“Ta đồng ý dạy dỗ mở đường cho nó, để nó, còn có ta, cùng nhau hầu hạ ngươi.”
“Chỉ cần nó có thể sống...”
Phạm Ny Toa cầu xin.
Nàng biết lấy thủ đoạn của Tần Liệt, nếu muốn đánh giết Hàn Thiến, mỗi một tia linh hồn lạc ấn của Hàn Thiến đều sẽ bị thiêu đốt sạch sẽ.
Hàn Thiến như vậy, ý nghĩa ngay cả khả năng vào lại luân hồi cũng không có...
Đó là thật sự tan thành tro bụi trên ý nghĩa.
Nàng không muốn nhìn thấy kết quả như vậy.
Cho nên nàng không ngừng khẩn cầu.
Tần Liệt trầm mặc, ánh mắt lạnh như băng, dừng ở trên người Phạm Ny Toa một hồi, đặt ở trên người Hàn Thiến một hồi.
Tâm tình của hắn cũng có chút phức tạp.
Nếu không phải bởi vì Hàn Thiến, một “Hắn” kia sẽ không chết, Tần gia sẽ không chạy trốn, hắn mới... sẽ tiếp tục yên lặng.
Hàn Thiến, chính là một ngòi nổ Cửu Trọng Thiên an bài, thông qua hắn đốt lên huyết chiến của Trung Ương Thế Giới.
Hàn Thiến, cũng là hận trong lòng “Hắn”, cũng là “Hắn” cả đời khát cầu cấm luyến.
Đáng tiếc “Hắn” chưa thể thực hiện suy nghĩ trong lòng.
Tần Liệt không phát một lời, nghĩ rất lâu rất lâu, đầu lông mày nhíu chặt dần dần giãn ra.
“Có lẽ, ta nên thỏa mãn ‘Hắn’ khát cầu, vì ‘Hắn’ đạt thành mong muốn...”
Tần Liệt đột nhiên có quyết định.
“Ta tin tưởng ngươi một lần, đem Hàn Thiến giao cho ngươi dạy dỗ, ta hy vọng ở một lần sau nhìn thấy ả, ả có thể khiến ta cao hứng.” Tần Liệt lạnh giọng nói.
Mắt Phạm Ny Toa chợt sáng ngời, vội không ngừng gật đầu, “Ngươi yên tâm, ta bảo đảm sẽ không quá lâu, chờ ngươi lần sau gặp được nó, nó sẽ hầu hạ ngươi thật tốt, sẽ được ngươi thích, làm ngươi vui vẻ!”
Tần Liệt chợt nhìn về phía Hàn Thiến.
Trong mắt Hàn Thiến tràn đầy khuất nhục cùng tức tối, khinh bỉ nhìn chằm chằm Phạm Ny Toa một hồi, lấy ánh mắt đồng quy vu tận gắt gao trừng lên nhìn hắn một hồi.
Hắn đột nhiên cảm thấy ĐỂ Hàn Thiến sống, tựa như, thật sự là một việc rất thú vị.
Dễ dàng giết Hàn Thiến, cũng sẽ xong hết mọi chuyện, sẽ mất đi rất nhiều vui thú.
Phạm Ny Toa, muốn Hàn Thiến sống, mà hắn, thì muốn thông qua Hàn Thiến, đi thực hiện nguyện vọng lúc còn sống của một “Hắn” khác.
“Ả giao cho ngươi.” Tần Liệt hừ lạnh một tiếng, “Chờ Kha Đế Tư đem Bàn Ương giới xử lý sạch sẽ, ngươi và bọn hắn cùng nhau về Bạc La giới. Ta hy vọng ngươi ở Bạc La giới dạy dỗ Hàn Thiến cho tốt, để lúc ả gặp lại ta, có thể ngoan ngoãn nghe lời.”
“Yên tâm, ta sẽ.” Phạm Ny Toa bảo đảm.
Gật gật đầu, Tần Liệt không nhiều lời nữa, từ trước mắt đôi mẹ con này bay đi.
Một hồi sau, hắn xuất hiện ở bên cạnh Hoa Vũ Trì.
“Thế nào?” Hoa Vũ Trì hỏi.
“Ta chưa giết Hàn Thiến.” Tần Liệt vẻ mặt như thường, “Trước đây, ả là một tâm bệnh của ta, dễ dàng giết ả như vậy, không chữa khỏi được tâm bệnh của ta. Ta muốn ả sống, sỉ nhục mà sống, ta muốn ả chậm rãi chữa khỏi thương tổn ta từng chịu.”
Hoa Vũ Trì ngẩn người, chợt phản ứng lại, cười quái dị hắc hắc nói: “Hiểu, ta hiểu ý tứ ngươi.”
“Việc Bàn Ương giới, đến đây dừng đi, chúng ta sẽ đem toàn bộ võ giả có liên quan với Cửu Trọng Thiên, xử lý sạch sẽ tất cả.” Tần Liệt nói.
“Chúng ta không đợi một chút?” Hoa Vũ Trì ngạc nhiên nói.
“Không cần.” Tần Liệt lắc đầu, “Hồn thú phân thân kia của ta ở đây là đủ rồi.”
“Ồ.” Hoa Vũ Trì gật đầu.
Tần Liệt lấy huyết mạch Thời Không Yêu Linh, ngưng luyện ra Tinh Môn, chợt theo Hoa Vũ Trì rời khỏi trước.
