Chân khí quanh thân run lên, một lát sau. Trong miệng Đới Cương Tử có một ngụm máu phun ra, trong đó cũng có một đống lớn Phệ Tủy Huyết Nghĩ, thoạt nhìn vô cùng kinh khủng.
Lúc này nhìn qua người Đới Cương Tử vô cùng đáng sợ. Toàn thân máu me loang lổ, thương tích đầy mình. Da thịt bị tróc ra từng mảng. Quanh thân còn có máu tươi đang không ngừng chảy. Cảnh tượng này chỉ có thể nói là vô cùng thê thảm. Điểm còn hoàn hảo duy nhất chính là mặt Đới Cương Tử. Đới Cương Tử cũng không biết, khuôn mặt hắn còn hoàn hảo như vậy chính là do Âu Dương Lãnh Tật cố ý lưu lại.
- Đới Đường, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Nhìn thi thể Phệ Tủy Huyết Nghĩ bốn phía, hận ý trong mắt Đới Cương Tử ngập trời. Hai mắt bốn hỏa. Cũng may nhẫn trữ vật trên người còn, hắn nhanh chóng lấy ra một kiện trường bào sạch sẽ mặc vào. Tâm thần chậm rãi tỏa bên ngoài thạch thất, vẻ mặt trầm xuống rồi chậm rãi đi ra ngoài.
Bên ngoài thạch thất có một hành lang dài, nơi này Đới Cương Tử cũng không còn xa lạ, hắn nhanh chóng đi ra ngoài.
Lúc này Đới Cương Tử cũng không dám tạo thành một động tĩnh gì. Ở đây không có ai có thực lực dưới hắn, vạn nhất bị phát hiện hắn sẽ không thể chạy trốn được nữa.
Đi ra khỏi hành lang, Đới Cương Tử âm thầm cảm thán vận khí của mình không tồi, cũng không bị phát hiện. Có thể là không có một ai có thể nghĩ tới cấm chế trên người hắn bị buông lỏng, quả thực ông trời không diệt hắn.
Lúc này Đới Cương Tử lại càng không dám sơ ý. Trước hành lang đã có một đám lớn kiến trúc. Tâm thần Đới Cương Tử tỏa ra, trong nháy mắt phía trước xuất hiện hai người, hắn cũng không dám thả người rời đi. Động tĩnh như vậy đủ để cho mọi người chú ý.
Sau khi đi qua một đình viện lớn, trong lòng Đới Cương Tử vô cùng vui vẻ, đi qua đình viện này chính là nơi đi ra. Đến lúc đó hắn có thể chạy trốn.
- Âu Dương đường chủ, quả thực là khổ cực rồi. Đới Cương Tử kia cùng cha khác mẹ với ta. Chỉ là một tạp chủng của cha ta sinh ra mà thôi. Hắn vẫn luôn muốn tranh đoạt chức vị tông chủ với ta. Lần này ta triệt để diệt bỏ hắn. Sau này cũng không có ai tranh đoạt chức vị tông chủ với ta nữa.
Trong đình viện, một thanh âm truyền ra. Đới Cương Tử lập tức thu liễm khí tức. Ngừng thở, không dám có bất luận một ba động nào.
Mà nghe thấy thanh âm này, toàn thân Đới Cương Tử lập tức run rẩy, thanh âm này hắn vô cùng quen thuộc. Chính là thanh âm của đại ca Đới Đường cùng cha khác mẹ với hắn.
- Đới tông chủ, đây là chuyện ta phải làm, giết Đới Cương Tử ngươi sẽ đem địa bàn Cửu Hoa Sơn, Thiên Sơn Môn, Thiên Nhất môn giao cho chúng ta. Đây chính là chuyện lớn, Phi Linh môn chúng ta và Quỷ Vũ Tông hợp tác nhất định thực lực có thể tăng mạnh. Đến lúc đó chúng ta có thể chiếm đoạt các thế lực khác. Khặc khặc.
Thanh âm của Âu Dương Lãnh Tật truyền ra.
- Đương nhiên. Chuyện ta đáp ứng nhất định sẽ làm được. Những địa bàn này đã sớm là của Phi Linh môn các ngươi. Đáng tiếc Đới Cương Tử kia còn tưởng rằng mấy cỗ thế lực này là bị Phi Linh môn tiêu diệt. Trên thực tế đều là do chúng ta dùng thủ đoạn an bài, Đới Cương Tử lần này còn muốn tranh đoạt chức vị tông chủ của ta, ta sẽ đem thế lực của hắn một mẻ bắt gọn, để hắn thành quỷ cũng không biết chuyện gì đang xảy ra. Ha ha.
Thanh âm của Đới Đường truyền ra bên ngoài.
- Đới Đường.
Nghe thấy vậy hai tay Đới Cương Tử nắm chặt, hai mắt phát hỏa.
Thế nhưng, Đới Cương Tử cũng không biết được. Trong đình viện lúc này cũng không có thân ảnh của Đới Đường, thanh âm của Đới Đường phát ra từ trong miệng Quỷ Ảnh La Sát Diệp Phi.
- Tốt rồi. Đới Cương Tử kia ta đã dằn vặt hắn mấy ngày cũng có thể đánh chết được rồi. Hay là Đới tông chủ đi theo ta một chuyến, tiện thể cho Đới tông chủ xả giận.
Âu Dương Lãnh Tật nói.
Trong đại điện, Quỷ Ảnh La Sát Diệp Phi khẽ mỉm cười, nói:
- Không cần, ta tin Phi Linh môn. Lần này tới đây ta chỉ muốn biết tất cả có thuận lợi hay không mà thôi. Đới Cương Tử không chết trong lòng ta vô cùng khó chịu. Cáo từ.