Linh Vực

Chương 210: Xưa Đâu Bằng Nay



Lương Ương Tổ, Nguyên Thiên Nhai bị giết, Sử Cảnh Vân, Ô Thác, Tô Tử Anh bị sợi xích khổn trói trên Linh Văn trụ, thủ lĩnh thế lực ngũ phương tiến vào Khí Cụ Tông kết cục đều có chút thê thảm.

Không có thủ lãnh tọa trấn, đám tùy tùng thế lực ngũ phương căn bản không cần Huyết Lệ ra tay, chỉ cần Huyết Mâu và Lang Tà tấn công, tăng thêm cái huyết nhân ngưng luyện bổn mạng máu huyết Lương Ương Tổ đủ để quét ngang toàn trường.

Dưới chân núi Diễm Hỏa Sơn, chỗ quảng trường Linh Văn trụ những ánh lửa màu đỏ tươi giăng khắp nơi, từng tiếng kêu thảm thiết đâm rách vòm trời, vô số thân thể biến thành thi thể...

"Bàng Phong phải sống!" Ứng Hưng Nhiên quát khẽ.

Lang Tà gật đầu.

Huyết Lệ ngồi phía dưới một cột Linh Văn trụ, bản thể lão cũng không có ngự động xiềng xích, không có đối với trên quảng trường ngũ phương thế lực người tới đuổi giết.

Lão nhìn về phía Tần Liệt, hô lên: "Đạo phong ấn cuối cùng!"

Tần Liệt trầm ngâm một chút, hướng phía tỷ muội Lăng Ngữ Thi, Lăng Huyên Huyên phất tay, ý bảo hai tỷ muội tới gần.

"Lục sư tỷ..." Lăng Huyên Huyên nói khẽ.

Lục Ly đứng ở trong đám người, thị nhìn nguyên một đám Võ Giả Thất Sát cốc xung quanh chết thảm, bị Huyết Nhận điên cuồng đồ sát lấy, toàn thân nàng có cảm giác vô lực.

Tuy nhiên những người kia không phải Âm Sát cốc, có thể trơ mắt nhìn bọn hắn cứ chết ở trước mặt như vậy, Lục Ly vẫn không cách nào tiếp nhận!

Vì vậy Lục Ly rút kiếm.

"Nghỉ ngơi đi!" Đồng Tể Hoa hừ lạnh một tiếng, tay trái ném ra ngoài một cái vòng xanh thẳm, tầng tầng bao phủ Lục Ly.

Lục Ly lập tức không thể động đậy.

"Các ngươi có thể đưa nàng đi ra ngoài." Đồng Tể Hoa liếc nhìn Lăng Huyên Huyên.

Thần sắc Lăng Huyên Huyên run lên, nhanh nhảu cùng với Lăng Ngữ Thi đỡ Lục Ly, đưa Lục Ly kéo ra ngoài vòng chiến.

Trong ánh mắt khác thường của những người khác, hai tỷ muội mang theo thân thể Lục Ly bị trói buộc, đi tới phía trước Tần Liệt.

Vẻ lạnh lùng trên mặt Tần Liệt biến mất, ánh mắt cũng cực kỳ phức tạp, nhìn hai tỷ muội rồi thốt lên: "Bốn năm nhanh quá..."

"Tần Liệt a..." Cảm xúc Lăng Ngữ Thi có chút không khống chế được. Hai mắt nàng đẫm lệ, muốn nhào vào trong ngực Tần Liệt, nhưng trước mắt bao người, nàng chỉ có thể cố mà khắc chế.

"Có thể gặp lại ngươi thật tốt." Lăng Huyên Huyên lẩm bẩm nói.

"Ngươi tốt nhất giết ta đi!" Thân thể Lục Ly bị giam cầm. Nhưng ngữ khí lạnh như băng như trước, ánh mắt vẫn lạnh lùng.

Tần Liệt nhíu mày, hắn nhìn về phía Lục Ly, trầm mặc thoáng một lúc rồi nói lớn: "Bốn năm trước, tại Lăng Gia trấn, ngươi đã từng khích lệ ta quên Ngữ Thi, ngươi nói từ ngày đó, ta và nàng chính là người của hai thế giới. Một năm sau, ta thậm chí không đủ tư cách gặp sư phụ của ngươi. Bà ta cũng từ đầu đến cuối chưa từng bước ra khỏi xe ngựa. Chưa từng lưu ý tiểu nhân vật ta."

Lục Ly hừ lạnh một tiếng.

"Một năm kia ta từng nói, ngươi và sư phụ của ngươi không xứng quyết định chuyện của ta cùng nàng. Ta đã nói rồi, các ngươi không có tư cách kia." Tần Liệt híp mắt, nhàn nhạt thốt lên.

"Ngươi chỉ dựa ngoại lực mà thôi!" Lục Ly phản bác.