Sau đó, bọn họ thông qua truyền tống trận Loạn Tinh giới, đi Cơ gia trước.
Hắn thông qua cánh cửa vực giới Cơ gia, sau khi xác định tọa tiêu, thì đến thẳng Ảm Nguyên giới.
Trong cung điện dưới lòng đất u ám.
Hắn chậm rãi đi về phía Mễ Nhã, nhìn thấy ở trên người Mễ Nhã, vẫn lượn vòng các tia ánh sáng băng hàn như có sinh mệnh.
Những tia sáng băng hàn đó tràn ngập ở toàn thân Mễ Nhã, hoạt động ở nàng trong huyết mạch.
Nàng bởi vậy không thể cựa quậy, không thể nói, chỉ có thể tự hỏi.
Tần Liệt vừa đến, Mễ Nhã đột nhiên có điều phát hiện, ánh mắt lạnh như băng của nàng ngay lập tức dừng ở trên người Tần Liệt.
Hắn hít sâu một hơi, ánh mắt sáng quắc dừng ở trên người Mễ Nhã, ngầm vận Hàn Băng Quyết, hồn đàn quan tưởng Hàn Băng Ý Cảnh Đồ.
Trong hồn đàn của hắn, Hàn Băng Ý Cảnh Đồ thuộc về Băng đế chợt hiện ra.
Tâm thần khẽ động.
Tòa hồn đàn chỉ có một tầng kia, từ trong trán hắn hiện ra từng chút một.
Hồn đàn long lanh trong suốt, bởi hắn quan tưởng Hàn Băng Ý Cảnh Đồ, trở nên lạnh lẽo thấu xương.
Các dòng khí lạnh trắng xoá, còn từ trong một tòa hồn đàn long lanh đó bay ra, đem nhiệt độ căn phòng bí mật dưới lòng đất này nhanh chóng giảm xuống.
Hồn đàn dừng lại, nhắm về Mễ Nhã, hàn khí tỏa ra.
Băng tinh hàn ti trong cơ thể Mễ Nhã, bởi tòa hồn đàn kia xuất hiện, chợt trở nên nhảy nhót.
Mễ Nhã lập tức phát hiện, cực hàn lực trói buộc nàng rất rất lâu, như đã biến thành các con cá bơi, bơi lội ở trong huyết mạch nàng, chậm rãi từ trong cơ thể nàng thoát li.
Nàng kinh ngạc trừng mắt nhìn Tần Liệt trước mắt.
Tần Liệt hướng nàng mỉm cười, nói: “Vốn, ngươi là phải bị tiếp tục cấm cố, có thể sẽ chết. Nhưng có người hướng ta cầu tình, mặt mũi nàng ta phải cho, cho nên ngươi hiện tại tự do.”
Nói như thế, lượng lớn băng tinh hàn ti từ trong cơ thể Mễ Nhã bay ra.
Tất cả hội tụ vào Hàn Băng Ý Cảnh Đồ trong hồn đàn.
Đầu ngón tay Mễ Nhã đã dần khôi phục tri giác cùng năng lực hoạt động.
“Xẹt!”
Một luồng băng hàn tinh ti cuối cùng, như là một con linh xà màu trắng, từ trong khóe mắt Mễ Nhã bay ra.
Tòa hồn đàn chỉ có một tầng kia của Tần Liệt phóng thích khí lạnh thấu xương, đem một luồng băng hàn tinh ti hút vào.
Trong hồn đàn, một bức Cực Hàn Ý Cảnh Đồ kia trở nên càng lúc càng đầy đủ.
Tần Liệt hít sâu một hơi, lấy chân hồn trong hồn đàn đi cảm giác Cực Hàn Ý Cảnh Đồ kỳ diệu.
Rát nhiều cực hàn quy tắc phức tạp thần bí, như là các sợi linh tuyến phức tạp không rõ, trình hiện ở não hải hắn.
Lượng lớn tri thức, chân đế cùng cảm ngộ cực hàn lực lượng, như dòng suối, tất cả dung nhập tâm linh cùng kí ức của hắn.
Những cực hàn lực đó, tựa như đối với huyết mạch Thần tộc trong cơ thể hắn, cũng có một loại thần kỳ tăng phúc năng lực.
Nhưng, không đợi hắn dụng tâm cảm ngộ, Mễ Nhã khôi phục tự do đã đột nhiên nén giận ra tay.
Một chùm sợi băng long lanh, ẩn chứa bí thuật huyết mạch của nàng, hướng cổ hắn hung hăng đâm đến.
Trong mắt Tần Liệt lóe lên hàn quang.
“Đương!”
Một chùm tơ băng đó đâm vào trên cổ hắn, như đánh vào trên kim loại khối đá.
Tia băng nổ tung, năng lượng huyết mạch Mễ Nhã khắc ở trong đó cũng bị tiêu diệt trong nháy mắt.
Không đợi Mễ Nhã động thủ lần nữa, Tần Liệt tung người vào, lập tức tới trước người nàng.
Năm ngón tay Tần Liệt, trong nháy mắt, đã dừng ở cái cổ thon dài trắng như tuyết của Mễ Nhã.
Năm đầu ngón tay của hắn nhô ra năm cột băng, lóe ra hàn quang long lanh.