Mấy ngày sau đó, Lăng gia, Cao gia, Phùng gia đều khai thác cùng một khu, đến chạng vạng thì giao hỏa tinh thạch khai thác được cho Lưu Duyên thống kê, rồi đi bắt thú, dựng lều nhóm lửa làm cơm, tu luyện và ngủ.
Cao Vũ và võ giả Cao gia không tiếp xúc nhiều với hai nhà còn lại, khai thác mỏ xong thì tự mình ăn uống nghỉ ngơi.
Về phần Lưu Duyên, thống kê xong sẽ qua bên chỗ Cao gia ăn uống, cùng với Cao Vũ đi lại khá gần.
Còn võ giả Lăng gia và Phùng gia do có quen biết nên cũng thường xuyên qua qua lại lại với nhau.
Mấy chuyện này Lăng Ngữ Thi cũng không hề cấm đoán, bỏ mặc tự nhiên.
Trải qua chuyện hai ngày trước, Lăng Ngữ Thi không còn đi cùng với người Phùng gia nữa, mà chỉ cùng Tần Liệt và những võ giả không quen biết gì với Phùng gia thổi cơm ăn uống với nhau.
Phùng Dật không để ý đến chuyện đó, mỗi ngày vẫn tìm cơ hội tới nói chuyện phiếm với Lăng Ngữ Thi, như những chỗ nào có hỏa tinh thạch, hay trao đổi kinh nghiệm khai thác.
Có đôi khi nhìn thấy Tần Liệt còn vui vẻ chào hỏi, Lăng Ngữ Thi thấy vậy cũng không tiếp tục khó khăn, mà cũng cười hỏi vui vẻ với hắn.
Tần Liệt không tham gia đào quặng, thường ban ngày, hắn lẻ loi một mình đi loanh quanh trong núi, tìm chỗ yên tĩnh để tu luyện.
Chỉ có lúc ăn cơm hắn mới xuất hiện trong hạp cốc, cùng ăn cơm với người Lăng gia.
Đối với chuyện Lăng gia đem theo một kẻ đần, Lưu Duyên cũng chẳng bận tâm, hắn coi như không hề nhìn thấy Tần Liệt, dù có nhìn thấy cũng chẳng buồn để ý, không chào không hỏi.
Phần lớn thời gian Lưu Duyên híp mắt dưỡng thần, chỉ có chừng nào ba nhà vì đào quặng có phát sinh tranh chấp, mới ra mặt điều tiết một chút mà thôi.
Ba nhà đôi khi cũng phát sinh xung đột, Lăng gia và Phùng gia có quen biết với nhau nên ít có gút mắc, chỉ có va chạm chút với Cao gia mà thôi, lần nào Lưu Duyên cũng giải quyết êm thấm, nên việc khai thác vẫn tiến hành thuận lợi.
Một ngày, trời chạng vạng, Tần Liệt đang trên đường trở về ăn cơm.
Hắn nhận ra võ giả ba nhà rất khác thường, không tản đi nấu cơm như ngày thường mà tụ tập vào một chỗ khai thác.
Chỗ kia trên vách đá bị đục vào thành một huyệt động rất sâu, cửa động có buông thõng mấy sợi dây thừng toàn là người Cao gia, thần sắc ai cũng kích động, xì xào bàn tán.
Võ giả hai nhà kia cũng nghi hoặc leo lên.
Khuôn mặt tái nhợt của Cao Vũ lộ vẻ kích động, không ngừng vẫy tay với Lưu Duyên: “Lưu ca! Bên này! Đến xem bên này!”
Dưới ánh nắng, chỗ động khẩu Cao Vũ đứng sáng bừng một màu cam mỹ lệ.
“Viêm Dương Ngọc! là Viêm Dương Ngọc! linh tài huyền cấp tam phẩm!”
Lưu Duyên chưa tới cửa động, chỉ bằng kinh nghiệm đã đoán ra ngay, không kềm được kêu lên đầy kinh hỉ, khuôn mặt béo cũng tràn đầy kích động hưng phấn.
