Linh Vực

Chương 1907: Thiên Khải bình tĩnh (1)



Một khi Thâm Uyên Thông Đạo mở ra, ác ma luyện ngục khác ùa vào, vậy Linh tộc chắc chắn chết hết ở Cửu U.

Cho nên hắn đồng ý kéo dài, cũng thuận tiện xem xem Thiên Khải và đám Linh tộc xâm nhập kia, rốt cuộc muốn làm những gì ở Cửu U.

Mãi đến bây giờ, hắn cũng chưa làm rõ ý đồ chân thật của khách tới từ Linh tộc, không biết bọn họ đến cùng muốn làm gì.

“Không gian kết giới phong bế U Minh thành rất mạnh, chỉ sợ không phải lấy huyết mạch lực của một mình Thiên Khải ngưng kết.” Áo Tư Đốn hừ một tiếng, trong con mắt quỷ to lớn của hắn đột nhiên nảy sinh ra từng mảng ma văn.

Những ma văn đó, đã từ trong con ngươi của hắn bay ra, giống như vật còn sống dán ở trên không gian kết giới.

“Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt.”

Một loại lực lượng ăn mòn kì dị, từ trong những ma văn kia phóng thích, như đang ăn mòn kết giới từng chút một.

Từng điểm sáng lạ, ở điểm ma văn cùng không gian kết giới tiếp xúc phun ra, lực lượng che lấp nào đó tồn tại trên không gian kết giới như dẫn đầu bị tan rã.

“Ô.”

Tần Liệt kinh ngạc phát hiện, U Minh thành ban đầu hắn không nhìn thấy đột nhiên mơ hồ xuất hiện ở nơi xa.

Điều này nói rõ kết giới phong cấm bầu trời phụ cận U Minh thành, chẳng những có thể ngăn cản sinh linh tiến vào, còn có thể cách tuyệt tầm mắt.

Ở dưới ma văn ăn mòn trong con mắt Áo Tư Đốn, tác dụng cách tuyệt tầm mắt của kết giới nhanh chóng biến mất.

Tần Liệt cùng các đại ác ma phụ cận chợt phát hiện U Minh thành nơi cực xa trở nên càng lúc càng rõ ràng.

Thậm chí, bọn họ còn nghe từ phương hướng U Minh thành truyền tới tiếng ầm ầm dao động núi non.

- - đó là tiếng cường giả giao chiến phát nổ.

“Đã đang chiến đấu rồi.” A Tư Gia Lạc gầm nhẹ, nói: “Lực lượng dao động phi thường cường đại, chiến sĩ huyết mạch Linh tộc, cùng những khách từ ngoại vực kia đang kịch liệt chém giết.”

Lúc này, Tần Liệt cũng nhìn thấy bầu trời U Minh thành, thỉnh thoảng có quầng sáng rạng rỡ đột nhiên lóe lên.

Thỉnh thoảng, hắn còn có thể nhìn thấy bóng dáng mơ hồ của từng tòa hồn đàn.

“Áo Tư Đốn đại nhân xin mau phá kết giới một chút.” Hắn vội vàng nói.

“Sau khi ăn mòn, xé rách sẽ dễ hơn.” Áo Tư Đốn lạnh nhạt giải thích một câu, nói: “Chính là lúc này.”

Cánh tay ma như trường đao răng cưa kia của hắn bổ mạnh vào trên không gian kết giới, từng luồng điện quang màu tím đột nhiên bắn tung tóe ra.

Đột nhiên, tiếng ầm ầm đến từ U Minh thành phóng đại gấp mười.

Thanh âm không bị cách tuyệt nữa, ý nghĩa kết giới Thiên Khải và cường giả Linh tộc tạo ra quả nhiên đã bị Áo Tư Đốn xé rách.

Một khắc này, Tần Liệt hóa thành một chùm sáng, lấy tốc độ nhanh nhất lao về phía U Minh thành.

U Minh thành.

Rất nhiều chiến sĩ huyết mạch Linh tộc cưỡi ma sủng, gào thét ở không trung.

Từng tòa hồn đàn lóe ra ánh sáng cầu vồng rực rỡ, cùng các chiến sĩ Linh tộc cưỡi ma sủng chiến đấu cùng một chỗ.

Tần Hạo, Viêm đế, Băng đế, còn có đám người Cơ Đán, Hoa Thiên Khung, đều là cường giả chín tầng hồn đàn, từ trong hồn đàn bọn họ dâng trào linh lực dao động, giống như từng dòng suối phun.

Mấy chiến sĩ Linh tộc huyết mạch cấp mười, lấy không gian, thời gian, sinh mệnh ba loại thường kiến huyết mạch thiên phú, giá ngự trứ ma sủng, đang ở cùng bọn họ quấn đấu.

“Vù vù!”

Từng tia sáng huyết mạch màu lam tối, từ đầu ngón tay tộc trưởng Linh tộc A Tát Đức bay ra, những tia sáng huyết mạch đó, như loạn xà quấn quanh hồn đàn của Tần Hạo.

“Sinh Mệnh Cấp Thủ Thuật!”

