Cùng một lúc trên trăm thân ảnh đều lao thẳng tới nhóm người Lưu gia, nháy mắt triển khai công kích mãnh liệt.
Từng đạo chân khí lan tràn, tiếng chém giết ồn ào hỗn loạn.
- Quân Kỳ Cửu, ngươi dám động đại tiểu thư Lưu gia, cả Lưu gia sẽ không bỏ qua ngươi!
Cách đó không xa, lão giả hơn năm mươi cũng có tu vi Vũ phách nhất trọng, lúc này đang bị Vũ phách tam trọng công kích, cực kỳ nguy hiểm.
- Hừ, không bao lâu nữa Lưu gia sẽ bị xóa tên trong Dao Hải thành, còn làm khó dễ được gì ta, hơn nữa chỉ cần ta giết chết các ngươi, ai biết là ta giết, kiệt kiệt!
Quân Kỳ Cửu âm lệ cười, ánh mắt nhìn chằm chằm nữ tử áo xanh:
- Lưu Uyển, lúc trước thiếu gia Quân gia tôn trọng ngươi muốn kết hôn với ngươi, ngươi lại giả bộ chướng mắt người của Quân gia, hiện tại ngươi hối hận rồi sao!
- Hừ, Quân Kỳ Cửu, hôm nay nếu ta không chết, nhất định sẽ không bỏ qua Quân gia!
Ánh mắt trầm xuống, nữ tử quát lớn một tiếng.
- Làm mộng tưởng hão huyền của ngươi đi thôi, ngươi còn chạy thoát được sao?
Quân Kỳ Cửu hiện sát ý, chân khí tràn ra, chân khí phong hệ hội tụ, lao thẳng về hướng nữ tử.
- Tiểu thư cứu mạng!
Nha đầu đột nhiên quát to lên, nàng chỉ có thực lực võ đồ nhị trọng, bình thường ở Lưu gia dọa nạt ít người hầu còn tạm được, gặp phải trường hợp này đã mất hồn mất vía, nhìn thấy đại hán một đao bổ tới, sắc mặt trắng bệch không có chút năng lực phản kháng.
Sắc mặt nữ tử kinh biến, cũng không cách nào cứu viện, bởi vì công kích của Quân Kỳ Cửu đã tới trước mắt, chính nàng cũng không tự cứu được chính mình.
Hưu!
Ngay lúc nha đầu hoàn toàn tuyệt vọng, một tiếng xé gió nháy mắt lướt qua, giữa ấn đường đại hán cầm đao hiện lên lỗ máu, ngay lập tức ngã xuống đất.
- Nha đầu kia, ta đã nói trong vùng núi này có rất nhiều tên cướp, ngươi còn không tin, hiện tại tin rồi đi!
Một thanh y nhân xuất hiện bên cạnh nha đầu, hé miệng cười, thân ảnh uyển như quỷ mị biến mất không còn nhìn thấy.
Khi nha đầu phục hồi lại tinh thần, tựa như đã gặp quỷ, không còn nhìn thấy thân ảnh thanh y nhân, vừa rồi giống như là giấc mộng.
- Lưu Uyển, đi chết đi!
Vào thời khắc này giữa không trung, Quân Kỳ Cửu lao tới, trực tiếp oanh ra một đạo chưởng ấn, phong hệ bao trùm hơn trăm thước, trực tiếp chấn động không gian ba văn vỡ áp về hướng nữ tử áo xanh.
Nữ tử đối diện công kích khủng bố, nàng biết mình căn bản không thể đối kháng, nhất thời lộ vẻ tuyệt vọng.
- Chỉ là tiểu Vũ tướng thôi mà hung hăng càn quấy như thế sao!
Một thanh âm trầm thấp thản nhiên vang lên, một đạo thổ hoàng sắc chưởng ấn từ trên trời giáng xuống, mang theo xu thế lôi đình trực tiếp trống rỗng xuất hiện, ngay tiếp theo hung hăng áp xuống chưởng ấn của Quân Kỳ Cửu.
- Phanh phanh!
Hai đạo chưởng ấn va chạm vào nhau, nháy mắt bộc phát ra tiếng nổ kinh thiên, kình phong tàn sát bừa bãi, vài gốc đại thụ che trời bị chấn thành vụn gỗ bay tung tóe.
Dùng mắt thường có thể thấy được chưởng ấn của Quân Kỳ Cửu trực tiếp phá nát, một cỗ kình khí cường mãnh hung hăng rơi lên người hắn.
Phốc!
Quân Kỳ Cửu phun ra ngụm máu tươi, thân hình như diều đứt dây nặng nề đập lên một thân đại thụ ngoài mấy chục thước, đại thụ lập tức gãy ngang, lúc này thân hình hắn mới nện xuống đất.
Phốc!
Quân Kỳ Cửu té xuống đất lại phun ra ngụm máu, ánh mắt đổi thành kinh hãi cùng uể oải.
