2 đợt năng lượng như hai vòng xoáy lõ đen, muốn thôn phệ hết tất thảy, lao vào nhau như 1 tia chớp.
Tất cả đều cho rằng một tiếng nổ kinh thiên động địa đã xảy ra, nhưng không.Điều làm tất cả há hốc miệng đó là chiêu thức từ Dương Tinh khi chạm vào Thái Thản Phá Thần Chưởng thì năng lượng từ nó bị phân đôi, 4/5 sức mạnh quay đầu bay về phía Thiểu Phong, chỉ 1/5 nguồn sức mạnh bay về phía hắn
‘’ Gậy ông đập lưng ông’’ Tất cả đồng thanh
Hoa Miên Cốt Thần hay đầy đủ hơn là Hoa Miên Cốt Thần Giáp là một tuyệt chiêu của Hoa Miên Cốt chưởng, nó được lĩnh hội khi có thể hiểu thấu một phần nào đó của Hoa Miên Cốt chưởng
Một bức tường kình lực tạp ra thì sức phòng thủ của nó được tăng gấp đôi, có khi còn gấp 3 lần bình thường
Thái Thản Phá Thần chưởng sau hai đòn tấn công vô cùng nghịch thiên của hắn thì sức mạnh đã bị chia năm xẻ bảy, hắn chỉ bị đẩy lùi chục bước.
Trong khi đó, vì bất ngờ trước tuyệt chiêu của Dương Tinh, Thiểu Phong đã hứng trọn đòn của mình. Thiểu Phong nôn một ngụm máu, lảo đảo đứng dậy, tiến tới Dương Tinh vỗ vai hắn
‘’ Trò làm tốt lắm, ta thua rồi’’
‘’ Cảm ơn lão sư’’ Hắn vẫn không nóng không lạnh nói
‘’ Tất cả giải tán, ngày hôm nay được nghỉ ngơi’’ Thiểu Phong hét lớn rồi lảo đảo đi về nhà của mình
‘’ YE…’’ Tất cả học viên khoá I C vui vẻ không thôi, được nghỉ không một ngày, thật quá tuyệt vời
………………………………………………………..
Dương Tinh quyết định trốn ra ngoài chơi, dù sao hắn thích tự do hơn.
Hắn khoác một chiếc bạch sam, tay cầm chiêc quạt giấy phẩy phẩy. Nhìn thấy người xưa làm như thế này nhiều trên phim, hắn cũng muốn thử.
Hồng Thiên lâu là một quán tửu điểm rất nổi tiếng.
Bởi vì sao ư, đơn giản, là vì có rượu ngon.
Ai cũng biết võ sư là chức nghiệp chiếm hơn 7 phần, mà bọn họ thích nhất là gì, là rượu.
Rượu che dấu nỗi buồn, giải toả niềm vui….( lược bớt 1000 chữ)
Ở đây có rất nhiều loại rượu quý được chiết chiết xuất từ một số dược thảo quý hiếm như Mộng Thiên Hoa, Mã Tử Văn Đằng,,,rất quý nên có bình có giá tới chục linh thạch hạ phẩm.
Dương Tinh tiến tới Hồng Thiên lâu, hắn muốn thử một phát xem vị nó thế nào.
Ở đây rất náo nhiệt, người ra kẻ vào tấp nập vô cùng.
‘’ bỤP’’ một âm thanh va đập ở phía trước cửa quán, Dương Tinh nhíu mày bước tới
Một ông lão tay cầm quải trượng, mái tóc bạc xù xì che gần hết khuôn mặt ông, quần áo rách rưới, bẩn thỉu, nói chung không khác gì ăn mày
Đứng trước mặt lão là một tên quản sự của Hồng Thiên lâu và 2 người bảo tiêu vạm vỡ
Tên quản sự mặt mày nhăn nhó, chỉ tay vào ông lão hét lớn
‘’ Loã phá hoai, ngươi còn dám đến đây đòi uống rượu, có thích ta xử không hả, cút ngay cho ta, dám ảnh hưởng đến chúng ta làm ăn, cút đi…’’
Ông lão vẫn ngồi đấy, không nói gi
Dương Tinh bước đến, hắn không hiểu thứ gì đang thôi thúc hắn bước tới
Tên quản sự thấy Dương Tinh bước tới, ngạc nhiên, sau đó hơi hơi kìm lại, nhỏ giọng hỏi
‘’ Tân học sinh Sử Lai Khắc học viện, Dương Tinh’’
Tên quản sự ngh thấy thế là ngửa mặt cười to
‘’ Cứ tưởng là thiếu gia nhà ai, thì ra cũng chỉ là một tên nhóc, về nhà mà luyện đi, chạy tới nơi này làm gì’’
Tên quản sự khinh bỉ nói
‘’ Ông lão làm sai điều gì?’’ Hắn cũng chả bận tâm tên ngốc này nói gì, lạnh nhạt nói
‘’ Ha, ha nhóc con thích tìm hiểu sự đời sao, ngu ngốc, về nhà mà bú sữa mẹ đi, dám quản chuyện của Hồng Thiên Lâu chúng ta’’Hắn cười rõ to, hai tên bảo kê cũng vậy
Những người xung quanh nhìn hắn lắc đầu, ý không nên xen vào
‘’ Ta sẽ trả nợ cho lão ta’’ hẮN vẫn đứng đấy, không nói gì khác
‘’ Trả nợ sao, được thôi, 1 viên trung phẩm linh thạch’’ Tên quản sự lớn giọng, trong lòng thầm nghĩ ‘’ Nhóc con, trang bức sao, 10 hạ phẩm linh thạch lên 1 viên trung phẩm linh thạch, để coi ngươi làm sao trả được, đến lúc đó.. hắc hắc..’’
