Linh Vũ Thiên Hạ

Chương 3811: Ai là con sâu cái kiến, ai là bọ chó?



Khí tức Thông Thiên cảnh sơ giai của Phạm Kiếm Nhân phóng ra, tất cả mọi người chung quanh run lên, tất cả mọi người đều cảm nhận được một cỗ cảm giác áp bách cực lớn, người thực lực thấp một chút đã bị áp bách tới mức mặt đỏ tía tai.

Một cỗ khí thế bàng bạc lan tràn, khí tức nóng bỏng quanh thân Phạm Kiếm Nhân đột nhiên lan tràn ra, ánh mắt tràn ngập sát ý.

Thân là tu luyện giả hai thuộc tính Hỏa, Phong, lúc này tu vi cũng đạt tới Thông Thiên cảnh sơ giai, đương nhiên Phạm Kiếm Nhân sẽ không đặt Lục Thiếu Du phía trước vào trong mắt.

Không có bao nhiêu trì hoãn, Phạm Kiếm Nhân bước ra một bước, thủ ấn biến hóa, trong tay có một cỗ quang mang bằng hỏa diễm giống như thực chất lướt ra, khóe miệng nở nụ cười lạnh lẽo, nói:

- Lục Thiếu Du, ngày hôm nay ta sẽ cho ngươi biết một chút thực lực của Thông Thiên cảnh sơ giai.

- Sư huynh, không nên.

Phương Thải Y run rẩy, dưới cỗ khí tức bàng bạc của Phạm Kiếm Nhân lúc này mới phục hồi tinh thần lại, miệng khẽ kêu một tiếng.

- Phương sư tỷ, người lên lùi về phía sau một ít đi, để cho Phạm sư huynh xử lý chuyện này.

Sau lưng pHạm Kiếm Nhân, hai thanh niên kia khẽ biến sắc, một cỗ khí thế từ trong cơ thể tuôn ra, trực tiếp ngăn cản Phương Thải Y.

Cũng trong nháy mắt đó, Phạm Kiếm Nhân đạp mạnh mặt đất, mặt đất tức thì rạn nứt, khí tức nóng bỏng phô thiên cái địa tuon ra, không gian run rẩy không thôi, thân thể giống như được hỏa diễm giống như thực chất bao phủ, đột nhiên phóng về phía Lục Thiếu Du.

- Lục Thiếu Du, đi chết đi.

Thân ảnh Phạm Kiếm Nhân giống như tia chớp, lập tức đi tới trước người Lục Thiếu Du, một đạo chưởng ấn mang theo khí tức nóng bỏng khiến cho cả phiến không gian vặn vẹo rồi cứng lại, lập tức đánh xuosng Lục Thiếu Du. Dưới chưởng ấn, không gian nứt vỡ từng khúc, kình phong khủng bố khiến cho y phục của đám người bốn phía tung bay không thôi.

Lúc này Lục Thiếu Du khẽ ngẩng đầu, lạnh nhạt vươn tay ra, chộp lên trên không trung một trảo.

Ken két.

Lục Thiếu Du vươn tay ra, cả không gian lập tức ken két rung động, không gian vặn vẹo, rung động, chưởng ấn nóng bỏng của Phạm Kiếm Nhân ở trong không gian vặn vẹo này trực tiếp bị đè nén rồi rạn nứt.

Phanh.

Trong tiếng trầm thấp bạo liệt, chưởng ấn trực tiếp hóa thành hư vô.

Phạm Kiếm Nhân biến sắc, đang muốn nhanh chóng lui lại thì lại phát hiện ra cả phiến không gian chung quanh đều cứng lại, thân thể khó có thể nhúc nhích nửa phần, linh lực trong cơ thể đình trệ. Lập tức một đạo trảo ấn xẹt qua không gian đã bao phủ hắn vào bên trong.

Trong lúc Lục Thiếu Du vươn tay ra, không gian trước người vặn vẹo, một đạo trảo ấn dưới vô số ánh mắt kinh ngạc của mọi người cơ hồ ngay lập tức nắm lấy Phạm Kiếm Nhân, giống như nắm con sâu cái kiến trên không trung vậy.

- Không biết tự lượng sức mình, ở tước mặt ta chỉ là một con bọ chó, có tư cách gì mà nhảy nhót?

Dứt lời, ánh mắt Lục Thiếu Du trầm xuống, đột nhiên hung hăng phất tya lên, trên không trung, thân thể Phạm Kiếm Nhân không có một chút phản kháng nào trực tiếp bị bắn xuống mặt đất.

Phanh một tiếng, nơi Phạm Kiếm Nhân rơi xuống mặt đất, mặt đất chung quanh lập tức rạn nứt, lộ ra vô số khe nứt, đồng thời một ngụm máu tươi trong miệng Phạm Kiếm Nhân phun ra.

- Xảy ra chuyện gì...

Cảnh tượng này khiến cho đám người đứng xem bên ngoài khiếp sợ và xôn xao, Thải Y biến sắc, ánh mắt mang theo sự rung động nhìn về phía Lục Thiếu Du.

