Lục Thiếu Du đã sớm đánh giá lão giả trước mắt. Từ khí tức có thể đoán ra thực lực của lão giả này tuyệt đối đã đạt tới Vũ Suất, so với Sử Vân Sinh kia còn mạnh hơn không ít.
- Để ta đoán xem, có thể đến Vũ linh ảo cảnh đều là đệ tử thân truyền. Dường như đây là lần đầu tiên ngươi tới đây, chắc hẳn ngươi là Lục Thiếu Du gây nên phong ba gần đây trong tông đúng không?
Nhị hộ pháp này mỉm cười nói.
Lục Thiếu Du bất đắc dĩ cười mà không nói gì.
- Nhị hộ pháp, Thiếu Du sư đệ lần đầu tới tu luyện, người an bài cho hắn một chút đi.
- Thiếu Du sư đệ, hiện tại ta có tu vi là Vũ Phách lục trọng vì vậy mới chọn lục trọng tầng bốn tu luyện. Thế nhưng thành tích tốt nhất lần trước cũng chỉ kiên trì được một ngày một đêm thì đã bị một đầu yêu thú tứ giai trung kỳ đánh chết. Hôm ta nghe nói ngươi vừa với một phá Vũ Phách vậy nên lựa chọn nhất trọng của tầng bốn đi. Vũ Phách nhất trọng đều chọn nhất trọng tầng bốn, nếu ngươi có thể xông qua nhất trọng thì Vũ cảnh sẽ tự động cho ngươi tiến lên nhị trọng.
Cuồng Ngưu nói.
- Ngươi trích một giọt máu vào trên ngọc giản, sau khi vào trong thạch thất nó sẽ dẫn ngươi muốn đến, nếu như ngươi không muốn tu luyện nữa chỉ cần nhắm mắt trong lòng nghĩ tới chuyện này thì tự nhiên sẽ rời khỏi đó.
Nhị hộ pháp giao cho Lục Thiếu Du một cái ngọc giản màu trắng rồi nói.
Lục Thiếu Du rốt cuộc hiểu hơn phân nửa, hắn dựa theo lời của nhị hộ pháp trích một giọt máu vào trên ngọc giản sau đó tức thì cảm giác giữa mình và ngọc giản này có một mối liên hệ kì diệu.
- Đi đi, cánh cửa thứ ba. Sau khi vào trong cánh cửa tự đóng. Nhớ kỹ, kiên trì càng lâu đối với ngươi càng có lợi.
Nhị hộ pháp nói với Lục Thiếu Du.
- Đi thôi Thiếu Du sư đệ, chúng ta nhìn xem ai kiên trì lâu hơn.
Cuồng Ngưu nói.
Dưới chỉ dẫn của nhị hộ pháp Lục Thiếu Du đi tới cánh cửa đá thứ ba, mà Cuồng ngưu cũng tiến vào cánh cửa thứ năm. Trong đại điện nay cũng có không ít cánh cửa, liếc mắt nhìn qua cũng trên trăm cái.
Trong cửa đá này có không gian chừng hai thước, bốn phía đều là tường đá, không còn vật gì khác.
Ầm ầm.
Lục Thiếu Du đóng cánh cửa tức thì truyền đến tiếng vang vọng. Mà lúc này trên ngọc giản tràn ra một mảnh quang mang chói mắt, toàn bộ thạch thất trong nháy mắt được quang mang bao phủ bên trong.
Oanh.
Cũng không biết qua bao lâu, có lẽ là vài chung trà, có lẽ là hơn mười tức, lúc Lục Thiếu Du mở mắt cũng đã kinh ngạc phát hiện ra bản thân hắn đã sớm không còn ở trong thạch thất nữa. Hiện tại hắn đang đứng trong một sa mạc thật lớn, khí tức nóng bỏng tràn ngập không gian. Trong bầu trời vầng thái dương treo trên cao chiếu xuống mặt đất, phía xa có những đám mây không ngừng di chuyển.
Trong sa mạc, cát vàng liên miên không thấy điểm cuối, căn bản là không thể từ đây đi ra ngoài, bốn phía vắng vẻ, ngoại trừ cát vàng và cát vàng ra thì không còn thứ gì khác. Hắn thử đạp chân xuống phía dưới tức thì tạo ra dấu chân.