Hắn chợt nhìn về phía U Minh thành, nhìn về phía Lăng Ngữ Thi, nhắc nhở nàng không nên bị Áo Tư Đinh đoạt xá.
Nghe nói một phen chuyện cũ của Cửu U cùng U Minh, ban đầu tâm trí dao động, Lăng Ngữ Thi đã không tính hi sinh chính mình nữa.
Nàng không cam tâm tình nguyện đem thân thể giao ra.
“Tần Liệt, hắn đến rồi.” Nàng thấp giọng nói.
“Nha đầu, hắn không đến được.” Tần Sơn mỉm cười nói.
Ánh sáng lôi điện đan xen, như là cái bát to úp ngược, đem đám người Tần Liệt và Lăng Ngữ Thi bao trùm.
Đó là lực lượng Thiên Lôi Trì!
“Chỉ là tàn hồn mà thôi, cũng muốn ở thiên địa này muốn làm gì thì làm, ta thấy hắn là nghĩ nhiều rồi.” Tần Liệt lạnh giọng nói.
Lúc nói chuyện, hắn từ bên cạnh Tần Sơn và Lăng Ngữ Thi đi ra, đi tới khu vực Thiên Lôi Trì không bao trùm đến.
“Cảm Hồn Thuật!” Hắn chợt vận dụng bí thuật Hồn tộc.
Trong mắt hắn, rất rất nhiều bí văn Hồn tộc u ám, theo hắn cảm giác sinh ra.
Trong mắt hắn, máu thịt cùng vật thật như dần dần trở nên mơ hồ, mà linh hồn chúng sinh lại trở nên rõ ràng khác thường.
Tầng tầng linh hồn dao động màu nâu xám, bao trùm ngay tại chung quanh Thiên Lôi Trì, không ngừng tới lui, tựa như đang tìm cơ hội thích hợp.
“Áo Tư Đinh...”
Sau khi kích phát ra bí thuật hồn mạch, Tần Liệt xác định linh hồn dao động màu nâu xám kia chính là Áo Tư Đinh vừa mới biến mất ẩn nấp.
Áo Tư Đinh sợ Thiên Lôi Trì hình thành lôi điện chi uy, luôn vòng quanh Lăng Ngữ Thi, muốn ở lúc uy lực Thiên Lôi Trì giảm bớt xông vào.
Tần Liệt cũng biết, Thiên Lôi Trì thu thập lôi đình chi lực, cũng không phải vô cùng vô tận.
Tần Sơn ông nội hắn dù sao không phải Lôi đế nhân tộc, mặc dù luyện chế ra Thiên Lôi Trì, cũng chỉ có thể phóng thích lôi đình lực vốn có trong Thiên Lôi Trì.
Mà lôi đình lực chứa trong Thiên Lôi Trì, Tần Sơn cũng từng vận dụng mấy lần, có lẽ không cần quá lâu sẽ bị hao hết.
Đến khi đó, Áo Tư Đinh sẽ lập tức động thủ với Lăng Ngữ Thi.
“Linh hồn bí thuật tương tự với Ngự Hồn đại đế...”
Toàn lực kích phát “Cảm Hồn Thuật”, hắn không chỉ đem tàn hồn ẩn nấp của Áo Tư Đinh nhìn thấy rõ ràng, thế mà còn cảm giác được Trấn Hồn Châu dung hợp làm một với bản thể, tựa như đã ngo ngoe muốn động.
Trấn Hồn Châu, là vì phân hồn Hồn tộc này của hắn đem hồn mạch hồn lực tha hồ phóng thích mà có điều dị động.
Vì thế, hắn thử lấy phân hồn liên hệ với Trấn Hồn Châu, nhìn xem có thể mượn lực lượng Trấn Hồn Châu hay không.
Ở sau khi hồn niệm của hắn khẽ động, hắn liền phát hiện, liên hệ cùng câu thông giữa phân hồn hắn cùng Trấn Hồn Châu hoàn toàn không chịu không gian luyện ngục cách trở.
Viêm Nhật Thâm Uyên đang diễn biến.
Bản thể Tần Liệt ngồi yên lặng ở trên hồn đàn chỉ có một tầng, hồn đàn đó lơ lửng ở Bổn Nguyên Thâm Hải.
Hoàng Tuyền Luyện Ngục sụp đổ hóa thành vô số khối lục địa lớn nhỏ khác nhau, phân bố hỗn loạn ở bầu trời Viêm Nhật Thâm Uyên.
Thoạt nhìn, bầu trời Viêm Nhật Thâm Uyên, thế mà có vô số lục địa lơ lửng.
Theo Tần Liệt tĩnh tâm lĩnh ngộ, những lục địa tràn ngập ở bầu trời, như lưu tinh vẫn thạch ầm ầm rơi xuống.
Lục địa rơi đến Viêm Nhật Thâm Uyên nhanh chóng hóa thành một bộ phận của Viêm Nhật Thâm Uyên, mở rộng lãnh thổ Viêm Nhật Thâm Uyên.
Viêm Nhật Thâm Uyên mỗi một khắc đều đang to lên.
Lấy Bổn Nguyên Thâm Hải làm trung tâm, dựng sừng sững cả trăm hơn một ngàn núi lửa. Những núi lửa đó từ mặt đất nhô ra, toàn bộ đang phun trào nham tương.
