Hoàng hôn, trong dãy núi như tranh vẻ, cảnh sắc vô cùng tú lệ. Cơn gió nhè nhẹ thổi qua. Lúc này có hai thân ảnh xinh đẹp đang ngồi trên mọt tảng đá. Hai người một người thanh nhã cao quý, tựa như tiên tử ở trần gian. Một người tuyệt mỹ, mang theo chút cao ngạo. Hai người lúc này đang chống tay vào cằm nhìn về phía trước.
- Vô Song tỷ, tiểu tặc kia không biết thế nào rồi a.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, đặc biệt là trong lúc Lục Thiếu Du tu luyện. Thời gian hai tháng qua đối với Lục Thiếu Du mà nói chỉ trong nháy mắt mà thôi.
Mà lúc này, trong mật thất nơi Lục Thiếu Du đang khoanh chân ngồi đó. Sáu Vũ Suất cùng với ba Linh Suất đều đã hóa thành tro tàn, toàn bộ bị Lục Thiếu Du thôn phệ.
Bên ngoài mật thất không biết từ khi nào một lần nữa có không ít năng lượng trong thiên địa hội tụ. Trong mật thất, Lục Thiếu Du khoanh chân ngồi trên Linh Ngọc sàng. Quanh thân truyền đến chấn động khác thường.
Một cỗ năng lượng trong thiên địa nhanh chóng khuếch tán tới, khiến cho không gian chấn động mãnh liệt. Sau đó lượn lờ quanh người Lục Thiếu Du rồi nhanh chóng tiến vào trong cơ thể hắn tạo thành một vòng tuần hoàn liên tục. Lúc này cỗ quang tráo quanh người hắn càng thêm chói mắt.
Hậu sơn, năng lượng chấn động như vậy đương nhiên tạo thành động tĩnh không nhỏ. Bất quá đối với loại động tĩnh này, một ít đệ tử trong Phi Linh môn đã vô cùng quen thuộc. Trong thời gian hai tháng này, đây đã là lần thứ mấy năng lượng chấn động rồi.
Thời gian châm rãi trôi qua, trong mật thất, năng lượng quanh người Lục Thiếu Du lúc này đã tới tình trạng vô cùng khủng bố. Trên đỉnh đầu hắn năng lượng vô hình trong thiên địa hội tụ lại hình thành một vòng xoáy cuồng bạo. Năng lượng trong sơn động lúc này ngày càng kịch liệt.