Linh Sát

Chương 3: Q.2 - Chương 1





“A…a…”
Lão thiên gia a! Vì sao khi nàng vừa tỉnh dậy bên người lại có một cái thiếu niên tóc vàng anh tuấn nằm cạnh thế này.
“Lạc Lạc, xảy ra chuyện gì vậy?” Sở Hiên xoa xoa ánh mắt, mơ hồ hỏi.
Cổ Vân Lạc, không, giờ hẳn phải gọi là Sở Lạc Lạc mới đúng.
Đúng! Nàng đã quên, nàng trọng sinh rồi! Hơn nữa đây đã là ngày thứ ba.

Ca ca Sở Hiên đối với nàng trân trọng có thừa nhưng là nàng cảm thấy Sở Hiên này có khuynh hướng luyến muội. Ba ngày qua, hắn lấy cớ lo lắng thân thể của nàng luôn luôn nửa đêm trèo lên giường nàng, nhưng là cố tình khối thân thể này lại đối với hắn rất tin tưởng, một chút cảnh giác cũng không có.
Hơn nữa nàng cũng đã quá ba mươi tuổi hiện tại lại phải gọi một cái đứa nhỏ hơn mười lăm tuổi là ca ca, điểm ấy làm cho nàng cực kỳ khó chịu.
“Lạc Lạc, thân thể ngươi có chỗ nào không khỏe sao?”
“Lạc Lạc, ngươi buổi sáng muốn ăn cái gì?”
“Lạc Lạc, ngươi…”
Những câu hỏi như vậy, nàng nghe nhiều đén mức lỗ tai đều sắp biến thành kén, nhưng là giọng điệu của Sở Hiên mang theo nồng đậm thân thiết làm cho người ta không thể nào đối xử nhẫn tâm.
Sở Hiên tướng mạo anh tuấn, làn da màu đồng cổ thoạt nhìn thực khỏe mạnh. Hắn có một đầu tóc ngắn màu vàng, phía dưới mày kiếm là hai tròng mắt xanh như ngọc bích, cánh mũi cao thẳng, bạc môi mỏng, bên môi còn luôn mang theo ý cười sủng nịnh.
Sở Lạc Lạc ngũ quan cũng cực kỳ tinh xảo, cùng Sở Hiên có năm phần tương tự, không giống chính là nàng lại có một đầu tóc đen dài mềm mại, đôi con ngươi giống như hai khối ngọc lưu ly màu hổ phách. Sắc mặt của nàng hơi tái nhợt, đôi mắt lõm sâu, hai gò má cũng hơi lõm xuống làm cho dung mạo của nàng có vài phần gầy guộc. Cho nên lần đầu tiên nàng nhìn thất dung mạo này còn theo bản năng sờ sờ bộ ngực. Ách, cư nhiên lại bằng phẳng!
Trời ạ! Này cũng quá đả kích nàng, di, không đúng! Thân thể này mới chỉ có mười tuổi, không bằng phẳng vậy mới là không bình thường.
Nhưng là khi nhìn thấy vết sẹo trước ngực kia nàng liền hoảng sợ, trong nháy mắt còn tưởng là miệng vết thương khi bị đạo tặc Không Không đâm cũng theo nàng tới đây sau đó lại phát hiện đây là một vết thương cũ, xem đến kinh mạch đều bị hao tổn, thì ra đây là nguyên nhân mà thân thể này lại suy yếu đến vậy, khó trách lại ở trong nhà mà đi đời nhà ma.
Trong trí nhớ, Sở Lạc Lạc từng hỏi qua ca ca, Sở Hiên nói cho nàng rằng đây là do trước kia nàng bị ngã xấp xuống bị cái dùi gỗ đâm bị thương.
Thiết*! Cái loại nói dối này chỉ có thể lừa gạt trẻ con, nàng vừa nhìn qua đã biết đó là vết thương do đao kiếm tạo thành. (Thiết: đây là một lời chửi tục)

