Linh Vũ Thiên Hạ

Chương 1190: Người áo lam



Độc Cô Băng Lan lại tiếp tục nói:

- Tiểu thư, ta nghe nói, trong tộc lúc này có không ít người vì tiểu thư đã bắt đầu chú ý tới Thiếu Du. Chỉ sợ hiện tại Thiếu Du còn không biết, trong lúc bất tri bất giác hắn đã có không ít đối thủ.

- Nếu đám người kia dám lộn xộn thì ta sẽ cho bọn chúng đẹp mắt.

Ánh mắt Độc Cô Cảnh Văn trầm xuống, hàn ý bắn ra bốn phía.

- Tiểu thư, những người trẻ tuổi thì dễ đối phó. Lần trước sau khi trở về Cửu trưởng lão đã nói việc của tiểu thư và Thiếu Du

Cho người trong tộc nghe. Nghe nói không ít lão nhân trong tộc đối với Thiếu Du không thèm để ý tới. Hơn nữa quy củ trong tộc có lẽ tiểu thư cũng biết rõ. Sợ rằng tới lúc đó sẽ vô cùng phiền toái.

Độc Cô Băng Lan nói.

- Không đặt vào trong mắt sao? Vũ giả ngũ hệ mà bọn hắn còn chưa đồng ý?

Ánh mắt Độc Cô Cảnh Văn khẽ đổi, hai hàng lông mày nhíu lại, có chút lo lắng nói.

***

Sắc trời lúc này hơi lạnh, trong sơn mạch Đoạn Thiên lúc này có từng lớp sương mù nhàn nhạt quanh quẩn. Trong sương mù này mang theo chút hơi thở mùa đông, nhiệt độ cũng giảm xuống không ít.

- Chủ nhân, chính là con đường này, thế nhưng còn chút xa.

Nhìn dãy núi chung quanh, trong đó có vài ngọn núi cao, Huyết Mị lập tức khẳng định nói.

- Tuyết Sư, tiếp tục chạy đi.

Lục Thiếu Du phân phó Thiên Sí Tuyết Sư. Trong lòng lúc này càng có chút chờ mong, hy vọng lần này Huyết Mị có thể mang tới cho hắn một kinh hỉ.

Ngồi trên lưng Thiên Sí Tuyết Sư, tâm thần Lục Thiếu Du tỏa ra, chung quanh sơn mạch lúc này trước mắt cũng không có quá nhiều người. Tốc độ của Thiên Sí Tuyết Sư không phải là thứ mà yêu thú phi hành bình thường có thể so sánh. Lại nói tới khí tức Thiên Sí Tuyết Sư hiện tại, Lục Thiếu Du có cảm giác Thiên Sí Tuyết Sư muốn đột phá lục giai cũng không lâu nữa.

Huyền Thiên bí cảnh là do Huyền Thiên môn bảy ngàn năm trước lưu lại. Nhất tông Nhất giáo Nhất môn Nhất trang, Tam tông Tứ môn, có lẽ ngay cả thành Ma Vân cùng Tứ các Tứ đảo cũng tới. Lúc này Lục Thiếu Du không khỏi có chút suy nghĩ, có phải bên trong có vật gì đó đặc biệt hay không, mà tất cả các thế lực lớn đều có chút động tâm.

Sưu Sưu.

Ngay khi Lục Thiếu Du suy nghĩ, một thanh âm xé gió rất nhỏ đột nhiên vang lên trong không trung. Thanh âm này tuy rằng rất nhỏ, thế nhưng vẫn bị Lục Thiếu Du phát giác ra. Từ khi bắt đầu tu luyện, lúc nào Lục Thiếu Du cũng vô cùng cảnh giác. Ban đầu ở trong sơn mạch Vụ Đô tu luyện hắn cũng vô cùng cảnh giác, cho nên lúc này đã sớm dưỡng thành thói quen.

Cảm nhận tiếng xé gió này, Lục Thiếu Du nhan chsong quay người về phía sau. Ánh mắt Tiểu Long cũng vô cùng cảnh giác nhìn về phía sau.

- Ai.

Lúc này Bạch Linh cũng lập tức nhìn về phía trước, yêu nguyên trong người bùng ra.

Mà trong nháy mắt này một thân ảnh màu vàng giống như diều hâu vồ mồi từ phía trên chụp xuống. Một đạo trảo ấn nhanh chóng đánh về phía Bạch Linh.

Dưới chưởng ấn này khôn gian lắc lư, thực lực người đột nhiên xuất hiện này tuyệt đối đã tới tình trạng vô cùng cường hãn.

- Hừ.

Đôi mắt xinh đẹp của Bạch Linh đột nhiên lạnh lẽo, sắc mặt giận dữ, thân thể xinh đẹp phóng lên trời, thân hình kéo theo một đạo tàn ảnh, cùng với một đạo quang trụ nhanh chóng công kích.

Phanh Phanh.

