Việc nhìn người khác trần trụi là chuyện bình thường, nhưng số 0 cố ý hỏi: 【Cô mặt dày vậy sao? Đi nhìn một xác chết không rời mắt?】
Cô cũng không ngại đáp: “Tôi vốn rất biến thái, Boss cẩn thận có ngày tôi ăn sạch anh luôn.”
【Nói được làm được.】
Kết thúc nhiệm vụ là đường ai nấy đi, gặp mặt là điều không khả thi, ai nhìn vào cũng biết nói đùa, vậy mà vị cấp trên lại không biết.
Trương Oanh Oanh hùng hồn đáp trả: “Nói được làm được, chờ tôi!” Lại bồi thêm một câu “Tôi làm kẻ thứ ba phá hoại hạnh phúc nhà anh.”
Hai người bọn họ chỉ nói đùa với nhau, người nằm ở dưới thực chất chưa chết cơ thể nhấp nhô chứng tỏ vẫn còn thở. Cô cởi chiếc áo khoác ngoài phủ lên người kia, nhẹ như không bế người ta như kiểu bế công chúa, còn nhận xét: “Nhẹ thật.”
【Là do cô mạnh bạo.】
Trương Oanh Oanh bình thản bước đi: “Sức khỏe tốt, không phải mạnh bạo.” Cảm nhận được một thứ đang làm bẩn đồ “Boss này!”
【Tôi đây.】
Cô khó khăn nói: “Có cảm giác lạ lắm."
【Là ai ám sát?】
Cô khẽ lắc đầu: “Không phải, có thứ gì ở phía sau cậu ta đang chảy ra, không phải là phân đó chứ? Nhưng lúc nãy tôi nhìn thấy nó màu trắng, là người này bị bệnh gì hay sao?”
Số 0 phải lắc đầu mệt mỏi, câu trước nói bản thân rất biến thái còn đòi đi làm tiểu tam, câu sau lại giả ngu. Thật sự là giả ngu hay trí não của Trương Oanh Oanh có vấn đề, số 0 bất lực nói:【Câu hỏi ngu ngốc, tôi không trả lời.】
“Con mẹ nó!” Cô tăng hết tốc lực, chạy như bay về phía trước.
Khung cảnh trên màn ảnh như bị tua nhanh, số 0 hỏi:【Làm sao?】
Không có hồi đáp, Trương Oanh Oanh chạy đến nhà một chân đạp cổng, đến cửa thì dùng bả vai tông vào, chạy một mạch lên tầng hai nhanh chóng vào phòng vệ sinh. Chạy nhanh nhưng không thở gấp, trong lúc chạy có điều chỉnh nhịp thở của mình.
Những thứ sót lại cô điều cởi ra hết đứng dưới vòi sen chà sát lên da thịt của mình, bất cẩn đến mức quên báo cho cấp trên rằng bản thân phải đi tắm. Số 0 lại không lường trước, nhìn thấy hình ảnh của cô phản chiếu trên bức tường lát gạch.
【Cô muốn dụ dỗ tôi sao?】
Nghe thấy giọng nói của số 0, cô mới hồi phục tinh thần, điềm tĩnh đối đáp: “Chính xác là như thế, thân hình của tôi thế nào?”
Số 0 một thoáng đã nhắm mắt, giao tiếp bằng giọng nói:【Chỉ nhìn một giây không thể phân tích.】Lại nói tiếp【Cô ném cậu ta vào bồn tắm mạnh như vậy có khi lại chết người thật.】
“Không chết được đâu.” Trương Oanh Oanh có thể khẳng định, cô hỏi “Bây giờ làm sao cho người kia tỉnh lại?”
【Không biết.】
Sau hai tiếng đồng hồ, Trương Oanh Oanh cũng tắm xong. Số 0 trong lúc đó tranh thủ đi làm vài công việc vặt của bản thân, người vừa được nhặt về nằm yên tĩnh trong bồn tắm những hai tiếng.
Lát sau lại đem chăn vào bồn tắm đắp cho cậu ta, bây giờ cô không dám chạm vào người này.
Số 0 nhìn thấy hành động liền phê bình:【Muốn tiêu hủy xác đáng lý cô nên chôn cậu ta.】
Cô tựa vào bồn rửa mặt, tay châm điếu thuốc: “Tôi không thể chạm vào cậu ta được.”
【Vì sao?】
“Lúc nãy cử động làm vết thương bên dưới chảy máu, mùi tanh khó chịu.” Cô tức giận nói “Dính vào người tôi.”
