Linh Vũ Thiên Hạ

Chương 3967: Một quyền cuối cùng



Bành!

Mọi người hãi hùng khiếp vía, một quyền này sinh ra khí lãng quét qua quảng trường, khí kình bắn ra các hướng, ngay cả quảng trường màu vàng cũng chấn động.

- Chỉ sợ Lục Thiếu Du xong đời.

Một quyền hung hãn như vậy, hư không chung quanh tna nát, mọi người cầu nguyện cho Lục Thiếu Du. Một quyền khủng bố này, cho dù là cường giả Niết Bàn Cảnh trung giai cũng khó chống lại, huống chi Lục Thiếu Du chỉ có tu vị chuẩn Niết Bàn và ngạnh kháng trực tiếp.

- Lục Thiếu Du, cẩn thận!

- Lục Thiếu Du chịu đựng!

Người trên quảng trường thành Vô Sắc cầu nguyện.

Ngao!

Trên quảng trường màu vàng, một tiếng hổ gầm truyền ra, tiếng hổ gầm mang theo uy áp rung động nhân tâm.

Tiếng hổ gầm vang lên dưới nắm đấm của Giang Đảo Lưu, đột nhiên toàn thân Giang Đảo Lưu run lên, nắm đấm co rút lại.

Cùng một thời gian mọi người nhìn thấy dưới nắm đấm của Giang Đảo Lưu có điện quang màu xanh bắn ra, lập tức một quái vật khổng lồ xuất hiện trước mặt mọi người.

Quái vật khổng lồ xuất hiện, thân thể khổng lồ của Giang Đảo Lưu bị ép lui ra sau vài bước.

Rống...

Thoáng chốc cự hổ phun ra điện quang màu xanh quanh quẩn hư không, tiếng gầm mang theo uy áp thật lớn, thân hình khổng lồ xuất hiện trước mặt Giang Đảo Lưu.

- Lục Thiếu Du không có việc gì, chống lại rồi.

Trên quảng trường thành Vô Sắc, trong nháy mắt này hàng tỉ ánh mắt vui mừng.

- Tới ta!

Lục Thiếu Du sử dụng ‘ hổ biến ’, hắn quát to một tiếng, thân thể khổng lồ run lên giống như hổ vồ mồi, mang theo uy thế kinh người, không gian chung quanh cứng lại.

- Tiếp ta một quyền.

Lục Thiếu Du hét lớn một tiếng, hắn hóa chưởng thành quyền, hắn nắm chặc nắm đấm thật lớn của bản thân, sát khí lăng lệ chấn nhiếp tâm hồn, quyền ấn làm không gian chung quanh tan vỡ.

Oanh!

Trong lúc phong vân chấn động, những nơi nắm đấm đi qua không gian đen kịt khó khôi phục lại, một quyền này trực tiếp đánh lên thân thể khổng lồ của Giang Đảo Lưu.

Bành!

Âm thanh trầm đục vang vọng, năng lượng ngập trời bạo phát ra chung quanh, năng lượng cuồng bạo chấn động dữ dội, nó như cuồng phong hóa thành thực chất, cả không gian to như thế không ngừng vặn vẹo dữ dội.

Bành bành!

Thân thể khổng lồ của Giang Đảo Lưu lảo đảo lui ra phía sau vài bước, ánh mắt đại biến, lộ ra vẻ khó tin, thân thể khổng lồ không thể chèo chống được nữa, miệng phun ra một đống huyết vụ lớn, thân hình khổng lồ nện thẳng vào quảng trường màu vàng thật lớn.

Trong nháy mắt ngắn ngủi, gió nổi mây phun khôi phục bình thường trở lại.

Giờ phút này người ở chung quanh nuốt nước bọt, một quyền này ẩn chứa uy năng khủng khiếp làm mọi người run như cầy sấy.

Tịnh Vô Ngân, Hoàng Lạc Nhan, Nhâm Tiêu Diêu nhìn Lục Thiếu Du, trong mắt mang theo rung động khó tin.

Hừ.

Hoài Linh Ngọc nhìn ra xa xa, âm trầm hừ lạnh một tiếng, nhưng mà không nói nhiều.

- Thắng, Lục Thiếu Du thắng.

- Một quyền thật lợi hại, thắng, trông thấy chưa, Lục Thiếu Du thắng rồi!

Trên quảng trường thành Vô Sắc, rất nhiều người sôi trào, tiếng hoan hô vang lên không dứt.

Trên bệ đá, hơn trăm người sau lưng đám trưởng thượng biến sắc, một đám vẫn còn kinh ngạc.

- Thời gian, không gian, linh hồn, mộc thuộc tính áo nghĩa, hỏa thuộc tính áo nghĩa, thủy thuộc tính áo nghĩa, thổ thuộc tính áo nghĩa và một loại áo nghĩa kỳ lạ dung hợp với nhau, Lục Thiếu Du lại tu luyện nhiều áo nghĩa như thế?

Mặc Ngã Hành ngạc nhiên nhìn Lục Thiếu Du.

- Người mang áo nghĩa kỳ lạ chi nguyên.

Linh Thai hoàng giả nói nhỏ.

- Lực công kích mang theo thiên uy, không phải thủ đoạn bình thường, kẻ này bất phàm, khó trách chuẩn Niết Bàn lại có thể trùng kích thẳng tới Chiến Hoàng.