- Tại sao lại mạnh như vậy?

Phạm Kiếm Nhân biến sắc, ánh mắt hoảng sợ, thân thể chật vật đứng dậy, muốn nhanh chóng chạy trốn.

Chỉ tiếc thân ảnh Phạm Kiếm Nhân còn chưa có đứng dậy, không gian trước người đã vặn vẹo rồi cứng lại, một đạo thân ảnh mặc áo bào xanh mơ hồ xuất hiện. Dưới tình huống hắn không thể nào phản kháng trực tiếp dùng một cước đá vào bụng hắn, khiến cho bụng hắn đau đớn kịch liệt.

Lục Thiếu Du hung hăng đá một cước xuống, lực lượng mạnh mẽ trút xuống, mặt đất quảng trường lại một lần nữa rạn nứt, khe nứt lan tràn, có chỗ đã hóa thành bụi phấn.

- Phụt.

Phạm Kiếm Nhân chỉ cảm giác xương cốt toàn thân mình hóa thành mảnh vỡ vậy, khí huyết cuồn cuộn, máu tươi trong miệng lần nữa mang theo nội tạng bị nghiền nát phun ra bên ngoài.

- Phạm sư huynh.

Hai thanh niên sau lưng Phạm Kiếm Nhân vừa rồi thấy vậy biến sắc, bọn họ hiểu rõ, nếu như Phạm Kiếm Nhân này xảy ra chuyện bọn họ cũng không sống nổi, khí tức bàng bạc trên thân hai người run lên, hai đạo thân ảnh giống như mũi tên, một trái một phải lao về phía Lục Thiếu Du.

- Muốn chết?

Lục Thiếu Du còn không ngẩng đầu, ống tay áo màu xanh khẽ quét qua, một cỗ năng lượng vô hình từ trong hư không tràn ra, năng lượng vô hình lan tràn, thân thể hai thanh niên này còn chưa bổ nhào tới Lục Thiếu Du đã lập tức đứng lại, không thể tiến thêm được nữa.

Lập tức trong mắt hai thanh niên này tràn ngập vẻ sợ hãi, trong lúc đồng tử co rút, dưới vô số ánh mắt kinh hãi của đám người chung quanh, thân thể hai người trực tiếp nổ tung, hóa thành huyết vụ.

Chỉ cần một cái giơ tay nhấc chân đã bị thần hồn câu diệt.

Huyết vụ trên không trung rơi xuống, ánh mắt Phạm Kiếm Nhân nhìn thấy thế, đạo thân ảnh mặc áo bào xanh kia trong mắt hắn lúc này đã giống như một ngọn núi cao không có cách nào vượt qua, khiến cho trong lòng hắn đột nhiên tràn ngập một loại cảm giác vô lực.

- Hiện tại ngươi còn muốn tiêu diệt ta? Còn cảm thấy dễ dàng như lật bàn tay nữa hay không?

Ánh mắt Lục Thiếu Du lạnh nhạt nhìn Phạm Kiếm Nhân dưới chân, lập tức giơ chân lên, sau đó dẫn nát lồng ngực Phạm Kiếm Nhân, dẫm nát người này dưới chân.

...

Phạm Kiếm Nhân Thông Thiên cảnh sơ giai, tồn tại số một số hai trong cả Vô Minh Tiểu thiên thế giới không ngờ một chiêu đã bị chà đạp, bị người ta hung hăng dẫm nát dưới chân, đám người chung quanh đứng xem hít sâu một ngụm khí lạnh, ánh mắt run rẩy.

- Thật mạnh.

Bên người Tôn Oánh Oánh, Hướng Tiền Trùng tràn ngập vẻ cao hứng lúc này nhìn thấy một màn như vậy, trong mắt không tự chủ được mà hiện lên vẻ rung động. Hắn có thể cảm giác được thực lực của mấy người này không chút bình thường, khí tức trên người vừa rồi hắn cũng nhìn không thấu. Chỉ là hắn thật không ngờ thực lực của Lục Thiếu Du này lại mạnh mẽ tới tình trạng như vậy.

Thân thể mềm mại của Phương Thải Y khẽ run lên, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt khiến cho nàng rung động thật lâu không thể phục hồi lại tinh thần.

Phạm Kiếm Nhân vô cùng rung động, nhìn đạo thân ảnh màu xanh trước người, ánh mắt lúc này đã xám như trò tàn, từ sâu trong linh hồn xuất hiện sự rung động và sợ hãi.

Tất cả chuyện này hoàn toàn vượt quá dự kiến của hắn, vốn hắn cho rằng, hai mươi năm qua, dựa vào tiến bộ kinh người của hắn muốn đánh chết Lục Thiếu Du đã dễ như trở bàn tay. Thế nhưng hắn chưa từng nghĩ tới, trước mắt đối phương hắn mới hoàn toàn là con sâu cái kiến, so với Lục Thiếu Du mà nói, tiến bộ của hắn chỉ là ếch ngồi đáy giếng, vẫn vô lực trước mặt Lục Thiếu Du, không đáng nhắc tới.