Linh Vũ Thiên Hạ

Chương 2097: Trả lại hai năm (1)



Nam thúc nhìn qua Lục Thiếu Du, nghiêm túc nói.

- Bọn chúng tới một người ta sẽ giết một người, ta muốn nhìn xem bọn chúng có bao nhiêu người không sợ chết.

Sát ý trong mắt Lục Thiếu Du tràn ra. Linh Vũ giới không tìm tới hắn thì hắn cũng sẽ đi tìm bọn chúng. Phi Linh môn chết không ít đệ tử, thù này hắn há có thể không báo.

- Thực lực của ngươi hiện tại tuy rằng không kém, thế nhưng cũng không được chủ quan. Trên đời này không thiếu cường giả, ngàn vạn lần không thể xem thường bọn họ.

Nam thúc nói với Lục Thiếu Du.

Lục Thiếu Du khẽ gật đầu, trên điểm này Lục Thiếu Du vô cùng rõ ràng. Mượn cường giả Tôn cấp mà nói, trên mặt ngoài thì trên đại lục không có bao nhiêu cường giả Tôn cấp, thậm chí là bình thường còn khó nhìn thấy được một người. Thế nhưng trên thực tế lại không giống như thế.

Tất cả các sơn môn lớn đều có nội tình trên vạn năm, thân là tu luyện giả, sống mấy trăm năm hoặc hơn một nghìn năm. Một khi đột phá Tôn cấp thậm chí còn sống trên mấy ngàn năm, những người này không nhất định mỗi một người đều có thể tiếp tục đột phá, thế nhưng có nội tình trên vạn năm cộng lại, tuyệt đối không ít.

Tiếp đó trong tán tu bình thường tuyệt đối cũng có không ít cường giả tán tu lánh đời. Phích Lịch Tôn giả, Phong Linh Tôn giả vừa mới gia nhập Phi Linh môn không lâu chính là ví dụ. Những người này bình thường lười xuất hiện, tu luyện tới cấp bậc như thế này cả đám đều muốn đột phá lên cảnh giới tiếp theo. Tục sự bình thường căn bản không thể lay động tới bọn họ.

- Về sau đi ra ngoài nhất định phải cẩn thận. Linh Vũ giới sẽ không dễ dàng buông tha ngươi, bởi vì trên tay ngươi có thứ mà bọn họ cần.

Nam thúc nói.

- Nam thúc, ý người là Vô Tự Thiên Thư sao?

Lục Thiếu Du nói.

- Thu thập đủ chín bản Vô Tự Thiên Thư là có thể biết được bí mật phá toái hư không, không chỉ có Linh Vũ giới, bất luận một thế lực nào đều muốn ra tay. Chỉ vì bọn họ vẫn có điều cố kỵ mà thôi. Lúc trước Độc Cô gia ở trấn Thanh Vân cũng sắp xếp người, huống chi là thế lực khác.

Nam thúc nói.

Lục Thiếu Du khẽ gật đầu, trong lúc vô tình hắn đã đi vào trong vòng xoáy này. Thế nhưng dùng tính cách của hắn mà nói, hiện tại hắn còn vẫn mơ tưởng tới bảy bản Vô Tự Thiên Thư còn lại. Vô Tự Thiên Thư tuyệt đối là trọng bảo, Lục Thiếu Du có cảm giác, Vô Tự Thiên Thư so với thần khí còn mạnh hơn không ít.

- Lần này Linh Vũ giới vì đối phó với Phi Linh môn đã chuẩn bị vô cùng kỹ. Mặc kệ trả giá đắt, mà ngay cả nguyên lực của Đế giả cũng xuất ra. Có thể thấy được tầm quan trọng của ngươi đối với bọn chúng.

Vẻ mặt Nam thúc ngưng trọng, bởi vì Đế giả chi nguyên mới khiến cho hắn nghĩ không thông.

- Nguyên lực Đế giả là vật gì?

Lục Thiếu Du hỏi.

- Nói đơn giản một chút thì chính là Đế giả chi lực, là năng lượng đến từ trên người Đế giả, vận dụng nguyên lực Đế giả là có thể thúc dụng ra lực lượng của Đế giả trong thời gian cực ngắn.

Thánh Thủ Linh Tôn nói.

- Còn có vật giống như vậy sao?

Ánh mắt Lục Thiếu Du ngưng trọng, trong lòng bắt đầu có chút cảnh giác.

- Nguyên lực Đế giả tương đương với trọng bảo. Thậm chí có thể nói giá trị mỗi một đạo nguyên lực Đế giả không dưới thần khí bao nhiêu, tuyệt đối có thể so sánh với thần khí. Nhưng nguyên lực Đế giả một khi được dùng sẽ mất đi, không thể phục hồi lại.

Nam thúc nói.

- Nam thúc, nguyên lực Đế giả này làm sao đạt được?

