Nghe tiếng nghị luận của chúng trưởng lão Quỷ Vũ Tông, trong lòng đám đệ tử phía dưới theo thời gian mà lúc này bắt đầu xao động. Thế nhưng Phi Linh môn vẫn không có bất kỳ động tĩnh nào khiến cho đám người Quỷ Vũ Tông vô cùng nghi hoặc. Khuôn mặt căng thẳng cũng thả lỏng một chút.
Đêm tới, Lục Thiếu Du từ hậu sơn quay về, khóe miệng mang theo nụ cười, dường như đối với hiệu quả tu luyện ban ngày vô cùng thỏa mãn.
Trong phòng, Lục Thiếu Du tiếp tục chìm đắm trong tu luyện, gần đây thôn phệ và đột phá cực nhanh cho nên lúc này Lục Thiếu Du phải củng cố tu vi và căn cơ của mình.
Một đêm yên tĩnh trôi qua, trong bầu không khí khẩn trương này, Phi Linh môn trải qua một đêm yên bình.
Sáng sớm ngày hôm sau, phía sau hậu sơn Phi Linh môn vang lên tiếng ầm ầm, từng nước từ trên cao chảy xuống khiến cho mặt nước dưới thác bắn tung tóe.
Trên một tảng đá bên cạnh thác nước, Lục Thiếu Du khoanh chân ngồi đó, lúc này quanh thân hắn không có quang mang ngũ sắc, chỉ có một mảnh thuộc tính phong đậm đặc bao vây lấy thân thể.
Một lát sau, thân ảnh Lục Thiếu Du đột nhiên khẽ động, trong nháy mắt thân thể từ trên mặt nước lướt qua. Thủ ấn trong tay khẽ kết, đồng thời hai tay tạo thành từng đạo tàn ảnh, thân thể khẽ lướt qua không trung giống như là một cơn gió.
Thời gian cứ như thế chậm rãi trôi qua. Từ sáng sớm mãi cho tới lúc chạng vạng Lục Thiếu Du chìm đắm ở trong cảnh giới kỳ diệu này, thủ ấn không ngừng biến hóa, từng đạo thủ ấn dường như có thể khiến cho không gian gấp khúc, tốc độ càng ngày càng nhanh.
Lục Thiếu Du hoàn toàn chìm đắm trong tu luyện, dường như đang ở trong một loại cảnh giới huyền ảo. Bản thân Lục Thiếu Du dường như có cảm giác dung hợp với thuộc tính phong, loại cản giác huyền ảo này khiến cho Lục Thiếu Du không cảm nhận được thời gian trôi qua. Ngay cả lúc này có một thân ảnh tuyệt mỹ bất tri bất giác tới gần thác nước Lục Thiếu Du cũng không biết.
Một đạo thủ ấn lại được kết, chân khí toàn thân run lên, tốc độ Lục Thiếu Du càng lúc càng nhanh, hai tay không ngừng huy động dường như có thể khiến cho không gian gấp khúc.
Thời gian này, Lục Thiếu Du không ngừng tiến bộ. Thế nhưng loại tiến bộ này Lục Thiếu Du cũng không thể cảm giác ra.
- Bạch Linh tỷ, lão đại dường như không giống với lúc bình thường.
Cách thác nước không xa, thân thể nhỏ nhắn của Tiểu Long xoay trên vai thân ảnh tuyệt mỹ kia. Đôi mắt nhỏ kinh ngạc nhìn vào Lục Thiếu Du giữa không trung.
Mà khi thuộc tính phong hội tụ tới một trình độ nhất định, trong không trung lúc này, trên đỉnh đầu Lục Thiếu Du đột nhiên hiện lên từng đám mây, ngay sau đó một cỗ lực lượng vô hình cường hãn bắt đầu khuếch tán.
Trong bầu trời, những đám mây kia bao phủ không gian chừng hai nghìn thước trên không trung, diện tích không ngừng tăng lên, toàn bộ không trung lúc này đột nhiên ba động.
Tiểu Long và Bạch Linh phía xa không khỏi biến sắc, hai người đều cảm nhận được một cỗ khí tức nguy hiểm.
Thủ ấn trong tay Lục Thiếu Du tiếp tục được đánh ra, động tác cũng không phải quá nhanh, dường như gặp một ít trắc trở nào đó. Thế nhưng lúc này, thiên địa đang ba động kịch liệt, mà trong sự ba động này, những đám mây bao phủ không trung đột nhiên rung động một cách kỳ dị.
Bất ngờ, Lục Thiếu Du giữa không trung đột nhiên mở mắt ra, tinh quang trong mắt bắn về phía trước. Những đám mây trong không trung tức thì cuồn cuộn mang theo sự rung động kinh khủng rồi sát nhập vào nhau, trong đám mây kia, bằng vào mắt thường cũng có thể thấy được có vô số đạo thủ ấn quỷ dị khuếch tán, thủ ấn này ngưng tụ khiến cho không gian chung quanh lắc lư.