**
Lúc này Sở Lạc Lạc ngồi trên một chiếc ghế bên ngoài tiểu viện, lười biếng phơi nắng, từ khi nàng tỉnh lại đã qua ba tháng, phần lớn thời gian nàng đều dùng để minh tưởng*, đề cao tinh thần lực. (Minh tưởng: cái này đại khái là trạng thái để tu luyện ma pháp đi)
Sở Lạc Lạc nhìn mặt trời chói trang hơi hơi nheo mắt, mỗi ngày, trong khoảng thời gian này Sở Hiên đều đến chỗ thợ rèn Thanh Diệp trong thôn làm nhân viên. Hiện tại, sau khi hấp thu đủ ánh mặt trời, nàng nắm bắt thời gian bắt đầu đi điều chế thuốc ma pháp. Chớp mắt đã bắt tay vào làm việc bên trong một cái chén gỗ, bên trong là chất lỏng màu lam sẫm. Cũng không nghĩ tới trển núi trong thôn nhỏ hẻo lánh này lại có Minh Nguyệt Thảo sinh trưởng.
Tuy rằng Minh Nguyệt Thảo không phải là loại dược thảo hiếm thấy nhưng là sau khi kết hợp với ma pháp lại là dược liệu rất tốt để bồi bổ cơ thể. Cái thân thể yếu ớt này chỉ dựa vào minh tưởng là không đủ, nếu không đem thân thể điều trị tốt cho dù nàng có ma lực cường đại cũng không thể đem ma lực phát ra một cách nhuần nhuyễn. Vừa nghĩ vậy, Sở Lạc Lạc lại nổi lên hận ý đối với khối thân thể này, đây không phải là thân thể của một thiếu niên mười tuổi, chính là thân thể trước kia của nàng cho dù có thêm hai mươi năm nữa cũng khỏe mạnh hơn so với khối thân thể này. Ai… Cải tạo khó khăn cũng thật lớn nha!
“Lạc Lạc…”
Sở Lạc Lạc đang chuyên tâm uống canh nghe được tiếng gọi, nghi hoặc nhìn ca ca, “Ân?”
Sở Hiên nhìn muội muội nói: “Ca ca cảm thấy thần sắc của ngươi gần đây tốt hơn nhiều.”
Sở Lạc Lạc có chút chột dạ, ra vẻ ngây thơ ha ha cười nói: “Ca ca, ta gần đây mỗi ngày đều ngủ sớm dậy sớm, giữa trưa còn phơi nắng, có đôi khi còn chạy bộ rèn luyện thân thể nữa đó!”
Những lời nói đó toàn bộ đều là sự thật, chẳng qua là có che giấu chút việc trọng điểm thôi.
Sở Hiên nghe được có chút vui mừng nở nụ cười, muội muội trước đây bởi vì thân thể không tốt luôn buồn bực không vui, đối với thân thể của mình cũng có chút không trân trọng, không nghĩ lần này bị thương tỉnh lại dường nhu hiểu ra rất nhiều, còn biết tự chăm sóc bản thân, xem ra là đã trưởng thành rồi.
“Lại nói tiếp, ta cảm thấy gần đây thân thể mình cũng tốt lên không ít.” Sở Hiên nói

Sở Lạc Lạc trong lòng kinh ngạc, không nghĩ tới ca ca này của nàng cảm giác lại sâu sắc như vậy. Mỗi ngày, nàng đều ở trong lúc Sở Hiên nấu cơm, vụng trộm cho thêm chút thuốc nước ma pháp vào canh, liều lượng cũng không nhiều, không nghĩ tới hắn nhanh như vậy liền nhận ra biến hóa của cơ thể.
“Ca ca thân thể lúc nào cũng khỏe mạnh, không biết bao giờ ta mới có thể có được…” Sở Lạc Lạc toát ra biểu tình khổ sở, cô đơn.
Sở Hiên trong âm thầm mắng chính mình nói những lời không nên nói, quả muốn đánh chính mình mấy cái, vội vàng đến an ủi muội muội.
Thời điểm đêm dài tĩnh mịch, trong phòng nhỏ từng đốm sáng màu trắng thản nhiên bay, chúng nó vờn quanh thân thể nhỏ gầy trên giường kia, chính là Sở Lạc Lạc.
Lúc này nàng đã tiến vào trạng thái minh tưởng, nàng hai mắt nhắm chặt, tư thế giống như người bình thường đang ngủ, còn có hơi thở cũng đều đều giống như đang ngủ, tựa như đang mơ một giấc mộng ngọt ngào. Dần dần những đốm sáng ngày càng nhiều, tốc độ ngưng tụ ngày càng nhanh thế nhưng chưa kịp tụ tập thành mảng lớn đã bị Sở Lạc Lạc không ngừng hút vào cơ thể. Đây là phương thức kiếp trước nàng đã sáng tạo ra, không dễ dàng bị bại lộ, tùy thời đều có thể chấm dứt lại không gây ra phản phệ.
Thiên sát*! Nếu như nàng biết ai là người hủy hoại khối thân thể này nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn! (Thiên sát: cũng là nói tục, nói tục a)
Bởi vì nếu thân thể này không bị tổn thương tuyệt đối là cực phẩm thân thể để học ma pháp. Kiếp trước nàng tự cho là thiên tài thế nhưng chỉ có tương tác với quang ngyên tố và ám nguyên tố. Không nghĩ tới nàng cư nhiên chiếm được một cái thân thể có tương tác với tất cả các loại ma pháp, chỉ tiếc thân thể rất hư nhược, không thể tiếp nhận được lượng lớn ma pháp.
Trong lúc minh tưởng, Sở Lạc Lạc hấp thu không ít nguyên tố ma pháp, đây cũng là một trong nhũng nguyên nhân làm cho thân thể của nàng có chuyển biến tốt. Mà cảm giác của khối thân thể này cũng trở nên vô cùng sâu sắc, nếu nàng sử dụng tinh lực đi do thám liền ngay cả tiếng côn trùng kêu cũng nghe được rõ ràng. Bỗng nhiên một trận động tĩnh phá vỡ minh tưởng của Sở Lạc Lạc. Di? Đây là cước bộ của ca ca, trễ như thế này, ca ca còn đi đâu?
Liên tiếp ba đêm liền, Sở Hiên đều vụng trộm ra ngoài, Sở Lạc Lạc mặc dù biết nhưng cũng không lập tức làm ra hành động gì. Hiện tại nàng bất quá chỉ là một cô bé mười tuổi, luận thân thủ nàng sao có thể ở trong bóng đêm truy tung ca ca của nàng đâu? Bằng vào quan sát mấy ngày gần đây nàng khẳng định vị ca ca này tuyệt đối có chuyện giấu nàng.