Linh Miêu Gây Dựng Sự Nghiệp Hằng Ngày

Chương 6: Con cua lớn



Khi Ninh Chinh nhìn Ninh Phỉ đột nhiên biến ra một đống đồ, có chút kinh sợ.

Hắn thật cẩn thận giơ vuốt lên chạm vào một con cua lớn, không biết xui xẻo thế nào mà con cua kia cũng trùng hợp thoát ra khỏi dây trói, dùng một cái càng kẹp lấy móng vuốt của hắn.

“Gừ!!!” Ninh Chinh vừa sợ vừa đau, gào một tiếng thê lương. Gào một tiếng rồi lại đột nhiên ngậm miệng.

Thật, thật là mất mặt hổ mà, nhìn linh miêu người ta vô cùng bình tĩnh kia kìa!

Nhưng mà…

Thật sự rất đau á!

Ninh Phỉ vội vàng lao tới giật phăng chiếc càng rồi trói con cua lại.

Ninh Chinh nhìn cái càng cua còn kẹp trên chân mình, đôi mắt to màu hổ phách rưng rưng nước mắt: "Đây là cái gì?"

“Con cua, ăn vô cùng ngon đó!” Ninh Phỉ lại dùng sức tách càng ra, giải cứu cái móng vuốt của mèo trắng lớn: “Có bị thương không? Mày cũng bất cẩn quá rồi.”

Ninh Chinh liếm móng vuốt của mình, nhìn sang con cua đang không ngừng phun bong bóng, hoảng sợ nói: “Thứ này có thể ăn sao?”

“Đương nhiên là có thể ăn, không thể ăn thì tao mang nó về làm gì?” Ninh Phỉ vui vẻ nói: “Tao sở hữu một kỹ năng vô cùng thần kỳ, đó là có thể cất trữ rất nhiều thứ, rất nhiều rất nhiều… Đến khi nào cần thì có thể lấy ra. Đây là bí mật của tao, rất tuyệt có đúng không?”

Trong lòng Ninh Chinh còn sợ hãi gật đầu: “Vậy thì chúng ta không phải chịu đói đúng không? Nhưng mà làm sao để ăn được cái này đây?” Phần lớn sự chú ý của hắn vẫn đang đặt trên con cua đã bị đứt càng kia.

Ninh Phỉ đi ra ngoài nhặt mấy viên đá đắp thành một cái bếp lò đơn giản, sau đó trói con cua vào hai thanh gỗ rồi đặt bên cạnh đống lửa, anh còn đặt thêm vài con sò điệp và hàu biển lên trên bếp.

Khi sò biển bị nóng đến mức há vỏ, thì Ninh Chinh lại bị dọa sợ, suýt nữa thì dựng đứng hết cả lông.

“Mày nếm thử đi!” Ninh Phỉ lấy ra một con dao vỏ sò, lưỡi dao rất bén, cạo lớp thịt sò xuống một cách nhẹ nhàng.

Ninh Chinh ăn vài con sò biển, lại gặm một con con cua nữa thì mới thòm thèm dừng miệng. Hắn liếm láp phần nước còn sót lại trên khóe miệng, mới nhận ra rằng mình siêu thích cái loại mỹ thực mang theo mùi tanh của biển này.

“Ăn ngon chứ?” Ninh Phỉ gặm càng cua, thịt cua đầy đặn ăn mãi không chán.

Ninh Chinh gật đầu, hỏi: “Ngươi rời đi nhiều ngày như vậy, là để tìm kiếm những thứ này sao?”

Ninh Phỉ lắc đầu nói: “Không chỉ vậy, còn có rất nhiều thứ khác nữa, nhưng bây giờ đã muộn rồi… Ngày mai còn rất nhiều việc phải làm nữa, chúng ta phải lập ra một kế hoạch.”

Ninh Chinh nhìn Ninh Phỉ đang vô cùng hăng hái dùng thanh tre vẽ vẽ thứ gì đó trên mặt đất, nhưng lời anh nói thì không nghe lọt tai một câu nào.

