Linh Vũ Thiên Hạ

Chương 217: Độc Suất ra tay



Tiền Bá Thiên nhìn Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh chằm chằm, mở miệng nói:

– Không biết cao danh quý tính của các hạ là gì? Hắc Kiếm Môn ta đến Phi Linh Môn không biết có ảnh hưởng đến các hạ không? Nếu có thì tại hạ xin từ biệt ngay.

Trong lòng Tiền Bá Thiên rất chú ý lão nhân áo đen này, thực lực quá mạnh. Nếu Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh muốn nhúng tay vào những chuyện Phi Linh Môn e rằng Tiền Bá Thiên không làm gì được.

Nghe lời Tiền Bá Thiên nói, đệ tử Phi Linh Môn, Hắc Kiếm Môn rất ngạc nhiên. Tiền Bá Thiên luôn ngang ngược, không ngờ nói chuyện với lão nhân áo đen thì thái độ cực kỳ tôn trọng, đến nỗi Tiền Bá Thiên chủ động né tránh.

Đám trưởng lão Hắc Kiếm Môn cũng cảm nhận được khí thế từ lão nhân áo đen, biết lão rất khó trêu vào.

Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh cười nhạt:

– Hừ!

Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh nói:

– Hôm nay ta vừa tham gia vào Phi Linh Môn đã gặp các ngươi đến quấy rối, cố ý phá ta thì ta cũng không cho các ngươi sống yên!

Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh nói xong chậm rãi bước hướng Tiền Bá Thiên.

Nhìn Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh đến gần mình, Tiền Bá Thiên biến sắc mặt nói:

– Các hạ hiểu lầm. Thứ nhất, ta không biết các hạ hôm nay gia nhập Phi Linh Môn. Thứ hai, sự thật là Phi Linh Môn bắt đi một đệ tử của ta nên ta đến lại công bằng, tuyệt đối không cố ý phá rối gì các hạ.

Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh lạnh nhạt nói:

– Vậy sao? Bắt một đệ tử của ngươi thì sao? Phi Linh Môn thích bắt đệ tử Hắc Kiếm Môn, hôm nay ta tham gia vào Phi Linh Môn vậy tặng một món quà đi, bắt luôn ngươi!

Đám người Hắc Kiếm Môn nghe xong biến sắc mặt, người Phi Linh Môn cũng ngạc nhiên hóa đá. Người chưởng môn mời đến giọng điệu thật lớn lối.

Tiền Bá Thiên không kiềm được thụt lùi, quát mắng Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh:

– Các hạ muốn sao? Hắc Kiếm Môn ta không dễ chọc, cùng lắm lưỡng bại câu thương!

Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh cười gằn:

– Lưỡng bại câu thương? Ngươi xứng sao?

Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh không kiềm nén khí thế nữa, khí lạnh ngút trời khuếch tán ra ngoài.

Cảm giác Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh phát ra hết khí thế, mấy trưởng lão Hắc Kiếm Môn và Tiền Bá Thiên càng kinh hoàng. Bọn họ cảm nhận được Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh là Linh Giả.

Tiền Bá Thiên quát to:

– Các hạ đừng khinh người quá đáng!

Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh lạnh lùng quát:

– Hừ! Khinh người rồi sao?

Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh giơ thủ ấn lên, không gian trước mặt lão dao động. Vầng sáng năng lượng màu đen mông lung hiện ra, những đốm sáng đen cực nhanh chia làm sáu luồng sáng trên bầu trời.

Ánh sáng đen lặng yên nhưng mang theo khí thế cuồng bạo rạch phá hư không, vang lên mấy tiếng gió rít. Tốc độ quá nhanh, mau đến nỗi không kịp chớp mắt. Mấy luồng khói đen nhanh như tia chớp bắn hướng Tiền Bá Thiên, năm trưởng lão Hắc Kiếm Môn.

Mấy người vẻ mặt hoảng hốt vận chuyển chân khí dưới chân chớp mắt né tránh.

Vù vù vù!

Sáu người nhảy lên né tránh nhưng sáu đệ tử sau lưng bọn họ thì không kịp phản ứng lại. Các ánh sáng đen chui vào người đám đệ tử Hắc Kiếm Môn, toàn thân bọn họ đen thui, phun ra búng máu đen té dưới đất.

Sáu đệ tử Hắc Kiếm Môn toàn là đệ tử thân truyền, thực lực nổi bật trong Hắc Kiếm Môn, chớp mắt bị giết làm người ta trợn mắt há hốc mồm.

Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh lạnh lùng cười:

– Ha ha ha, hay cho Hắc Kiếm Môn, dùng đệ tử làm lá chắn.

Luồng khí thế hùng hồn bắn lên cao, bóng người vọt ra. Đôi mắt lạnh băng âm trầm, một chưởng ấn đen vỗ hướng Tiền Bá Thiên.

Tiền Bá Thiên thấy cường giả bí ẩn công kích mình thì hét to:

– Mọi người liều mạng với người Phi Linh Môn đi, cùng nhau lên!