Viêm Dương Ngọc là linh tài huyền cấp, có thể rèn ra linh khí huyền cấp thuộc tính hỏa, có thể cung cấp năng lượng dồi dào cho linh khí.
Ngoài ra, những võ giả luyện công pháp thuộc tính hỏa cũng có thể trực tiếp hấp thu hỏa lực của nó để tăng tu vi, hữu dụng gấp nhiều lần so với linh thạch.
Giá trị của Viêm Dương Ngọc huyền cấp tam phẩm, những thứ hỏa tinh thạch phàm cấp tứ ngũ phẩm tuyệt không thể so bì được! hỏa tinh thạch chỉ là mồi lửa, còn Viêm Dương Ngọc lại là linh tài mà võ giả Vạn Tượng cảnh, Thông U cảnh cũng còn dùng được!
Nói một viên Viêm Dương Ngọc trân quý gấp mấy chục lần mấy chục viên hỏa tinh thạch ngũ phẩm có cùng kích thước cũng không phải là nói quá!
“Chỗ có Viêm Dương Ngọc, độ nóng cực cao, khó trách xung quanh lại có hỏa tinh thạch. xem ra, vách đá này có hỏa tinh thạch chính là vì có Viêm Dương Ngọc!” Lưu Duyên cười toe, khoái chí: “Lần này Tinh Vân Các chúng ta gặp may rồi, cũng không biết cả hai bên vách có bao nhiêu Viêm Dương Ngọc nữa, Viêm Dương Ngọc… có thể đem tới Sâm La Điện đổi được nhiều thứ tốt lắm!”
Cao Vũ trước nay mặt mũi vẫn lạnh lẽo giờ cũng nở nụ cười, vô cùng nhẹ nhõm thoải mái.
Người Phùng gia Lăng gia nghe nói ở đây có Viêm Dương Ngọc cũng vui mừng, biết những người lần này tới đây đào quặng đều sẽ có công lao.
“Cao Vũ, Viêm Dương Ngọc không giống hỏa tinh thạch, chuyện này nhất định phải bẩm báo lên trên, để các chủ sai cao thủ tới!’ Lưu Duyên hít sâu, ra lệnh: “Cao gia các ngươi lập tức sai người về nhà thông báo chuyện này cho phụ thân ngươi, để phụ thân ngươi báo tin cho Tinh Vân Các.”
“Được!” Cao Vũ không nhiều lời, quát ngay: “Cao Viễn! ngươi lập tức trở về, trong vòng hai ngày, phải về đến nhà báo tin cho ta!”
Một võ giả Cao gia không nói lời nào từ vách đá vọt xuống, rồi xoay người phóng về hướng nhà Cao gia.
“Thời gian không còn sớm, mọi người nghỉ ngơi ăn uống thoải mái đi, ăn mừng một phen!” Lưu Duyên cười tủm tỉm: “Ngày mai tạm thời không khai thác hỏa tinh thạch nữa, tập trung vào khai thác Viêm Dương Ngọc đi! Mọi người yên tâm, lần này cả ba nhà đều có công lớn, không nhà nào mất phần đâu!”
Ai nấy hò reo đồng ý.
Ba nhà phân tán, cả đám võ giả kích động tốp năm tốp ba tản ra xung quanh săn thú, chuẩn bị buổi tối ăn mừng.
“Thực là vận khí tốt, Viêm Dương Ngọc giá trị vô cùng, đối với Tinh Vân Các cũng là kỳ vật khó mà có được, không ngờ lần này chúng ta đến lấy quặng mà tìm được, thực là may mắn. Đến khi kết thúc, linh thạch chúng ta được cho sẽ tăng hơn rất nhiều so với dự tính đó! Có lẽ, ta cũng có thể nhờ thu hoạch lần này đột phá lên cảnh giới thất trọng thiên!” Lăng Hâm nắm tay cười hắc hắc.
Bọn Lăng Phong, Lăng Dĩnh cũng rạng rỡ, Lăng Ngữ Thi cũng vậy, ai nấy đều tha hồ tưởng tượng.
Sáng hôm sau, ba nhà hưng phấn từ sáng sớm đã đi tìm Viêm Dương Ngọc, Tần Liệt ăn cơm xong cũng rời khỏi hạp cốc.