Có thể bí mật tích trữ rất nhiều đồ ăn à? Nếu người bộ tộc khác biết chuyện, nhất định sẽ tới quấy rầy Ninh Phỉ, đúng không? Dù sao mùa đông rất khắc nghiệt, nếu có người tích trữ được nhiều lương thực mà không hư hỏng...

Không được, hắn nhất định phải giữ thật tốt bí mật này, không nói với ai cả!!

Từ bây giờ trở đi, con linh miêu này là do hắn bảo vệ!!

“… Tóm lại, ngày mai chúng ta sẽ phơi gạch đất, lát nền và xây lò sưởi. Dù sao đây cũng là nơi chúng ta sẽ sống lâu dài trong tương lai, vì vậy chúng ta phải dọn dẹp sạch sẽ, đúng không A Chinh.”

“… Ừ.” Ninh Chinh lấy lại tinh thần, hỏi: “Ta có thể làm gì?”

Ninh Phỉ: …

Không thể biến thành người đúng là phiền phức, những công việc mà anh vừa nói đều phải dùng hai tay để làm, nhưng nhìn móng vuốt to lớn của Ninh Chinh...

“Mày nhặt đá xây lò sưởi đi, nếu thật sự không được thì đi săn. Chúng ta cần tích trữ thêm lương thực." Ninh Phỉ giao nhiệm vụ.

Ninh Chinh nghe thấy mình có thể làm được rất nhiều việc, lập tức vui vẻ lên: "Được!"

Đêm đã khuya, Ninh Phỉ chạy cả ngày hôm nay cũng mệt lử rồi. Anh biến thành một con linh miêu rồi cuộn tròn thành một đống, vô thức lăn đến bên bụng con mèo trắng lớn và ngủ thiếp đi.

Ninh Chinh cúi đầu liếm liếm lông linh miêu, sau đó nằm sấp trên hai chân trước ngẩn người nhìn đống lửa.

Hắn cảm thấy Ninh Phỉ thật sự rất tài giỏi, đặc biệt là vào cái hôm bị bầy sói bao vây, Ninh Phỉ cầm lấy một cây gậy, hầu như mỗi đòn đều khiến những kẻ ác độc đó rú lên. Hắn thấy rất nhiều lần, khi cây gậy kia đánh vào con sói, sói lập tức ngã xuống và không ngừng run rẩy.

Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy thú nhân dùng hình người chiến đấu.

Làm một con mãnh thú, khi đánh nhau thì luôn dùng hàm răng sắc nhọn và móng vuốt mạnh mẽ, mà không phải… cây gậy. Thật ra ngày đó hắn chỉ là muốn đi bắt vài thứ nho nhỏ lấp đầy bụng, trong lúc vô ý lại tình cờ phát hiện một bầy sói. Vốn định yên lặng ở trong rừng cây đợi cả 2 bên đều bị thương rồi mới ra ngoài lấy đồ không công, nhưng khi nhìn thấy anh chàng gầy gò trong sơn động, trong lòng chợt động.

Ngay cả một con linh miêu cũng dám dũng cảm đứng lên chống lại bầy sói, nhưng còn hắn.…

Trận chiến đó đại thắng, trên thực tế nếu là bình thường, đối mặt với bảy tám con sói cũng khó có thể hoàn toàn rút lui, chứ đừng nói là quét sạch toàn bộ đội quân của đối phương. Nhưng con linh miêu đó...

Linh miêu này...

Ninh Chinh cúi đầu nhìn con linh miêu trong ngực đang ngủ say đến mức thổi ra một bong bóng từ mũi, trong mắt hắn tràn đầy vẻ khó hiểu. Nhưng lại nhanh chóng rút đi.

Linh miêu này là của hắn, anh nói cho hắn biết bí mật của mình, anh đã nói đây là nhà của chúng ta.

Hắn muốn trở nên càng mạnh hơn nữa!