Tiền Bá Thiên ngưng tụ thủ ấn, chân khí tuôn ra khỏi người gã, quyền ấn xé gió đấm ra.

Người Hắc Kiếm Môn do dự một lúc rồi rút kiếm ra lao hướng người Phi Linh Môn. Trong năm trưởng lão có hai lao hướng Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh, còn lại ba trưởng lão tấn công Hoàng Hải Ba, Chu Ngọc Hậu, Trịnh Anh.

Lục Thiếu Du hét to một tiếng:

– Mọi người nghênh địch!

Lục Thiếu Du sắc mặt âm trầm ngưng tụ Khai Sơn chưởng ầm ầm vỗ hướng một Vũ Sĩ bát trọng của Hắc Kiếm Môn.

Bùm!

Chưởng ấn nhanh chóng đánh bay một đệ tử Hắc Kiếm Môn, Lục Thiếu Du thừa dịp quan sát toàn trường. Đám đệ tử Phi Linh Môn và ba trưởng lão đã hành động, nhưng về mặt khí thế thì đệ tử Phi Linh Môn thua xa đệ tử Hắc Kiếm Môn.

Lục Thiếu Du ôm Lục Tâm Đồng bế ra hậu phương, dặn dò Tiểu Long:

– Tiểu Long, bảo vệ Tâm Đồng!

Lục Thiếu Du sắc mặt âm trầm suy tư điều gì, hắn cắn răng thầm kêu Thiên Sí Tuyết Sư đến.

Trong hậu sơn vang tiếng rống điếc tai:

– Grao!

Một con yêu thú khổng lồ từ trên trời sà xuống, khí thế cường đại tràn ngập, chính là Thiên Sí Tuyết Sư.

Thiên Sí Tuyết Sư vừa xuất hiện đám người rất là giật mình, trừ Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh ra.

Thiên Sí Tuyết Sư đập hai cánh, khí lưu rít gào khuếch tán theo gió biến to ra hai trăm thước như vòi rồng thổi hướng đám người Hắc Kiếm Môn.

Thiên Sí Tuyết Sư sớm nhận được lệnh của Lục Thiếu Du là trực tiếp giết tất cả người Hắc Kiếm Môn. Vòi rồng cuồng bạo thổi quét xới tung thảm thực vật, đá vụn dưới đất như cơn bão cỡ nhỏ, đất cát bay đầy trời.

Bùm bùm bùm!

Mười mấy đệ tử Hắc Kiếm Môn đang trong lúc hoảng hốt bị bão cuốn lên cao rồi té mạnh xuống đất, nằm im bất động.

Thiên Sí Tuyết Sư đáp xuống đất, đôi cánh vỗ. Chi trước trắng tinh bắn ra trảo quang như phong nhẫn cào rách hư không, tiếng gió chói tai vang lên. Trảo ấn vặn vẹo dòng không khí đập mạnh vào người hai đệ tử Hắc Kiếm Môn. Hai đệ tử bị xé nát bấy.

Mấy trưởng lão Hắc Kiếm Môn biến sắc mặt nói:

– Là yêu thú phi hành, mấy hôm trước sau núi trong sơn môn chúng ta cũng có con yêu thú phi hành này!

Các đệ tử loáng thoáng cảm thấy Thiên Sí Tuyết Sư chính là yêu thú phi hành bị bọn họ đuổi bắt mấy ngày trước.

Bùm!

Trong khoảnh khắc đó Tiền Bá Thiên đã bị Thôi Hồn Độc Suất đánh bay ra ngoài, gã không đấu lại lão được.

Vù vù vù!

Hai trưởng lão Hắc Kiếm Môn một trái một phải ngưng tụ ra năng lượng cường đại công kích Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh.

Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh hừ lạnh một tiếng:

– Tuy ta bị thương nhưng dư sức giết các ngươi!

Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh ngưng tụ thủ ấn, hai luồng sáng đen đặc một trái một phải xẹt qua hư không bay hướng hai trưởng lão Hắc Kiếm Môn. Ánh sáng đen xé rách không gian, tựa như rắn ra khỏi hang.

Năng lượng khổng lồ đụng mạnh, năng lượng như gợn sóng nổ tung khuếch tán.

Bùm bùm bùm!

Không gian vang tiếng sấm nổ, năng lượng khổng lồ nổ tung, bầu trời bao phủ trong khói đen đậm đặc. Mùi hôi gay mũi tràn ngập, năng lượng khổng lồ trút xuống hai người kia xen lẫn công kích linh hồn mà Linh Giả giỏi nhất. Chớp mắt hai trưởng lão Hắc Kiếm Môn phun ra búng máu đen, toàn thân mục rữa chết.

Người Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh đầy chất độc, trong năng lượng công kích chứa kịch độc đoạt hồn, còn kèm theo công kích linh hồn mạnh nhất của Linh Giả. Hai trưởng lão Hắc Kiếm Môn không đánh lại Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh, chỉ một hiệp đã rời khỏi cuộc chơi.