"Ngoại lực?" Tần Liệt cười nhạt một tiếng rồi bình tĩnh thốt lên: "Các ngươi hôm nay dám can đảm bước vào Khí Cụ Tông, bằng vào lực lượng riêng Thất Sát cốc các ngươi? Không có ngoại lực, các ngươi dám ra tay đối với Khí Cụ Tông, không có Huyền Thiên minh và Bát Cực Thánh Điện bày mưu đặt kế, các ngươi dám đến?"

Lục Ly nghẹn lời.

"Sư phụ của ngươi phải đến xin ta, ta muốn bà ta tự mình đến Khí Cụ Tông, ta muốn bà ta tự mình đến cầu ta, cầu ta thả ngươi rời Khí Cụ Thành, cầu ta tha mạng cho Sử Cảnh Vân." Tần Liệt nhếch miệng, "Ngươi nói bà ta sẽ tới hay không? Ngươi nói xem... Bà ta có thể cầu ta hay không?"

Sắc mặt Lục Ly trở nên vô cùng khó chịu.

Lúc Lăng Ngữ Thi, Lăng Huyên Huyên muốn nói chuyện, Tần Liệt bỗng nhiên nhắm mắt lại, thốt lên: "Ta còn muốn làm chút chuyện."

Hắn tập trung tinh thần ý thức, một lần nữa tiến vào không gian bên trong Linh Văn trụ để phá giải một đạo phong ấn cuối cùng.

Trên quảng trường, Lang Tà dẫn Huyết Mâu và ngoại tông Võ Giả đang tiếp tục tập sát tùy tùng ngũ phương.

Những người chính thức bước vào Tông môn Khí Cụ Tông không nhiều lắm, bọn chúng đều là thân tín của Lương Ương Tổ, Nguyên Thiên Nhai, Tô Tử Anh, Ô Thác, Sử Cảnh Vân, cũng hoặc là tiểu bối có thân phận đặc thù trong tông phái.

Những người này khi không còn thủ lãnh ngũ phương chống đỡ áp lực, giờ phút này căn bản không cách nào đối kháng Lang Tà và Huyết Mâu.

Bọn chúng liên tiếp chết thảm, tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên trên quảng trường, thi thể không ngừng ngã xuống...

Ở bên ngoài Tông môn Khí Cụ Tông, trên một toà nhà hình tháp, Dĩ Uyên từ trên cao ngắm nhìn về phía chân núi Diễm Hỏa Sơn xa xa.

Hắn có thể mơ hồ nhìn thấy từng đạo bóng người, nhìn thấy một mảnh tơ máu dài hẹp tăng vọt, có thể từ đó suy đoán ra thế cục trên quảng trường.

Nhất là, nửa giờ trước, một luồng khí tức Huyết Sát trùng thiên ầm ầm bộc phát làm cho Dĩ Uyên kinh hãi lạnh mình.

Tình huống cụ thể hắn không rõ lắm, nhưng hắn biết rõ bên trong Khí Cụ Tông đã xảy ra kịch biến, hắn biết rõ thế lực ngũ phương có lẽ đã thảm bại.

Vì vậy Dĩ Uyên trầm mặc, đã trầm mặc rất lâu, trầm mặc làm cho Liên Nhu cũng cảm thấy khó chịu.

Đến bây giờ, khi Dĩ Uyên đối mặt nàng, nói rất nhiều thứ làm cho nàng phiền muộn, Dĩ Uyên thủy chung trầm mặc như hiện tại làm cho nàng cảm thấy lạ lùng.

—— nàng bị Dĩ Uyên dùng ngân thừng trói lại, nàng không biết Khí Cụ Tông đang phát sinh cái gì.

Một hồi lâu, Dĩ Uyên bỗng nhiên cởi bỏ trói buộc Liên Nhu, khi Liên Nhu đang nghi hoặc, Dĩ Uyên thốt lên: "Bây giờ nàng có thể trở lại tông môn rồi."

Liên Nhu ngạc nhiên, "Vì sao tự nhiên thả ta?"

Dĩ Uyên cười cười đắng chát, giải thích: "Bởi vì tình hình có biến, từ giờ trở đi có lẽ nàng đã an toàn. Mà ta, khả năng sắp sửa gặp phải Khí Cụ Tông đuổi giết..."

Những lời này nói ra xong, Dĩ Uyên bỗng nhiên thả người nhảy xuống toà nhà hình tháp, vừa nói chuyện: "Thứ cho ta làm ẩu, hết thảy ta làm cũng là vì để nàng còn sống. Ta phải đi rồi, ta phải về Tử Vụ Hải rồi, nhớ ta nhé, dù là hận... cũng nhớ ta nhé."

Thân ảnh Dĩ Uyên từng bước khuất hẳn.

Khi ý thức thế cục không ổn, trước tiên hắn điều chỉnh bản thân, quyết đoán làm điều cho là sáng suốt nhất.

