- Ha ha, xem ra quả nhiên ngươi vô cùng cẩn thận, giống như sư phụ ngươi như đúc.
Nam thúc cười ha hả một tiếng, lập tức truyền âm nói với lão giả áo lam kia.
- Hóa ra là Nam lão, gia sư trước kia thường xuyên nhắc tới Nam lão.
Nam thúc truyền âm xong, ánh mắt lão giả áo lam run lên, vẻ mặt cực kỳ kinh ngạc nhanh chóng quỳ một gối xuống hành lễ:
- Đệ tử bái kiến...
- Tốt, không cần đa lễ, tên của ta không cần nói ra.
Cánh tay Nam thúc khẽ phất đem theo một cỗ lực lượng vô hình nâng lão giả áo lam nên rồi nói:
- Ngươi bị tẩu hỏa nhập ma không nghiêm trọng lắm. Nể mặt sư phụ ngươi, đi theo ta, trong thời gian hai tháng có lẽ sẽ chữa hết.
Thanh âm vừa dứt, Nam thúc quay đầu nói với Lục Thiếu Du:
- Ta đi trước, những chuyện còn lại tự ngươi thu thập đi.
Sưu.
Lục Thiếu Du còn chưa hoàn toàn phục hồi tinh thần lại, mà lúc này Nam thúc đã đi về phía trước. Lão giả áo lam kia lúc này không có một chút đề phòng nào cũng đi theo phía sau Nam thúc.
Nhìn hai đạo thân ảnh này biến mất, tất cả mọi người líu lưỡi, dường như còn chưa phục hồi tinh thần, cả không gian vô cùng tĩnh lặng.
- Thiếu Du, hôm nay có không ít thám tử các thế lực khác tới đây. Tin tức bên trong Phi Linh môn xuất hiện Vũ Tôn, chỉ sợ không lâu sau sẽ truyền khắp toàn bộ Cổ Vực, lần này sợ rằng có tốt có xấu.
Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh đi tới bên người Lục Thiếu Du rồi nói.
- Tạm thời không cần quan tâm tới những thứ này.
Lục Thiếu Du suy tư một lát rồi ánh mắt nhìn về phía Đông Vô Mệnh nói:
- Đông lão, còn có hai người cần người xử lý đây.
Trong khi nói chuyện, Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh liếc nhìn hai tỷ muội Diệp Mỹ, Diệp Phi. Nhị nữ lập tức đem Tất Phương Sơn và vị phụ nhân xinh đẹp đang bị cấm chế kia kéo tới.
Hai người tuy rằng đều bị cấm chế, thế nhưng một màn phát sinh trước mắt hai người đều nhìn thấy. Đến lúc này sắc mặt hai người đều như to tràn.
Ánh mắt Đông Vô Mệnh nhìn vào hai người, trong mắt hiện lên hàn ý nói:
- Tất Phương Sơn, ngươi có thể đi theo Phương Thành Hữu được rồi.
Thanh âm vừa dứt, thủ ấn được kết. Hắc mang quanh người Đông Vô Mệnh tuôn ra. Trong mi tâm có một đạo hắc mạng dữ tợn nhanh như thiểm điện trực tiếp cắn xé Tất Phương Sơn trên mặt đất.
Lúc này ánh mắt Tất Phương Sơn vô cùng hoảng sợ, thế nhưng lại không thể nói lên lời. Chỉ có ánh mắt hoảng sợ, đồng tử không ngừng co rút lại, rồi cuối cùng mất đi tri giác.
Nhìn tất cả mọi chuyện, trong nội tâm vị phụ nhân xinh đẹp kia lúc này run rẩy, tim đập nhanh hơn vài phần. Ánh mắt lập tức nhìn về phía Đông Vô Mệnh, bên trong ánh mắt mang theo vẻ cầu khẩn, dường như còn có chuyện muốn nói.
Ánh mắt Đông Vô Mệnh rơi vào trên người vị phụ nhân xinh đẹp, hàn ý trong mắt càng tăng lên. Cánh tay khẽ điểm vài cái, nhanh chóng xóa bỏ cấm chế trên người vị phụ nhân xinh đẹp kia.
- Vô Mệnh, ta sai rồi. Ngươi tha cho ta đi. Ta có thể ở bên cạnh ngươi, về sau ta sẽ hầu hạ ngươi thật tốt...
Vị phụ nhân xinh đẹp quỳ trên mặt đất cầu khẩn, đồng thời ánh mắt cũng mang theo sự lả lướt nhìn về phía Đông Vô Mệnh.
- Phụ mẫu ở trên trời, hôm nay nhi tử đã có thể báo thù cho hai người rồi.
Ánh mắt Đông Vô Mệnh lạnh nhạt nhìn lên không trung rồi cúi đầu xuống. Sát ý trong mắt tràn ra, một đạo độc mang trong nháy mắt đánh vào trong mi tâm vị phụ nhân xinh đẹp kia:
- Tiện tỳ, tất cả nên chấm dứt được rồi...
- A...
Một tiếng kêu thê thảm vang lên. Độc mang chui vào trong mi tâm phụ nhân xinh đẹp này, lập tức bắt đầu từ mi tâm, toàn thân phụ nhân xinh đẹp bắt đầu thối rữa, da thịt chia lìa tràn ra máu đen. Bộ dáng này vô cùng thê thảm, cùng với thanh âm thê lương của phụ nhân xinh đẹp càng khiến cho người ta cảm thấy lạnh lẽo.