Thanh âm Huyết Mị vang lên trong đầu Lục Thiếu Du.
- Mê cung?
Lục Thiếu Du sửng sốt.
- Chủ nhân, Thị Huyết Linh Phong chúng tôi có bổn sự đặc thù, có thể dựa vào ký ức vị đạo cùng hương vị lưu lại mà nhận ra đường đi, hiện tại con đường này chúng ta mới đi qua một lần!
Huyết Mị nói.
- Vậy thì phiền toái!
Lục Thiếu Du nhíu mày, khó trách dọc đường không gặp phải nguy hiểm, nguyên lai đi lại con đường cũ.
- Chư vị, chúng ta tiến vào mê cung, luôn đi đường cũ!
Lục Thiếu Du dừng bước nói với mọi người.
- Ta cũng cảm thấy, chỉ là không dám khẳng định!
Lữ Chính Cường cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, nghe được lời nói của Lục Thiếu Du nói.
- Khó trách bình tĩnh như vậy, nguyên lai là mê cung!
Vẻ mặt Đồng Quy Tinh trầm xuống.
Mọi người dừng bước, không khí trở nên căng thẳng.
- Chủ nhân, ta có biện pháp tìm kiếm lối ra!
Huyết Mị lại nói.
- Không vội!
Lục Thiếu Du đáp, thầm nghĩ nếu Huyết Mị tìm được lối ra mà những người khác không làm được, vậy cũng đừng trách hắn thoát khỏi đội ngũ.
- Nếu là mê cung, ta xem mọi người nên phân tán tìm kiếm tốt hơn.
Gia Cát Tây Phong nói:
- Như vậy cơ hội tìm được sẽ lớn hơn một chút!
- Ta xem như vậy cũng tốt, không bằng mọi người tách ra tìm kiếm đi thôi.
Công Tôn Hóa Nhai không có ý kiến.
- Vậy cứ làm như thế đi, mọi người phân ra tìm kiếm!
Lữ Chính Cường nói, nhìn Lục Thiếu Du:
- Thiếu Du, Phi Linh môn đi một mình hay đi cùng Linh Thiên môn?
- Chỉ sợ đều có vấn đề a!
Lục Thiếu Du nghĩ thầm, theo thần sắc của mọi người mà xem, chỉ sợ trong lòng đều có tính toán, Lục Thiếu Du nói:
- Nhạc phụ, Phi Linh môn tự mình tìm kiếm thôi, cơ hội sẽ lớn hơn một chút.
- Cũng tốt, vậy chính ngươi cẩn thận!
Lữ Chính Cường cũng không miễn cưỡng.
- Lục Thiếu Du, chẳng lẽ Phi Linh môn đã tìm được biện pháp rồi sao?
Đồng Quy Tinh nhíu mày hỏi.
- Vậy Đồng giáo chủ đi theo phía sau Phi Linh môn là được.
Lục Thiếu Du đáp.
- Hừ!
Đồng Quy Tinh hừ lạnh một tiếng.
- Tốt lắm, phỏng chừng không thể ngăn cản đám người phía sau thời gian quá dài, chúng ta hành động đi, phân ra tìm kiếm!
Gia Cát Tây Phong nói, tựa hồ có chút khẩn cấp.
- Mọi người đều đi thôi, nhớ kỹ, nếu ai tìm được di bảo của Huyền Thiên môn, phải nhớ kỹ lời đã ước hẹn!
Công Tôn Hóa Nhai nói.
- Chúng ta đi!
Các thế lực đều tự rời đi, lúc này không ai quản Song Đao môn, Bách Linh tông cùng những sơn môn khác, sắc mặt của họ thật khó xem, lập tức rời khỏi.
- Thiếu Du, chúng ta cũng phân tán tìm đi, như vậy cơ hội lớn hơn một chút, chính ngươi cẩn thận!
Vân Tiếu Thiên nói xong mang theo người của mình rời đi.
- Đều có vấn đề a!
Lục Thiếu Du nhướng mày, lập tức nói:
- Huyết Mị, giao cho ngươi!
- Yên tâm đi, không thành vấn đề!
Huyết Mị kết xuất thủ ấn, có không ít tia máu bay ra khỏi lòng bàn tay.
- Chủ nhân, đi theo ta!
Huyết Mị dứt lời, quanh thân bao vây tia máu nháy mắt đi nhanh về phía trước.
- Đều cẩn thận cảnh giác!
Lục Thiếu Du đuổi theo.
Nhóm người Đông Vô Mệnh mỉm cười theo sau.
Đi theo Huyết Mị, mọi người không ngừng rẽ ngang rẽ dọc trong thông đạo, ngẫu nhiên đi qua cửa đá, hết thảy đều giống nhau như đúc, dù dùng tâm thần rình cũng không nhìn ra kẽ hở.
Huyết Mị dẫn đường phía trước, thủ ấn không ngừng đánh ra, huyết quang lập tức biến mất trong thông đạo.
Qua chừng mười mấy phút sau, mọi người cấp tốc xuyên qua không ít cửa đá, phía trước đột nhiên hiện lên ánh sáng cực kỳ chói mắt.
