Đao mang bổ lên hộ thân cương quyển, chỉ nháy mắt hộ thân cương quyển liền xuất hiện khe nứt.
Thế công của đao mang bị kiềm hãm, chân khí triệt để phóng thích.
Phanh phanh!
Đồng thời hộ thân cương quyển trực tiếp nứt vụn, chân khí cuồng bạo thổi quét, không gian rung chuyển.
Phốc!
Dưới lực lượng vô cùng bá đạo, Vũ tướng thất trọng phun ra một ngụm máu tươi, ầm ầm rơi xuống đất, mặt đất đều chao đảo, sắc mặt biến thành trắng bệch, hai mắt ngây dại.
Ngô Dũng nhìn thấy, cực kỳ kinh ngạc, thực lực chưởng môn không ngờ đã tới tình trạng này, một đao đánh trọng thương Vũ Suất thất trọng, lần trước trong Vô Danh sơn mạch, chưởng môn chỉ là Vũ Suất nhị trọng mà thôi, lúc này chỉ qua hai ba tháng đã tăng lên tới tam trọng.
- Vũ Suất tam trọng!
Không ít người cảm giác được tu vi của Lục Thiếu Du, vô cùng kinh ngạc, mà ánh mắt Hàn trưởng lão híp lại, trong Đào Hoa yến lần trước hắn đã chú ý qua Lục Thiếu Du, người kia chỉ là Vũ Suất nhị trọng mà thôi, lần này bị Thương Sơn môn đánh lén, không nghĩ tới còn đột phá tam trọng, còn đánh trọng thương thất trọng, uy thế của một đao vừa rồi thật sự vượt ngoài vũ kỹ bình thường.
Phốc!
Vũ Suất thất trọng giãy dụa vài lần vẫn không thể đứng lên, miệng lại phun ra ngụm máu tươi.
Xuy!
Một đạo lực lượng nhanh chóng áp xuống, Vũ Suất thất trọng nhất thời cảm thấy một đạo chưởng ấn rơi lên thiên linh cái của mình, một cỗ linh hồn lực bàng bạc va chạm tới, đem linh hồn trong đại não trực tiếp đánh xơ xác, trong não lập tức truyền ra đau đớn.
- Chết đi!
Ánh mắt Lục Thiếu Du trầm xuống, một cỗ thổ hoàng sắc quang mang chợt lóe, nhất thời tràn vào thiên linh cái người kia.
Ngay tiếp theo sau thân hình hắn trực tiếp uể oải, sinh cơ hoàn toàn biến mất.
Oanh oanh!
Thanh âm nổ tung thật lớn, mấy Vũ Suất Thương Sơn môn lại bị đánh chết, bị cường giả Phi Linh môn cùng Linh Thiên môn vây công, còn có Thiên Độc Yêu Long cùng Đông Vô Mệnh, Bạch Oánh gia nhập, cơ hồ là tàn sát nghiêng về một bên.
- Đầu hàng, chúng tôi đầu hàng!
Một Vũ Suất tứ trọng bị trọng thương đứng trước người Đông Vô Mệnh quát lớn.
Xuy!
Đông Vô Mệnh thu lại hắc mang, chưởng ấn chỉ cách người kia chưa đầy một thước, kình phong cùng khí tức cuồng bạo làm hai chân hắn phát run.
- Chúng tôi cũng đầu hàng!
Có người đi đầu sẽ có người tiếp theo, vào lúc này đối diện thực lực tuyệt đối, mà phó chưởng môn cũng đã tử vong, trong Thương Sơn môn chỉ còn lại năm sáu Vũ Suất, lại có một người trọng thương, ai cũng sớm kinh hồn táng đảm, không có ai muốn chết, nhìn thấy người đầu tiên đầu hàng được miễn chết, những người khác đồng loạt làm theo.
- Chúng tôi đầu hàng!
Chúng đệ tử Thương Sơn môn đều lựa chọn đầu hàng, ném binh khí xuống đất, các trưởng lão đều đã quy phục, bọn hắn làm sao còn dám động thủ, không có ai muốn chết.
- Hống hống!
Thanh âm hí hô của Thạch Viên truyền ra, ngàn thú nhất thời dừng công kích, từng tiếng thú minh quanh quẩn trong không trung.
- Mau ra tay!
Nhưng đệ tử Phi Linh môn vẫn chưa dừng động tác, bắt đầu thu thập trữ vật giới chỉ cùng không gian đại của những thi thể trên mặt đất, thậm chí binh khí cũng không buông tha.
- Nhìn cái gì, mau thu đồ vật đi!
Một ít đệ tử cũ trong Phi Linh môn trừng mắt mắng đệ tử mới.
Đệ tử mới phục hồi lại tinh thần, lập tức gia nhập, toàn bộ đồ vật trên thi thể đệ tử Thương Sơn môn hay Linh Thiên môn hoặc trên người đệ tử Thương Sơn môn đầu hàng đều bị họ thu sạch sẽ.