Sắc mặt A Tát Đức lạnh lẽo, thi triển bí thuật huyết mạch, chỉ thấy từng tia sáng màu lam đậm kia cựa quậy, giống như đang hút sinh cơ ẩn chứa trong hồn đàn của Tần Hạo.

Tòa hồn đàn cao chín tầng, luôn linh xảo hoạt động kia của Tần Hạo tựa như lập tức ngưng trệ.

“Sinh Mệnh Cấp Thủ...”

Ngồi ngay ngắn ở đỉnh hồn đàn, vẻ mặt Tần Hạo không thay đổi, đột nhiên đưa tay cào loạn.

“Xẹt xẹt!”

Hư không trước người Tần Hạo đột nhiên vặn vẹo biến ảo, lực lượng sắc bén cực điểm, quỷ dị bao trùm đến mỗi một góc quanh hồn đàn của hắn.

“Bốp bốp bốp!”

Quấn quanh ở trên chín tầng hồn đàn của hắn, từng tia sáng huyết mạch màu lam đậm vỡ nát từng sợi.

Sinh Mệnh Cấp Thủ Thuật của A Tát Đức, cũng ở trong khoảnh khắc mất đi hiệu lực.

“Con rể của Liệt Diễm Diên, quả nhiên không thể xem thường.”

A Tát Đức hơi biến sắc, cảm thấy kinh ngạc vì thực lực Tần Hạo triển hiện ra, hắn cũng bỗng hiểu muốn hạ U Minh thành, chỉ sợ không đơn giản như vậy.

Hắn lặng lẽ quan sát, phát hiện các chiến sĩ huyết mạch khác của Linh tộc cũng chưa thể hoàn toàn chiếm cứ thượng phong.

Hắn chợt có chút nghi hoặc nhìn về phía Thiên Khải.

Trở về U Minh thành, Thiên Khải và Bối Đế của Tái Đa Lợi Tư gia tộc đứng chung một chỗ, chưa lập tức tham chiến.

Thiên Khải chỉ là lạnh nhạt nhìn các chiến sĩ huyết mạch Linh tộc chiến đấu với hồn đàn cường giả của nhân tộc, tỏ ra bình tĩnh.

Thỉnh thoảng, hắn còn cùng Bối Đế bọn tộc nhân Tái Đa Lợi Tư gia tộc trò chuyện đôi ba câu.

Cảm ứng được ánh mắt A Tát Đức chăm chú nhìn, Thiên Khải mỉm cười, môi nhẹ nhàng mấp máy.

A Tát Đức chợt nghe hắn giải thích.

“Nhân tộc không thể xem nhẹ, bọn họ đúc từng tầng hồn đàn, là thông qua lĩnh ngộ bí thuật tu hồn của Hồn tộc, theo đặc điểm linh hồn bọn họ nghiên cứu ra. Linh lực trong cơ thể bọn họ, cùng chúng ta lấy huyết mạch để hấp thu thiên địa linh khí thật ra là đồng tông đồng nguyên. Nhân tộc, mặc dù thiên phú rất kém, nhưng bọn họ giỏi về hấp thu ưu điểm các chủng tộc. Ngắn ngủn ba vạn năm thời gian, bọn họ đã thành bá chủ Linh Vực, hơn nữa còn đang nhanh chóng trưởng thành, có thể thấy tiềm lực bọn họ phi thường kinh người.”

Nghe xong hắn giải thích, sắc mặt A Tát Đức hơi thay đổi, giống như bắt đầu nhìn với cặp mắt khác xưa với nhân tộc.

“Huyết mạch nhân tộc rất kỳ quái, bởi vì quá bình thường, cho nên gần như có thể kết hợp với huyết mạch bất cứ chủng tộc nào.” Thiên Khải lại lấy phương thức bí ẩn nói, “Có lẽ, chính là bởi vì huyết mạch bọn họ quá bình thường, mới có thể chịu tải ảo diệu của máu hoàn mỹ.”

A Tát Đức lại cả kinh.

“Hô!”

Cũng ở giờ phút này, bóng người nhỏ nhắn của Thâm Lam đột nhiên lóe lên ở cạnh Thiên Khải cùng Bối Đế.

Nàng sau khi đứng vững, ở không gian quanh nàng còn dập dờn từng vòng gợn sóng.

Tựa như, nàng là mượn huyết mạch không gian kỳ diệu, ở khoảng cách mấy hơi thở ngay lập tức tới.

“Không tệ, ngươi sử dụng đối với không gian lực đã càng lúc càng thuần thục.” Thiên Khải mỉm cười, thuận miệng hỏi: “Ám Huyết hạp cốc bên kia thế nào?”

“Ta cảm giác được linh hồn khí tức của Cửu U quân chủ.” Khuôn mặt nhỏ của Thâm Lam đầy ngưng trọng.

Thiên Khải hoàn toàn không để trong lòng, nói: “Hẳn là nha đầu Lăng gia kia thông báo hắn, xem bộ dạng không cần bao lâu, những đại ác ma Cửu U kia sẽ giết tới.”