Lờ mờ số 0 cũng đoán được, Trương Oanh Oanh gặp phải cái gì mà lại manh động như vậy, dành hẳn hai tiếng để tắm thì chỉ có thể là dính phải thứ mà bản thân kinh tởm nhất.
Hút hết điếu thuốc Trương Oanh Oanh dứt khoát bỏ ra ngoài, không quan tâm đến những người không liên quan nữa. Tỉnh lại khi nào cũng được, chết thì càng tốt cô sẽ giúp một tay chôn cất. Theo quan niệm của Trương Oanh Oanh thì sẽ ném đi đâu đó thôi. Ra ban công tiếp tục ngắm hoàng hôn lại chợt nhận ra bản thân tắm quá lâu, chỉ có thể ngắm trăng.
Một tách trà, một bộ đồ mới cùng với mùi thuốc lá, bản thân như được sống lại sau cơn ác mộng.
【Còn trẻ đã hút thuốc, nên bỏ đi.】
Trương Oanh Oanh cũng chẳng muốn bản thân dính vào những thứ đó, trong nhà có sẵn nên dùng thôi, đâu thể trách cô. Dùng thứ đó có thể khiến tinh thần giảm bớt đi phần nào căng thẳng, cô nói: “Boss đừng có mà như vậy! Như ông già đang khuyên cháu mình.”
Lâu lắm mới nghe thấy được một câu có tình người nhưng cô lại gạt qua một bên.
【Vì điếu thuốc dang dở cũng có thể mò ra được thủ phạm, sợ cô phải ăn cơm tù vài tháng.】
“Anh cũng biết vài tháng?” Những người như Trương Oanh Oanh vốn rất xem thường luật pháp “Bọn họ không thể làm được gì, tôi lại không sợ.”
Đang trò chuyện vui vẻ, cô lại đứng bật dậy: “Trời ạ, bây giờ mới nhớ ra.”
【Việc gì?】
Trương Oanh Oanh gấp gáp nói: “Cái người mà tôi gặp dưới gốc ‘Kim Đồng Nam’ là hậu duệ của người khai hoang vùng đất này, không thể trách tôi được, số 15 cho xem ảnh của cậu ta lúc năm tuổi. Cái thằng cha đó đẹp trai mà đầu ốc có vấn đề hay sao, tức chết đi được."
Chạm mặt hai lần, Trương Oanh Oanh cứ cảm thấy quen mắt chẳng nhớ ra. Đến lúc thư giãn đầu óc, cố nhớ lại thông tin mà bản thân có được, lại phát hiện cậu thiếu niên gặp dưới gốc cây ‘Kim Đồng Nam’ là Sở Dật cháu nội Sở Phương Trung.
“Đời ông nội giàu có bao nhiêu, đời cháu rách nát bấy nhiêu.” Cô than thở “Đúng là đời người.”
Than thở cho người khác, không ai giúp than thở về chính bản thân cô. Nói người ta rách nát, Trương Oanh Oanh còn tệ hơn chữ nát, sống cuộc sống vô nghĩa không biết phấn đấu vì cái gì, chỉ ngồi chờ nhiệm vụ giống như con chó biết nghe lời chủ.
“Cứu, cứu… Tôi với…”
Giọng nói thiếu hơi phát ra từ phòng vệ sinh, vừa đủ để Trương Oanh Oanh nghe thấy, may mắn lúc nãy không khóa cửa nhà vệ sinh. Cô tựa vào khung cửa nhìn người kia: “Khát nước không?”
“Tôi đang ở đâu?”
Thiếu niên nhìn bản thân trần trụi được chiếc chăn che lại, rồi lại nhớ đến chuyện lúc tờ mờ sáng, nước mắt ủy khuất rơi xuống từng dòng.
Không dám lớn tiếng òa khóc, chỉ có thể tự bản thân mình uất ức.
Trương Oanh Oanh nhìn thấy con trai khóc có cảm giác rất lạ lẫm, bọn người Hàm Nghiêm và Quan Nghi bị kiếm nhật chém một đường dài cũng không nói gì, nhất là Quan Nghi cười hì hì y như một thằng khùng. Nhớ lại kỷ niệm toàn mùi máu nhưng cô lại cố nén cười đáp lời: “Nhà tôi."
“Không để tôi chết đi."
Không biết từ đâu cô lại lấy ra được khẩu súng lục, lắp đạn chĩa về hướng người thiếu niên.