Hai đạo lực lượng va chạm vào với nhau, quang mang chói mắt lập tức bộc phát ra trên không trung. Khi thanh âm bạo liệt vang lên, gợn sóng trong không gian trực tiếp khuếch tán về bốn phía đem theo kình khí mạnh mẽ.

Trong chớp mắt này, Bạch Linh cùng thân ảnh màu vàng kia giao thủ, Thiên Sí Tuyết Sư đã nhanh chóng vỗ cánh rời đi.

- Bọn chuột nhắt phương nào, mau đi ra cho ta.

Ánh mắt Lục Thiếu Du đột nhiên lạnh băng. Thiên Độc Yêu Long cùng với Huyết Mị đều nhanh chóng nhảy lên không trung khiến cho không trung lúc này không ngừng gợn sóng.

Thanh âm vừa dứt, ánh mắt Lục Thiếu Du trầm xuống, chân khí dưới chân lóe lên, bàn chân khẽ đạp vào lưng Thiên Sí Tuyết Sư rồi bắn lên phía trước.

Lục Thiếu Du không có một chút do dự nào đánh ra một trưởng. Không gian lúc này kịch liệt rung động. Mà trong chấn động này, từng tầng dây mày đặc đột nhiên xuất hiện rung động kỳ dị. Bên trong tầng mây lập tức có vô số đạo thủ ấn quỷ dị khuếch tán. Những thủ ấn này ngưng tụ khiến cho sóng gợn trong không gian văng tung tóe. Bên trong không gian lắc lư kia có một thân ảnh màu lam mang theo một chút kinh hãi hiện ra.

- Tam Thiên Lưu Vân Thủ.

Một tiếng quát từ trong miệng Lục Thiếu Du vang lên. Lúc này nhìn thấy thân ảnh màu lam, lập tức cánh tay hắn vung lên, một cỗ chân khí mênh mông từ trong tay tuôn ra. Lúc này vô số thủ ấn trong tầng mây dầy đặc lướt ra, vô số thủ ấn này nhanh chóng quỷ dị hội tụ lại một chỗ.

Ngay khi mấy ngàn đạo thủ ấn hội tụ, không gian lập tức run rẩy. Một cỗ năng lượng vô cùng cường hãn xuất hiện. Những tầng mây dày đặc này nhanh chóng bị thủ ấn hút vào, không gian lúc này giống như bị nghiền nát.

Tiếp theo trong nháy mắt đạo chưởng ấn này đột nhiên bắn ra. Sau đó hung hăng đánh về phía thân ảnh áo lam kia.

Cảm nhận kình phong hung hãn bắn tới, sắc mặt thân ảnh áo lam kia một lần nữa có chút kinh hãi, quanh thân lập tức có một cỗ quang mang đỏ rực xuất hiện. Một đạo quyền ấn nhanh chóng được đánh ra. Hỏa diễm tràn ngập quyền ấn. Quyền ấn đánh ra, cả không gian to lớn lúc này gợn sóng như bị nhuộm thành màu đỏ, giống như một phật tăng sau lưng có phật quang, lập tức va chạm với Tam Thiên Lưu Vân Thu của Lục Thiếu Du.

Phanh.

Khi hai đạo lực lượng va chạm. Trong chớp mắt có một cỗ kình khí đáng sợ cùng với chấn động mạnh mẽ khiến cho không gian nhộn nhạo xuất hiện. Sau đó có quang mang kinh người bắn ra. Dưới chấn động này, một tiếng bạo liệt lập tức vang lên trong không gian.

Tiếng bạo liệt quanh quẩn, hai cỗ lực lượng va chạm vào nhau, kình phong khủng bố khuếch tán. Thân thể Lục Thiếu Du lúc này run lên, bước chân lập tức lùi về phía sau vài bước trong không trung. Mà thân ảnh áo lam kia lúc này chỉ có chút chấn động một chút mà thôi.

- Lão đại, người này là Vũ Vương.

Ánh mắt Tiểu Long khẽ đổi, cảnh giác nhìn về phía trước.

Chân khí trong cơ thể Lục Thiếu Du cuồn cuộn, mắt nhìn thân ảnh áo lam trước mặt. Đây là một người thanh niên chừng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, trên người mặc một bộ áo lam, ánh mắt sáng như sao, thân hình cao ngất, khuôn mặt tuấn tú. Làn da trên người trắng nõn, trên người có khí chất cao quý cùng ưu nhã. Ngay cả hai hàng lông mày cũng khiến cho người khác nhìn vào có chút ưu nhã, giống như luôn luôn cười, lại tựa như vầng trăng khuyết. Làn da trắng nõn cùng với đôi môi đỏ chót, nếu như những thiếu nữ khác nhìn thấy người thanh niên này tuyệt đối tim sẽ đập nhanh hơn vài lần.

Lục Thiếu Du vốn vẫn cảm thấy mình đệp trai, ít nhất là như vậy. Thế nhưng lúc này nhìn thấy người này khiến cho Lục Thiếu Du không khỏi thầm than không bằng. Ngay cả Phan An ở kiếp trước sợ rằng cũng không hơn gì người này.