Lục Thiếu Du thầm nghĩ một tiếng rồi khoanh chân ngồi xuống, sau đó nhét một viên đan dược vào trong miệng chậm rãi điều tức. Quanh thân lập tức được bao phủ bởi quang mang nhàn nhạt.
Thời gian chậm rãi trôi qua, từ lúc Lục Thiếu Du đi vào bên trong đình viện này cho tới hiện tại màn đêm đã gần bao phủ.
Trên một ngọn núi, trong một đình viện tinh xảo, Hồng Lăng đem theo vẻ mặt hơn dỗi ngồi ở trong phòng, nàng tức giận cũng không làm mất đi vẻ đẹp của nàng, ngược lại càng khiến nàng thêm vài phần đáng yêu.
- Tiểu thư, tiểu tặc kia hóa ra tên là Lục Thiếu Du.
Đông Mai nói.
- Ta nhất định sẽ không bỏ qua cho tiểu tặc này.
Hồng Lăng chu miệng nói.
- Thế nhưng tông chủ đã dặn người không thể tìm Lục Thiếu Du gây phiền phức rồi sao?
Đông Mai nói.
Hồng Lăng lại nói:
- Cũng không biết cha ta làm sao lại giúp tiểu tặc kia. Dù sao đi nữa ta cũng sẽ không tha cho hắn, chí ít ta cũng phải cho hắn nếm mùi vị Toàn Tâm Châm. Hừ.
Nói xong, lại tưởng tượng tới lúc cho tiểu tặc kia dùng Toàn Tâm Châm, trên dung nhan tuyệt mỹ tức thì hiện lên nụ cười đắc ý.
- Tiểu thư, ta thấy thực lực của Lục Thiếu Du kia rất mạnh, người muốn đối phó với hắn chỉ sợ cũng không dễ.
- Gia gia, lẽ nào chúng ta cứ như vậy buông tha cho tiểu tử kia? Chỉ tiếc chúng ta phán đoán sai, Hồ Tứ Hải phế vật kia đã không phải đối thủ của hắn, ngay cả Ôn Tước cũng không phải. Sớm biết vậy ta nên tự mình xuất thủ.
Triệu Kình Thiên lạnh lùng nói.
- Kình Thiên, gần đây ngươi không nên động vào tiểu tử kia. Tiểu tử kia hiện tại danh khí đang lên, cho hắn tự tại vài ngày. Lẽ nào hắn có thể cả đời ở trong Vân Dương Tông hay sao? Thực lực mạnh lên thì sao? Cũng chỉ là bại tướng trong tay ta.
Triệu Vô Cực lạnh lùng nói.
Một đêm yên tĩnh, lúc trên ngọn núi xuất hiện tia sáng đầu tiên thì Lục Thiếu Du cũng đình chỉ việc điều tức.
Phù...
Từ trong cơ thể thở ra một ngụm trọc khí, cảm thấy thương thế trong cơ thể cũng không còn gì đnág ngại, Lục Thiếu Du đứng dậy đi ra ngoài.
Ngọn núi này tuy rằng không phải cao nhất, thế nhưng cũng cực cao. Nhìn xuống phía dưới lúc này tia nắng ban mai còn chưa làm tan đi mây mù, phía dưới ngọn núi trắng xóa, mây mù lượn lờ chung quanh.
Sưu.
Tiểu Long không biết từ nơi nào nhảy tới trên người Lục Thiếu Du, cái lưỡi không ngừng phun ra nuốt vào, thanh âm của nó vang lên trong đầu Lục Thiếu Du:
- Lão đại, nữ nhân ngày hôm qua thực lực không tồi, thiếu chút nữa ngươi thua nha.
- Là lão đại ngươi đang nhường nàng, ngươi không nhìn ra sao?
Lục Thiếu Du trừng mắt nhìn Tiểu Long nói.
Ánh mắt Tiểu Long xoay chuyển, lập tức tặng cho hắn ánh mắt khinh bỉ.