Ánh mắt nữ tử vốn đang tuyệt vọng lập tức rơi lên người thanh y nhân tuổi tác xấp xỉ với mình, vừa rồi nàng tận mắt nhìn thấy người ra tay chính là thanh y nhân không hề có chút chân khí nào trước mắt.
Ở giữa sân, đoàn người đang chiến đấu kịch liệt đều cảm nhận được biến hóa này, cả đám trợn mắt há hốc mồm.
- Ai, chỉ mới ngồi một lúc đã bị đau lưng!
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Lục Thiếu Du chậm rãi duỗi lưng, xương cốt kêu lên răng rắc chẳng khác gì tiếng pháo nổ.
- Có cường giả, mau lui lại!
Quân Kỳ Cửu giãy dụa bò lên, hét lớn một tiếng, hai cánh sau lưng mở rộng muốn bỏ chạy.
- Tu vi Vũ tướng nhất trọng mà lại muốn bỏ chạy trước mặt ta sao, chậm trễ thời gian của ta, vậy đi chết đi!
Lục Thiếu Du quát lạnh một tiếng, thủ ấn nhất thời biến đổi, khí xoáy bốc cao, thân hình nháy mắt lăng không bay lên, thân ảnh như quỷ mị xuất hiện sau lưng Quân Kỳ Cửu trăm thước.
Xuy xuy…
Bàn tay vươn ra, hóa chưởng thành trảo, trảo ấn vỡ áp bay ra, trực tiếp vặn vẹo không gian, trảo ấn rơi lên sau lưng Quân Kỳ Cửu.
- Phanh!
Thân thể Quân Kỳ Cửu đột nhiên khựng lại, thân hình trực tiếp nứt vụn, ngay sau đó hóa thành một mảnh huyết vụ rơi xuống đất.
- Chạy mau!
Một màn kinh hãi làm hơn trăm người đều hoảng hốt, ngay lập tức phục hồi lại tinh thần, thầm nghĩ chạy trốn.
- Ruồi bọ đáng ghét, đều đi chết đi!
Lục Thiếu Du khẽ quát một tiếng, chân khí run lên, một đạo chưởng ấn nháy mắt ngưng tụ. Lục quang đại thịnh, sau đó một đạo chưởng ấn trong suốt như thúy ngọc đẩy ra.
Chưởng ấn vừa ra, chấn khai không gian ba văn, cuối cùng ầm ầm rơi xuống đất.
Nhất thời một cỗ kình phong tán loạn bao phủ phạm vi ít nhất hai ngàn thước, cuối cùng hóa thành lục sắc quang tráo bao phủ cả không gian kia.
Quang tráo áp xuống, trực tiếp đem hơn trăm người muốn chạy trốn bao phủ bên trong, chân khí vô hình nháy mắt khuếch tán, lập tức hiện ra một màn đáng sợ.
Ba ba ba ba…
Trên trăm thân ảnh trực tiếp hóa thành huyết vụ vỡ nát, toàn bộ đều bị đánh chết, cả không gian biến thành một mảnh mây hồng.
Cây cối nháy mắt khô vàng, bị kình phong thổi quét khuếch tán trên mặt đất, vô thanh vô tức mặt đất nứt nẻ, không gian hai ngàn thước đã biến thành một mảnh tử tịch, hoàn toàn mất đi sinh cơ.
Khi hết thảy đều yên tĩnh trở lại, người của Lưu gia đều ngừng thở chứng kiến một màn này.
- Vũ Suất, là cường giả Vũ Suất!
Hơn mười người của Lưu gia không nhịn được hít sâu một hơi, một chiêu đánh chết Quân Kỳ Cửu, một chiêu đánh chết hơn trăm người, khí tức như vậy cũng chứng minh thanh y nhân kia chính là cường giả Vũ Suất.
- Là cường giả Vũ Suất!
Ánh mắt nữ tử áo xanh kinh hãi lẫn kinh ngạc, tuổi thanh y nhân chỉ xấp xỉ với nàng, nhưng đã là cường giả Vũ Suất.
Sắc mặt đại hán chừng ba mươi tuổi của Lưu gia biến thành tái nhợt, mặc dù hắn cũng bị thương nhưng hắn sợ hãi là vì khi nãy đã nói năng lỗ mãng với một cường giả Vũ Suất, nghĩ tới cũng toát mồ hôi lạnh.
- Tiểu thư, ta đã nói đường đi này không quá thái bình, hiện tại ngươi đã tin rồi đi, thu thập một chút, tiễn ta vào thành được chứ.
Lục Thiếu Du khẽ cười, thân ảnh rơi lên xe ngựa, vạt áo khẽ phất đã ngồi vào trong xe.
- Hô!
Mọi người nhìn theo bóng lưng Lục Thiếu Du, không khỏi hít sâu một hơi.
- Tiểu thư…
Lão giả kinh hãi kêu lên.
- Thu thập một chút, chúng ta mau vào thành!
Nữ tử phục hồi lại tinh thần, nhanh chóng quyết đoán nói.
Sau một lát, nữ tử cùng nha đầu đi vào trong xe, nhưng lần này nha đầu không dám nói thêm một lời nào.