Bất quá chưa đợi hắn nghĩ xong, Dương Tinh từ chiếc nhẫn trữ vật trên tay lấy ra 1 viên linh thạch trung cấp vào mặt tên quản sự rồi quay người đi
Tên quản sư, hai tên bảo kê cùng tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn’’ tên nhóc này cú vậy quăng không 1 viên linh thạch trung cấp, chuyện này là thật sao?..’’
………………………………………………………….
‘’ ra đi’’ Tại một con hẻm, Dương Tinh cất tiếng
Bất quá, sau lời nói của Dương Tinh, không có ai đi ra cả
Hắn nhíu mày, hai tay từ từ phát ra những quang mang màu đỏ rực, xoáy thành 2 quả cầu
‘’ Hoả cầu’’( Âm Dương Phách Thần Công)
Hai quả cầu lửa bắn vào hai bên góc tường, một tiếng nổ lớn nhưng vẫn không có một bóng người
Dương Tinh giơ tay về phía trước
‘’ Thuỷ Long …’’ W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m Dương Tinh chưa nói hết câu thì một bóng đen như ánh sáng xoẹt qua người hắn
Dương Tinh ngạc nhiên vô cùng, thứ gì có tốc độ nhanh như vậy chứ, tốc độ đó khiến cho hắn chưa kịp phản ứng thì đã biến mất
‘’ Jha, kah, kah có tiền uống rượu rồi’’
Một tiếng nói vui vẻ cất lên. Dương Tinh thấy 1 ông lão ăn mặc bẩn thỉu, tay cầm quải trượng đang ngồi trên một bờ tường cười, trong tay lão đang vân vê một chiếc nhẫn trữ vật
Dương Tinh giờ mới phát hiện chiếc nhẫn trữ vật trên tay hắn đã biến mất.
Dương Tinh nhìn chằm chằm vào lão, lên giọng
‘’ Lão già, trả nó cho ta’’
Mặc kệ lời nói của Dương Tinh, ông lão vẫn cứ vui vẻ ngắm nghía chiếc nhẫn trữ vật
‘’ Đáng ghét, Bách biến quỷ ảnh’’
Dương Tinh cũng không muốn nhiều lời, một thân như gió bay về phía ông lão, tay đua ra chỉ còn vài cm nữa thì’’ vụt..’’ một âm thanh xé gió vang lên, ông lão đã ở sang bờ tường bên cạnh
Dương Tinh hai mắt hơi loé sáng, tiến thẳng về ông lão
‘’ Dã hồ quyền pháp, Âm Dương phách thần công’’
Một nắm đấm và một quả cầu lửa bay đến, ông lão vâng ngồi đó, không có hành động gì
Đúng trước 1 giây trước khi chiêu thức của Dương Tinh trúng ông lão thì một tấm màu lam nhạt năng lượng xuất hiện, sức mạnh của Dương Tinh triệt để bị ngăn cản
Hắn không khỏi có chủt kinh ngạc, cái màn năng lượng ấy thật mạnh, có thể nhẹ nhõm phá tân chiêu thức của hắn. Bất quá Dương Tinh hắn sẽ chịu bỏ qua sao, không bao giờ
Dương Tinh lại tiến tới
‘’ Phá sơn quyền’’
Nắm dấm vạn cân của Dương Tinh đập ngay dưới bức tường ông lão ngồi, bức tườn nhanh chóng bị đổ nát và tất nhiên ông lão cũng đã tránh ra
Khi hắn đang tìm kiếm hình bóng ôn lão thì ‘’ bốp’’ Một con gậy đánh thẳng vào đầu hắn làm đầu hắn ong ong cả lên
Chiếc gậy rất nhẹ nhưng lại mang sức mạnh vô cùng khùng khiếp