có lòng, lần sau nếu ta muốn bán đấu giá võ học, đương nhiên ta sẽ tới phòng đấu giá Tây Phong.” Sở Hành Vân cười ha hả, trong lòng thầm tính toán nửa thành phí dụng của bốn mươi viên linh thạch cũng chính là hai quả linh thạch a.

Mạnh Thanh đã nhiệt tình như vậy nên Sở Hành Vân cũng không muốn từ chối. Hắn biết sau này hắn sẽ cần càng nhiều linh thạch hơn nên cho dù tạo một cái quan hệ cũng chỉ có lợi mà không có hại a.

Đem linh thạch cất đi, Sở Hành Vân liền xoay người, muốn đi ra ngoài phòng đấu giá.

“Tiền bối, xin người tạm thời dừng chân!” Đột nhiên, thanh âm Thủy Thiên Nguyệt của vang lên làm trong lòng Sở Hành Vân giật mình. “Chẳng lẽ Thủy Thiên Nguyệt đã nhìn ra thân phận của ta?”

Chỉ thấy Thủy Thiên Nguyệt đi tới trước mặt của Sở Hành Vân, đầu tiên cô ta là cúi người chào hắn một cái, sau đó cung kính nói: “Tiền bối, tiểu nữ là Thủy Thiên Nguyệt, lần đầu tiên ta nhìn thấy tiền bối liền bị phong phạm của tiền bối thuyết phục. Ta muốn mời tiền bối trở thành khách khanh của Thủy gia, không biết ý của tiền bối như thế nào?”

“Bị phong phạm của ta thuyết phục?” Sở Hành Vân sửng sốt một chút. Khuôn mặt của hắn khuất dưới hắc bào toát ra một chút khinh bỉ.

Thái độ của Thủy Thiên Nguyệt ngang ngược kiêu ngạo cũng chỉ đến mức độ như vậy là cùng, bày ra thái độ không muốn mặt mũi như vậy.

Cái gì là phong phạm cường giả? Cái gì là bị thuyết phục? Tất cả đều là do cô ta trợn mắt nói mò. Cái mà nàng xem trọng là võ học cùng công pháp trên người Sở Hành Vân, thực sự là tiểu nhân bất chiết bất khấu lợi thế(**).

“Thì ra ngươi chính là Thủy Thiên Nguyệt.” Sở Hành Vân cố ý đề cao thanh âm, làm cho tất cả mọi người có thể nghe được rõ ràng.

“Không ngờ tiền bối lại có nghe qua tên ta, thực sự là vinh hạnh đến cực điểm.” thanh âm của Thủy Thiên Nguyệt vẫn như trước cung kính, nhưng mơ hồ để lộ ra cảm giác đắc ý, có vẻ rất hưởng thụ cái cảm giác được mọi người chú ý.

“Thủy Thiên Nguyệt là tiểu thư của Thủy gia, trời sinh tính tình ngang ngược kiêu ngạo bất tuần. Vì để trốn tránh hôn ước, cô ta không chỉ làm khó dễ thiếu chủ Sở gia mà còn thể hiện một bộ dáng cao cao tại thượng. Danh tiếng ngươi lớn như vậy, có thể nói là như sấm bên tai, ta làm sao có thể không biết?”

“Trăm triệu không nghĩ tới, không ngờ Bích Ba Cửu Điệp Lãng của ta lại rơi vào trong tay của tiểu nhân đê tiện này, thật sự là quá đáng tiếc!”

Sở Hành Vân vừa nói vừa đi, cuối cùng hắn nhanh chóng rời khỏi phòng đấu giá Tây Phong.

Nhưng âm thanh tràn ngập giễu cợt cũng không gì sánh được này lại cứ quanh quẩn, vang dội ở bên trong phòng đấu giá Tây Phong làm biểu tình của Thủy Thiên Nguyệt cùng Thủy Sùng Hiền không biết đọng lại ở nơi nào, toàn trường thì càng rơi vào im lặng.

(*) tứ hải gia huynh đệ: anh em bốn bể đều là nha. (Ta thấy thay vào k hay lắm nên để nguyên – Lu)

(**) tiểu nhân bất chiết bất khấu lợi thế: một câu dùng để phê phán mấy tên tiểu nhân bịa chuyện, chuyên bẻ cong sự thật, trong trường hợp ở trên thì là bịa chuyện đó ae @@.

Anh em đọc thấy có chỗ nào k hiểu thì bình luận có gì ta giải thích cho. tks đã đọc