Hắn muốn thừa dịp trước khi Huyết Mâu chưa kịp phản công, nhanh chóng bỏ Khí Cụ Thành đi, muốn bảo trụ tính mạng của mình trước một bước.

Trên toà nhà hình tháp, Liên Nhu ngơ ngác nhìn thân ảnh Dĩ Uyên biến mất, trong lòng nàng ngổn ngang đủ các mùi vị cuộc đời, nàng muốn hận Dĩ Uyên nhưng mà chẳng biết tại sao, hận ý trong nội tâm nàng thủy chung không cách nào nảy ra.

"Nguy cơ ở Khí Cụ Tông giải trừ sao? Đúng như Dĩ Uyên nói sao?" Sau một hồi, Liên Nhu lặng lẽ rơi xuống toà nhà hình tháp, bước đi về hướng Khí Cụ Tông.

Năm đại thế lực cấp Hắc Thiết, Sâm La Điện, Thất Sát cốc, Ám Ảnh Lâu, Vân Tiêu Sơn, Tử Vụ Hải đều phái cao thủ riêng phần mình tới để đối phó Khí Cụ Tông, thế cục tông môn đến tột cùng sao lại thay đổi?

Liên Nhu có chút không thể tin được.

Trên quảng trường.

Vô số cỗ thi thể ngổn ngang lộn xộn khắp nơi, những người kia đều là tùy tùng thế lực ngũ phương, đều là thủ hạ và thân tín Sử Cảnh Vân, Ô Thác, Tô Tử Anh.

Mà bọn chúng bị buộc trên Linh Văn trụ, chỉ có thể nhìn những người kia bị giết, trong con mắt của bọn họ gần muốn phun trào ra hỏa diễm đến.

"Hôm nay Khí Cụ Thành, còn tụ tập không ít người thế lực ngũ phương, những người này đều đáng chết!" Phùng Dung cắn răng nói.

Lang Tà gật đầu, trầm mặt thốt lên: "Ta ta sẽ đi xử lý ngay bây giờ."

Hắn nhìn về phía Tần Liệt, giờ phút này Tần Liệt từ từ nhắm hai mắt, đang giúp trợ Huyết Lệ phá giải một đạo phong cấm cuối cùng.

Lang Tà sửng sốt một chút, chợt lại nhìn về phía Huyết Lệ, nhíu mày hỏi: "Tại đây có lẽ không có vấn đề a?"

Huyết Lệ hắc hắc cười quái dị, lão liếc một Tần Liệt, thốt lên: "Hắn nói không có vấn đề là không có vấn đề."

Lang Tà vì vậy không cần phải nhiều lời nữa, hắn dẫn Huyết Mâu hướng phía cửa lớn tông môn.

Những Võ Giả Huyết Mâu còn lại không nói một tiếng, đều trầm mặc đi theo sau hắn, nguyên một đám sát khí trùng thiên.

Không bao lâu, Lang Tà tới môn khẩu, liếc nhìn thấy Liên Nhu.

Liên Nhu hơi kinh, vội vã khom mình hành lễ, hô to: "Lang Tà đại nhân."

Lang Tà hờ hững gật đầu, "Sao ngươi lại ở chỗ này?"

"Ta..." Liên Nhu nói ngắn gọn rõ nàng tao ngộ, sau đó hỏi: "Tông môn, tông môn không sao chứ?"

"Không có việc gì rồi, bây giờ ngươi có thể đi tới." Lang Tà cau mày lướt qua Liên Nhu, sau đó phân phó: "Toàn lực phản kích cho ta! Nếu như gặp đứa tiểu tử gọi là Dĩ Uyên kia, đừng giết chết, ta muốn sống!"

Dĩ Uyên vì cứu Liên Nhu, phản bội Khí Cụ Tông, dẫn hắn với Phùng Dung và cả Tần Liệt vào tử địa, thiếu chút nữa hại chết ba người bọn họ.

Hắn tuyệt đối không thể buông tha Dĩ Uyên.

Liên Nhu nghe thanh âm phân phó ẩn hàm tức giận của Lang Tà, tâm hồn thiếu nữ trầm xuống, lại không hiểu sao đi lo lắng cho Dĩ Uyên, âm thầm cầu nguyện hắn mau chóng ra khỏi Khí Cụ Thành, cầu nguyện hắn không bị Huyết Mâu bắt được.

Nhưng vào lúc này, một luồng khí tức hung thần khủng bố phô thiên cái địa đột nhiên từ Khí Cụ Tông khuếch tán ra.

Cái khí tức Huyết Sát kia lập tức bao bọc cả Khí Cụ Thành, làm cho tất cả mọi người không thở nổi, làm cho linh hồn tất cả mọi người sợ run.

Một tiếng cười khặc khặc quái dị điên cuồng đến cực điểm, từ chân núi Diễm Hỏa Sơn vang vọng, nương theo khí tức Huyết Sát nồng đậm, tiếng cười kia quanh quẩn không ngừng khắp Khí Cụ Thành.