- Chủ nhân, chúng ta hẳn là đã tới!
Thanh âm Huyết Mị vang lên trong đầu Lục Thiếu Du, trong thông đạo phía trước hiện lên một cửa đá khổng lồ.
Huyết Mị dừng trước cửa đá, Lục Thiếu Du ngẩng đầu quan sát, cửa đá cao chừng một trượng, điêu khắc hai chữ Huyền Thiên.
- Là nơi này sao?
Trong lòng Lục Thiếu Du có chút kích động, một đường nguy hiểm trùng điệp, rốt cục đã tìm được bảo tàng rồi sao?
- Có người tới đây!
Ánh mắt Bạch Linh trầm xuống, nhìn chăm chú về phía sau, lúc này chỉ thấy hơn mười thân ảnh đi nhanh tới, còn truyền theo thanh âm ông ông gầm rú, tiếp theo sau một mảnh phi nghĩ (kiến cánh) rậm rạp xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
- Tứ Dực Linh Nghĩ!
Lục Thiếu Du có chút kinh ngạc, loại phi nghĩ này cực kỳ khó gặp, mặc dù loại linh thú kia không khủng bố như Thị Huyết Linh Phong, nhưng người bình thường không dám trêu chọc, bình thường sống quần cư, tuyệt đối vô cùng kinh khủng.
- Thu!
Người đi đầu vừa thu tay lại, đám linh nghĩ lập tức biến mất, vừa nhìn thấy rõ là ai, Lục Thiếu Du thật kinh ngạc, bởi vì nhóm người kia là Lữ Chính Cường bọn họ.
Trong lòng Lục Thiếu Du rung động, không nghĩ tới trên người Lữ Chính Cường có không ít thủ đoạn, còn có được linh thú như Tứ Dực Linh Nghĩ, ra vẻ chưởng bốn bốn đại sơn môn đều có lá bài tẩy, hắn thật sự không thể xem thường.
- Thiếu Du, không nghĩ ra ngươi lại tới trước!
Nhìn thấy nhóm người Lục Thiếu Du, Lữ Chính Cường cực kỳ ngoài ý muốn, lại có vẻ xấu hổ, cha vợ con rể nhất thời hiểu ý cười, loại cảm giác này chỉ hiểu ngầm mà không diễn đạt được bằng lời, người nào cũng hiểu trong lòng mỗi người đều có tính toán.
- Cha vợ con rể các ngươi thật tới sớm, hừ!
Một tiếng hừ nhẹ truyền tới, là thanh âm của Đồng Quy Tinh, ngay lập tức toàn bộ người của Hắc Sát giáo xuất hiện.
- Đồng giáo chủ cũng không chậm thôi!
Lữ Chính Cường phất tay áo, trong lòng ai cũng rõ ràng, chỉ sợ ai cũng có ý tưởng một mình lưu lại di bảo của Huyền Thiên môn.
- Không nghĩ tới chư vị đều ở a!
Nhưng vài lúc này lại có mười mấy thân ảnh chạy tới, là nhóm người Vân Tiếu Thiên, nhìn thấy Lục Thiếu Du, Lữ Chính Cường cùng Đồng Quy Tinh, hơi có vẻ ngoài ý muốn, không nghĩ tới bản thân chậm một bước.
- Ha ha, chúng ta lại gặp nhau!
Vân Tiếu Thiên vừa tới, Gia Cát Tây Phong cùng Công Tôn Hóa Nhai đều xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Mọi người nhìn lướt qua nhau, lập tức xấu hổ mỉm cười, không ai giải thích lời nào.
- Đều tự có thủ đoạn a!
Trong lòng Lục Thiếu Du thầm than, người của bốn đại sơn môn đều không thể xem thường, mỗi sơn môn đều có trên vạn năm nội tình, thủ đoạn đương nhiên rất nhiều, hiện tại Phi Linh môn vẫn còn kém cỏi.
Ánh mắt đảo qua, Lục Thiếu Du chỉ nhìn thấy người của bốn đại sơn môn cùng Vân Dương tông, Song Đao môn, Ma Tâm cốc cùng Thiên Âm môn, Bách Linh tông còn chưa thấy bóng dáng, phỏng chừng không có thủ đoạn tìm được nơi này nhanh như thế.
- Di bảo của Huyền Thiên môn phỏng chừng là ở chỗ này!
Lữ Chính Cường nhìn lên cửa đá nói.
- Vậy mọi người vào đi thôi, trước khi những người khác tới, chúng ta phải lấy được di bảo.
Gia Cát Tây Phong lay động chiết phiến nói.
- Đi đi!
Mọi người cực kỳ chờ mong, ánh mắt nóng cháy nhìn vào cửa đá.
Xuy xuy!
Toàn bộ đều bố trí thủ đoạn phòng ngự, lập tức đi vào trong cửa đá, ngay lúc Lục Thiếu Du vừa đi vào, còn chưa kịp nhìn kỹ đã nghe thanh âm tiếng hoan hô của mọi người.