Kiền Khôn chân nhân rung động nói một câu.

- Xem ra nhìn lầm rồi, ta thua một kiện áo nghĩa linh khí.

Phục Ma hoàng giả vuốt cái đầu bóng láng, bỗng nhiên dùng sức vỗ mạnh, quay người nhìn Quỷ Cốc hoàng giả nói:

- Quỷ Cốc, có lẽ ngươi sớm biết Lục Thiếu Du bất phàm, ngươi coi trọng thiên phú của tiểu tử này a.

- Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, nhớ kỹ một kiện áo nghĩa linh khí, Lục Thiếu Du cũng là của ta và Nhàn Vân, các ngươi không được đoạt.

Quỷ Cốc mỉm cười, trong mắt hắn không có vẻ ngạc nhiên.

Giang Đảo Lưu thu hồi đại kim cương chi thân, chậm rãi đứng lên, khóe miệng chảy máu, sắc mặt tái nhợt, nhìn thân thể khổng lồ của Lục Thiếu Du, ánh mắt sợ hãi, than nhẹ:

- Ta thua.

- Đa tạ.

Lục Thiếu Du thu hồi hổ biến, nương tựa vào đan điền khí hải khổng lồ, Niết Bàn Cảnh sơ giai đỉnh phong bình thường sẽ thua hắn, huống chi tăng thêm mười sáu lần kim thuộc tính thời không lao ngục chi lực, đánh giết Giang Đảo Lưu còn không làm được, nhưng đánh bại Giang Đảo Lưu lại đủ rồi.

- Trận thứ ba, Vô Sắc thế giới Lục Thiếu Du thắng, người trận đấu thứ tư lên đài.

- Vạn Phượng Hướng Hoàng Hoàng Lạc Nhan.

Nhìn người này lên sân khấu, Lục Thiếu Du hơi nhíu mày, không biết ai là người gặp phải Hoàng Lạc Nhan, hiện tại chỉ còn lại Hoàng Lạc Nhan, Nhâm Tiêu Diêu, Mạc Kình Thiên, còn có Pháp Đạo thế giới Độc Nhất Đao bốn người.

Vèo.

Khi bóng dáng xinh đẹp của Hoàng Lạc Nhan đi lên quảng trường, ngay sau đó một thân ảnh lăng lệ đi lên. Người này nhìn Hoàng Lạc Nhan, ánh mắt ngưng trọng, chiến ý dâng trào, nói:

- Pháp Đạo thế giới Độc Nhất Đao, thỉnh chỉ giáo.

- Nghe nói đao pháp của ngươi không tệ.

Tại Hoàng Lạc Nhan lườm Độc Nhất Đao, nói:

- Động thủ đi, đừng lề mà lề mề.

Âm thanh uyển chuyển thanh thúy nhưng mang theo trong trẻo và lạnh lùng, hoàn toàn không đặt Độc Nhất Đao vào trong mắt.

Khi Hoàng Lạc Nhan dứt lời, đám người đứng ngoài xem nhìn Hoàng Lạc Nhan và Độc Nhất Đao, thân là đầu lĩnh tiểu đội Nguyệt Hoàng thế giới Hoàng Lạc Nhan, lai lịch của nàng mọi người biết rõ ràng, Nguyệt Hoàng thế giới công chúa Phượng Hoàng nhất tộc, thực lực vô cùng khủng bố, tăng thêm Phượng Hoàng Thể, ai gặp gỡ cũng cực kỳ đau đầu, nàng và Tịnh Vô Ngân, Nhâm Tiêu Diêu tổng cộng ba người đều có hi vọng trở thành Chiến Thần nhát.

Mà địa vị của Độc Nhất Đao cũng không xa lạ với mọi người, Pháp Đạo thế giới bày danh thứ bảy, Pháp Đạo thế giới cũngcó danh tiếng vô cùng trong Thượng Thanh Đại Thiên Thế Giới.

Độc Nhất Đao cũng là tồn tại đỉnh phong trong thế hệ trẻ Pháp Đạo thế giới, người này cực mạnh, một thanh đao có thể đánh ra danh tiếng khắp Pháp Đạo thế giới.

Độc Nhất Đao lúc này xiết chặt trường đao trong tay, chuôi đao bắn ra đao khí lăng lệ, hàn quang bốn phía, trên thân đao còn có bí vân lưu chuyển, không gian chung quanh chấn động không nhỏ, uy áp lan tràn trong hư không.

- Lại là áo nghĩa linh khí.

Lục Thiếu Du nhíu mày, đến một bước này, trong tay mỗi người đều là áo nghĩa linh khí, dùng thân phận của bọn họ muốn một kiện áo nghĩa linh khí cũng không khó khăn gì.

Rống rống.

Độc Nhất Đao rót nguyên lực vào trong trường đao, lập tức phát ra tiếng gầm gừ như long ngâm, hào quang đại phóng, bí vân quanh quẩn không trung.

Trong nháy mắt ngắn ngủi, Độc Nhất Đao động thủ, tay cầm trường đao quét ngang, thúc dục đao quyết, trường đao biến hóa nhanh chóng, bắt đầu phát ra tiếng thú rống giữa thiên địa.

- Hoành Đao Diệt Không!