Tiểu Long đắc ý hét lớn, Nghịch Lân Yêu Bằng lại tiếp tục phun ra một đám phong nhận phát ra tiếng xé gió trong bầu trời.
Ngao.
Cửu Đầu Yêu Giao lại liều mạng chạy, thế nhưng cái đuôi phía sau của nó vẫn bị vài đạo phong nhận đả thương, hơn mười cái lân phiến màu đỏ rơi xuống, đau đớn vô cùng khiến nó không nhịn được mà lại phải rít gào.
Ngoài sơn mạch Vụ Đô lúc này đã không còn rừng cây rậm rạp, chỉ có một mảnh núi non phía xa xa.
Và bên ngoài sơn mạch có không ít kiến trúc liên miên tới tận cùng, cũng không biết có bao nhiêu tòa nhà được dựng lên ở đây nữa. Bây giờ ở ngoài sơn mạch so với khi trước còn náo nhiệt hơn, kiến trúc liên miên, dòng người trên đường vô cùng náo nhiệt, liếc mắt nhìn qua, trang phục bọn họ không đồng nhất, loại người nào cũng có.
Ngao.
Sát biên giới sơn mạch Vụ Đô đột nhiên vang lên một tiếng thú rống kinh thiên, thanh âm quanh quẩn trong bầu trời.
- Mau nhìn, không phải là Cửu Đầu Yêu Giao sao?
Nghịch Lân Yêu Bằng không đáp lại, hai cánh run lên, một vòng xoáy xuất hiện giữa không trung giống như một cơn lốc đột nhiên bắn về phía trước, không gian bị xé rách, mơ hồ gấp khúc.
- Ít nghị luận về chưởng môn đi, cẩn thận ta thu thập các ngươi. Nhanh tuần tra, sau khi tuần tra xong ta mang bọn ngươi bái kiến chưởng môn.
Hoàng Bác Nhiên nói, hiện tại hắn cũng có một chút uy nghiêm không kém, nói xong, đám người phía sau lập tức tôn kính đi theo sau lưng hắn.
Lục Thiếu Du dùng tâm thần thông tri cho Tiểu Long, tới địa bàn Phi Linh môn rồi, đuổi theo Cửu Đầu Yêu Giao mấy ngày rốt cuộc cũng nên dừng.