Lục Thiếu Du hiếu kỳ hỏi, vận dụng nguyên lực Đế giả là có thể thúc giục ra lực lượng vô địch dưới Đế giả. Thứ này nếu như hắn thu được một ít mà nói thì phát tài rồi, đương nhiên, Lục Thiếu Du cũng biết bảo vật có thể so với thần khí không dễ tìm như vậy.

- Nguyên lực Đế giả chính là máu huyết, hồn lực lưu lại nơi Đế giả vẫn lạc. Đồn rằng một Đế giả vẫn lạc tối đa chỉ lưu lại mười đạo nguyên lực Đế giả, lần trước Linh Vũ giới ở trong Phi Linh môn đã dùng hai đạo nguyên lực đế giả. Có thể nói đối với bọn chúng, bắt ngươi là tình huống bắt buộc. Nếu không phải có lực lượng tới cấp độ Chuẩn Đế thì tuyệt đối không có cách nào chống lại.

Nam thúc nói.

Hít.

Lục Thiếu Du hít sâu một hơi, hắn không ngờ Linh Vũ giới lại coi trọng mình như vậy.

Một lát sau, Lục Thiếu Du từ trong miệng sư phụ cũng biết được một ít chuyện hiện tại trong Thánh Linh giáo, lúc này hắn mới rời khỏi đình viện.

...

Hoàng hôn, trời chiều bao phủ Phi Linh môn, phía chân trời xa xa bị nhuộm thành màu đỏ.

Phanh.

Dưới trời chiều, trong rừng cây, Niếp Phong vẫn còn tiếp tục luyện tập động tác mà hắn đã làm ngàn lần kia.

Thời gian hai năm, Niếp Phong đã cao hơn không ít, không còn bộ dáng ngây ngốc như năm đó, bây giờ nhìn qua có chút nội liễm, ánh mắt tràn ngập kiên nghị mà người thường khó có thể có được.

Lục Thiếu Du giống như vô thanh vô tức xuất hiện phía sau Niếp Phong rồi chắp tay đứng. Thời gian hai năm đã tôi luyện Niếp Phong rất nhiều. Từ trong miệng Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh cùng mọi người, Niếp Phong cũng không để cho hắn thất vọng.

Đối với việc Niếp Phong tu luyện, Lục Thiếu Du chỉ muốn để hắn rèn luyện thân thể, căn cơ của hắn. Đặt hắn tu luyện cùng với đệ tử bình thường, là bởi vì đối với việc bồi dưỡng đệ tử bình thường của Phi Linh môn hiện tại cũng không yếu, tiến vào Phi Linh môn sẽ có linh dược rèn thể. Chỉ là đệ tử bình thường đang sống ở trong phúc lại không biết mà thôi.

Mà quan trọng nhất, ý định ban đầu của Lục Thiếu Du chính là tôi luyện tâm tính của Niếp Phong, Niếp Phong là đệ tử của hắn, trong Phi Linh môn dần dà sợ rằng sẽ có cảm giác ưu việt, chuyện này đối với tu luyện mà nói, ảnh hưởng cực lớn.

Lục Thiếu Du sợ vạn nhất có một ngày như vậy cho nên mới đem hắn ném vào trong hàng ngũ đệ tử bình thường mà tôi luyện. Bởi vì thể chất của Niếp Phong là Tam hoa tụ đỉnh, tuy rằng là tình trạng mà vô số vũ giả muốn đạt tới. Thế nhưng Tam Hoa tụ đỉnh trời sinh lại không thể nào tu luyện ra chân khí, thời gian càng lâu chênh lệch của hắn và đệ tử bình thường càng lớn.

Dưới loại tình huống này, Lục Thiếu Du muốn Niếp Phong không còn cảm giác ưu việt vì là đệ tử của chưởng môn. Đồng thời Lục Thiếu Du cũng muốn khảo nghiệm lần cuối cùng với Niếp Phong, nhìn xem rốt cuộc có thể giáo dục hay không. Chuyện này đối với thiếu niên bình thường mà nói, nếu như chênh lệch càng lúc càng lớn, sẽ cam chịu, cũng sẽ không cố gắng nữa. Loại tính cách này, cho dù thiên phú cao tới đâu tiền đồ tuyệt đối sẽ có hạn. Mặc dù nói thiên phú cực kỳ quan trọng, thế nhưng bản tính mới là nhân tố quyết định cuối cùng.

Theo thời gian, trên con đường tu luyện hắn cũng chứng kiến không ít người có thiên phú tuyệt luân, ngay từ đầu danh tiếng đại thịnh, thế nhưng tới cuối cùng không thể nào đạt tới độ cao kia, số người này tuyệt đối không nhỏ.

Từ trong miệng Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh, Lục Thiếu Du cũng biết được một ít tình huống của Niếp Phong trong hai năm qua. Trừ lần thứ nhất Niếp Phong thắng ra, từ sau hắn liên tiếp bị thua. Thế nhưng tâm tình lại không bị ảnh hưởng một chút nào, hai năm qua vẫn luôn cố gắng rèn luyện thể phách, man lực càng lúc càng lớn.