Nham tương nóng rực hóa thành dòng suối thiêu đốt, như từng con rồng rắn lửa ở trong khe rãnh trên mặt đất chạy uốn lượn, hình thành đồ án lửa thần bí.
Tần Liệt yên lặng ở trong Thâm Uyên quy tắc lĩnh ngộ, từ đầu tới cuối chưa từng mở mắt, tựa như đã hoàn toàn dung nhập Viêm Nhật Thâm Uyên.
Nhưng, ngay tại lúc này, một điểm u quang trong mi tâm hắn đột nhiên lóe ra.
Trấn Hồn Châu khảm ở mi tâm, giống như con mắt thứ ba của hắn, theo ánh sáng lóe ra chậm rãi hiện lên.
Cùng thời gian, trong Cửu U Luyện Ngục.
Phân thân Ám Hồn Thú của Tần Liệt, từ hình thái nhân tộc, trong nháy mắt một lần nữa khôi phục thành hồn thú.
Trong mắt hồn thú tỏa ra lửa khói màu xanh biếc, lạnh như băngđịa nhìn linh hồn màu nâu xám ẩn nấp của Áo Tư Đinh.
Những lửa khói màu xanh biếc kia, như là mắt lệ quỷ lóe ra bất định, lộ ra một loại tà ý quỷ dị khó đoán.
Sau khi ẩn nấp, Áo Tư Đinh trốn ở phụ cận sấm chớp, không ngừng tìm cơ hội, đột nhiên theo bản năng sinh ra ý sợ hãi.
“Hô!”
Áo Tư Đinh biến mất lại biến đổi, một lần nữa hóa thành bóng ma không thấy rõ khuôn mặt.
Bóng ma sau khi chớp lên, hắn tựa như vẫn cảm giác được bất an, lại một lần nữa biến hóa thành “Cửu U Hồn Ngục” hình thái vòng xoáy.
“Áo Tư Đinh!”
“U Minh quân chủ!”
Bên cạnh Tần Sơn, Viêm đế và Băng đế thất thanh kinh hô, lần lượt nhắc nhở Lăng Ngữ Thi cẩn thận.
Các cường giả Vực Thủy cảnh đó cũng đều tự đem hồn đàn gọi ra, mượn dùng lực lượng hồn đàn, để kết cấu ra các loại kết giới huyền diệu.
Bọn họ muốn ở sau sấm chớp, hợp thành càng nhiều bức tường, để ngăn cản linh hồn Áo Tư Đinh thấm vào.
Nhưng bọn họ rất nhanh đã chú ý tới, Áo Tư Đinh biến ảo hai lần, hóa thành “Cửu U Hồn Ngục”, cũng không đem bọn họ coi là mục tiêu.
Bọn họ đều nhìn thấy, “Cửu U Hồn Ngục” kia lơ lửng, phút chốc hướng phân thân Ám Hồn Thú kia của Tần Liệt bay đi.
Tựa như ở đột nhiên, Áo Tư Đinh không nhìn chằm chằm Lăng Ngữ Thi nữa, ngược lại liếc về phía Tần Liệt.
“Tần Liệt! Hắn đi tìm chàng!” Lăng Ngữ Thi kinh hô.
Sắc mặt Tần Sơn trầm xuống, nắm Thiên Lôi Trì, muốn lấy lực lượng còn lại không nhiều của Thiên Lôi Trì để đánh Áo Tư Đinh hiện hình.
Cũng ở giờ phút này, bọn họ đều chú ý tới phân thân Ám Hồn Thú kia của Tần Liệt, há to cái miệng khổng lồ âm u, phát ra tiếng rít chói tai.
Mọi người ở U Minh thành đều cảm giác được Ám Hồn Thú đang rít lên, nhưng lại không nghe thấy thanh âm.
Nhưng linh hồn bọn họ giờ phút này đều cảm giác được đau đớn như xé rách, giống như linh hồn cũng sắp nổ tung.
U Minh thành vững như sắt đá, từng khối đá đen sì như mực đột nhiên phủ đầy vết nứt rậm rạp.
Tựa như ở trong bất tri bất giác, cả tòa U Minh thành đều bị một hung thú không nhìn thấy lấy vuốt sắc đánh qua.
Tần Sơn muốn vận dụng Thiên Lôi Trì nhạy cảm chú ý tới, “Cửu U Hồn Ngục” hướng Ám Hồn Thú bay đi, cũng ở trong khoảnh khắc biến hình.
“Bồng!”
“Cửu U Hồn Ngục” lấy tàn hồn Áo Tư Đinh ngưng tụ thành đột nhiên nổ tung, phân tán thành ngàn vạn hồn quang màu nâu xám.
“Grao!”
Tiếng rít sợ hãi của Áo Tư Đinh từ từng đạo hồn quang màu nâu xám kia truyền ra, từ liên tục trở nên đứt quãng.
Áo Tư Đinh tựa như muốn biểu đạt ra đầy đủ hắn sợ hãi, nhưng lại không cách nào làm được.
Ám Hồn Thú luôn nhìn chằm chằm “Cửu U Hồn Ngục”, trong con mắt màu xanh biếc lóe ra hào quang lạnh như băng mà tàn nhẫn.
Loại hào quang đó làm chú thị hắn Tần Sơn cùng Viêm đế, Băng đế, đều cảm giác được trái tim băng giá.