Trên bầu trời, nhóm người Hoàng Phủ Kỳ Tùng đều đoạt lấy trữ vật giới chỉ trên người mấy Vũ Suất đầu hàng, sau đó cũng thu hoạch toàn bộ trữ vật giới chỉ của những Vũ Suất đã chết nằm dưới mặt đất.
Đệ tử Linh Thiên môn ban đầu còn duy trì tác phong của đại môn phái, nhưng cuối cùng không còn cách nào bình tĩnh, nhìn thấy đệ tử Phi Linh môn từ Vũ Suất, Vũ sư tới võ đồ đều giống như thổ phỉ, thậm chí cả Vũ Suất cửu trọng cũng làm như thế, vì vậy sau một lúc cắn răng nhẫn nhịn cuối cùng cũng gia nhập vào việc thu hoạch giới chỉ hoặc không gian đại như những người khác.
Nhưng lần này đều bị đệ tử Phi Linh môn ra tay trước, hơn nữa đệ tử Phi Linh môn đã có thói quen thu hoạch chiến lợi phẩm sau chiến đấu, đệ tử Linh Thiên môn làm sao là đối thủ, thậm chí còn không giành được chút xương cốt.
Sau khi thu thập xong chiến trường, đệ tử Phi Linh môn không cần được phân phó liền dẫn người trực tiếp xông lên mấy ngọn núi lớn, hoàn toàn chính là thấy gì cướp đó, những vật đáng giá sẽ không bỏ qua, cả đám đều cướp đoạt tới đỏ mắt, đệ tử Linh Thiên môn cũng muốn lên núi nhưng bị áp chế nhân số nên bị ngăn ngay dưới chân núi.
Một màn này làm sắc mặt nhóm trưởng lão Linh Thiên môn vô cùng khó xem, cũng vô cùng bất đắc dĩ, đệ tử Phi Linh môn chẳng khác gì thổ phỉ, nếu luận thực lực đệ tử Linh Thiên môn không e ngại, nhưng luận cướp đồ vật thật sự không phải là đối thủ của Phi Linh môn.
Một màn này cũng rơi vào trong mắt Lục Thiếu Du, hắn hài lòng cười thầm, không nói gì thêm, ánh mắt nhìn qua Bạch Oánh bọn họ.
Họ đều là người thông minh, lập tức hiểu ý, lập tức bay lên trên núi.
Ánh mắt Hàn trưởng lão trầm xuống, đảo qua nhóm trưởng lão Linh Thiên môn, ngay tiếp theo liền bay lên đỉnh núi, nhóm trưởng lão cũng đuổi theo sau.
- Hàn trưởng lão!
Đông Vô Mệnh khẽ quát một tiếng, thân ảnh như quỷ mị đã ngăn cản trước mặt Hàn trưởng lão.
- Đông cung phụng có chuyện gì?
Sắc mặt Hàn trưởng lão thoáng biến đổi, lập tức hỏi, ánh mắt nhìn lên núi với vẻ bối rối, thần sắc như ra hiệu nhóm trưởng lão còn lại, vì vậy họ liền bay thẳng lên trên núi.
- Chưởng môn nhà ta muốn tỏ lòng biết ơn với Hàn trưởng lão, đa tạ Hàn trưởng lão đã xuất thủ tương trợ.
Vẻ mặt Đông Vô Mệnh tươi cười, nhắc tới Thanh Hỏa lão quỷ cười như quỷ khóc, mà Đông Vô Mệnh cười còn khó xem hơn cả khóc.
- Đa tạ Hàn trưởng lão đã tương trợ lần này, đa tạ, ngày khác tiểu tử nhất định tới Linh Thiên môn đa tạ Hàn trưởng lão cùng chư vị trưởng lão.
Vẻ mặt Lục Thiếu Du đầy ý cười, tiến lên nói.
- Lục chưởng môn, Đông cung phụng, hai vị quá khách khí, quan hệ giữa Lục chưởng môn cùng Linh Thiên môn trong Cổ Vực đều đã biết rõ, hành động lần này của Thương Sơn môn rõ ràng không đem Linh Thiên môn đặt vào trong mắt, vốn nên bị giáo huấn!
Hàn trưởng lão nói, nhưng ánh mắt vẫn nhìn lên ngọn núi, có chút bất an:
- Được rồi Thiếu Du, huynh không có việc gì là tốt rồi, ai dám đối phó huynh, muội sẽ để cho cha muội giáo huấn hắn!
Lữ Tiểu Linh ngồi trên Phi Thiên Ngô Công của Lục Tâm Đồng, còn có Tô Tử cùng tiểu Long bay lên không.
- Tiểu Linh, lần này phải đa tạ nhạc phụ, còn có Hàn trưởng lão, ít nhiều nhờ có Hàn trưởng lão ra tay.
Lục Thiếu Du nói.
- Lục chưởng môn khách khí, ta cần lên núi một chuyến xem còn dư nghiệt của Thương Sơn môn nữa hay không, nói không chừng còn có người của Linh Vũ giới, không thể phớt lờ!
Hàn trưởng lão nói xong, tựa hồ sợ bị Lục Thiếu Du cùng Đông Vô Mệnh lôi kéo, nháy mắt đã bay lên không.