Đợi đến hai năm sau, chờ đến khi mình trưởng thành, nhất định sẽ cao lớn dũng mãnh hơn bây giờ, mặc dù hắn là một con hổ trắng, nhưng cái gì cũng không sợ!

Hắn có người nhà phải bảo vệ!

Sáng sớm tinh mơ, tiếng chim ríu rít bên ngoài làm xao xuyến lòng người. Ninh Phỉ ngáp dài một cái rồi mở mắt ra, đập vào mắt anh là một bộ lông màu trắng ấm áp có sọc đen.

Ký túc xá đổi chăn rồi à? Không, cho dù đổi thì cũng là màu xanh quân đội, mà không phải thứ lòe loẹt này…

Không, không đúng!

Anh không còn ở trong doanh trại nữa, anh ấy đang... trong lồng ngực của con mèo lớn màu trắng!!

Ninh Phỉ giật giật móng vuốt, lúc này mới phát hiện mình bị Ninh Chinh ôm vào trong ngực, đầu còn gối lên chân trước Ninh Chinh, trên eo cũng đắp móng vuốt của thú ta. Hỏi sao anh có thể ngủ ngon đến như vậy, ấm áp mà lại còn có cực kỳ mềm mại, thì ra…

Chuyện để một em trai ôm mình ngủ khiến anh cảm thấy hơi sốc, Ninh Phỉ cúi đầu chui ra khỏi móng vuốt của con mèo trắng lớn. Ninh Chinh động đậy mở mắt ra, đôi mắt màu hổ phách ẩm ướt, vẫn nhập nhèm buồn ngủ.

“Ngủ tiếp đi.” Ninh Phỉ giơ chân đè lên trán hắn: “Tao đi rửa mặt.” Nói xong liền trốn vào không gian.

Ninh Chinh đột nhiên bừng tỉnh!

Hắn ngơ ngác nhìn khoảng trống trước mặt, cả mèo đều không cảm thấy không khỏe. Hắn hoảng sợ bò lên ngửi phải hít trái, xoay lòng vòng ở chỗ mà Ninh Phỉ biến mất, trong cổ họng phát ra tiếng rền rĩ đầy sợ hãi và uất nghẹn.

Người đâu? Sao đột nhiên lại biến mất rồi???

Ninh Phỉ rửa mặt xong, mang theo một cái ống trúc đựng đầy nước suối từ trong không gian ra, lập tức bị con mèo trắng lớn đang gầm gừ làm giật mình.

"Chuyện gì vậy? Mày sao thế?"

Ninh Chinh ngơ ngác nhìn anh một hồi, lông tơ trên người lập tức rũ xuống. Hắn chạy đến bên người Ninh Phỉ khẽ dụi vào người anh: “Vừa nãy ngươi biến mất.”

“Hả? Hôm qua tao chưa nói với mày chuyện tao có thể đi đến nơi chứa đồ kia à?” Ninh Phỉ vội vàng dùng sức vuốt ve Ninh Chinh hai cái, an ủi: “Xin lỗi xin lỗi, có lẽ do tao mệt quá rồi. Đúng rồi, cho mày chút nước uống này, uống đã lắm.”

Vừa nói, anh vừa đi ra ngoài động, lấy cái chậu đá nhỏ ra, đổ nước vào. Quay đầu lại, nhìn thấy Ninh Chinh vẫn còn vẻ mặt đầy tủi thân, không nhịn được mà cười nói: “Thật sự xin lỗi, dọa mày rồi à? Mày yên tâm, tao sẽ không đi đâu, đây là nhà của chúng ta mà, tao có thể đi đâu chứ?”

Ninh Chinh ngồi xổm ngồi nhìn anh, nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình trong đôi mắt nâu của anh: “Thật sao?”

“Thật đó.” Ninh Phỉ tiến lên ôm chặt con mèo trắng lớn vào trong lòng: “Hôm qua mày nói chỉ có mỗi tao thôi, mà tao, sao lại không phải là chỉ mỗi mày chứ? Chỉ sợ là về sau cũng chỉ có mỗi hai chúng ta sống cùng nhau thôi.”

Lúc này Ninh Chinh mới cảm thấy yên tâm, hắn dùng cái mũi ướt át cọ cọ vào má Ninh Phỉ, sau đó đi tới chậu đá, cúi đầu uống nước bên trong.

“Uống có ngon không?” Ninh Phỉ ngồi xổm bên cạnh, hỏi.

Ninh Chinh một hơi uống hết nước trong ống trúc, dùng đầu lưỡi hồng nhuận liếm liếm vết nước quanh miệng: “Ngon lắm.”

Ninh Phỉ cười vui vẻ nói: "Từ nay về sau chúng ta uống nước này, uống nhiều cũng có thể cao lớn hơn đó!"

Cao lơn hơn à? Ninh Chinh ngoắc ngoắc cái đuôi, hắn muốn lớn lên, phải to lớn hơn tộc trưởng trong bộ lạc!

Sau khi cho con mèo trắng lớn uống nước, một người một hổ có một bữa ăn no nê với thịt sói khô.

Ninh Phỉ phủi tay nói: “Khởi công!!”

Những thứ trong hang động đều bị chuyển ra hết, đống lửa được chuyển đến một nơi cách cửa hang không xa, được bao quanh bởi những tảng đá. Ninh Phỉ lấy một cây chổi lớn màu xanh lá cây và bắt đầu quét dọn kỹ lưỡng những thứ đang kiếm sống bên trong hang động. Ví dụ như mạng nhện trên nóc hang, lớp bụi dày đặc ở các góc và đống tro thực vật khổng lồ.

Ninh Chinh ngậm trong miệng những tấm da sói đã khô từ lâu, ngâm từng tấm một xuống hồ nước cạn, sau đó mang những viên đá tròn có lớn có nhỏ bên ao trở về cửa hang. Hắn không biết vì sao Ninh Phỉ muốn làm như vậy, nhưng là chỉ cần Ninh Phỉ nói, hắn sẽ làm!

Ninh Phỉ lại đào một đống bùn lớn, trộn lẫn với rất nhiều thân cỏ khô cứng, đập thành những viên gạch bùn hình chữ nhật, rồi đem phơi nắng.

Ninh Chinh tiếp tục ngậm đá, chạy đi chạy về.

Ninh Phỉ dùng bùn trộn với đá để bịt các khe hở lớn nhỏ trong hang, mùa hè thông gió rất mát, nhưng nếu thông gió như thế này vào mùa đông thì có thể chết cóng. Nhưng khoảng trống trên đỉnh hang thì không thành vấn đề, nó thoáng khí và kín nước, thật hoàn hảo.

Ninh Chinh vẫn ngậm cục đá trong miệng, hai mắt đảo quanh chạy tới chạy lui. (Ditcubọnreup,đọctrênwt @teamcualuoi đểuhoteam, nhatlamaydoconditruyenwki)

Ninh Phỉ làm gạch bùn một ngày, vai đau nhức vì kiệt sức.

Ninh Chinh không nhặt đá nữa, hắn mang về một lượng lớn cỏ khô, đặt ở nơi mà Ninh Phỉ nói sẽ là giường, bốn chân của hắn cũng mềm đi vì kiệt sức.

Ninh Phỉ chuyển đống lửa vào động, nhìn thành quả một ngày, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng. Anh phất phất tay nói: “Tiếp tục làm như vậy, không đến nửa tháng nữa chúng ta sẽ có thể biến sơn động thành ba phòng ngủ hai phòng khách!!”

Ninh Chinh không biết ba phòng ngủ hai phòng khách là cái gì, nhưng nghe thấy nửa tháng nữa thì hắn sợ hãi.

Chẳng lẽ, hắn phải ngậm đá nửa tháng nửa à???

Răng sẽ gãy hết mất!!