Hắn tìm một chỗ yên tĩnh tu luyện, hôm nay vận khí tốt, đến chiều, trời nắng chuyển tối, không bao lâu lôi điện nổ vang.
Dưới một cây to, Tần Liệt khoanh chân ngồi, tập trung tư tưởng vận chuyển Thiên Lôi Cức.
“Xuy xuy xuy!”
Những tia điện dài hẹp co duỗi trên mười đầu ngón tay hắn, linh xảo như rắn.
Theo công quyết, lực lôi điện theo linh lực dần dần thẩm thấu vào trong cả người hắn, hắn có thể cảm giác được trong ngực truyền tới tiếng sấm ì ầm, hô ứng với tiếng sấm trên bầu trời.
“Ầm ầm!”
Lôi điện nổ đinh tai nhức óc, những tia chớp đan xen vào nhau tàn sát bừa bãi phía chân trời.
Những tia chớp xoay quanh trên vùng núi, rồi như bị hắn hấp dẫn, nhao nhao tụ tập về chỗ hắn.
“Oanh!”
Thỉnh thoảng có tia chớp rơi xuống quanh người hắn, cũng có tia bổ thẳng vào hắn.
“A…!”
Tia chớp bắn phải, Tần Liệt không nhịn được đau đớn kêu lên, đầu tóc cháy đen, cả người run rẩy.
Dòng điện cuồng bạo dũng mãnh tràn vào người hắn, như vạn mã công kích gân mạch hắn!
Gân mạch toàn thân nóng rát đau đớn, dòng điện theo Thiên Lôi Cức vọt tới ngực hắn, khiến cảm giác đau đớn tăng thêm mấy lần, thiếu chút nữa khiến Tần Liệt không chịu nổi phải lăn lộn.
“Thật là đáng sợ! phải cố gắng chịu đựng, sắp hết sấm chớp rồi!”
Tần Liệt nhận ra nếu bị sấm chớp đánh xuống quá nhiều, cơ thể khó mà chịu nổi tất cả lôi lực này, khiến hắn lúc nào cũng có thể nổ tung mà chết.
Kỳ trận bên trong Dược sơn có tác dụng làm yếu bớt lôi lực, khiến sấm chớp phân tán lên lưới điện, giúp hắn dễ hấp thu hơn.
Không có kỳ trận, hắn phải cố hết sức mới có thể trực tiếp nhận lấy, không thể không điều chỉnh cơ thể, bớt thu hút lôi điện.
Hắn vận chuyển Thiên Lôi Cức một cách đứt quãng, mức độ tụ tập sấm chớp trên trời giảm hẳn, lôi điện rơi xuống cũng yếu hơn, tu luyện dễ hơn nhiều.
“Tu vi càng cao, linh lực càng tinh thuần, vận chuyển Thiên Lôi Cức… hình như hấp dẫn tia chớp cũng hung mãnh hơn? Nếu như vậy, sau này cảnh giới tăng lên, cũng có thể dùng cách này kéo tới lực lôi đình mạnh hơn nữa để rèn luyện tăng cường cơ thể!”
“Gia gia từng nói, nếu kiên trì không ngừng luyện Thiên Lôi Cức, có thể nhờ lực lôi đình rèn luyện huyết nhục, gân mạch, xương cốt, tạng phủ, làm cơ thể mạnh mẽ đến mức ‘Thiên Lôi Thánh Thể’. Một khi đạt tới ‘Thiên Lôi Thánh Thể’, cơ thể biến chất, chỉ cần động tâm niệm là dù có đứng dưới mặt trời chói chang cũng có thể trực tiếp dẫn động sấm chớp sâu trong bâu trời mà điên cuồng tàn sát!”
Nhớ lại miêu tả của Tần Sơn về ‘Thiên Lôi Thánh Thể’, Tần Liệt càng cố gắng thu hút lôi điện để luyện thể, khiến quanh người sấm sét vang dội, thỉnh thoảng lại có chớp bắn xuống.
Một lúc sau, lôi điện chấm dứt, mưa to rơi xuống.
Khổ tu trong mưa một hồi, hắn nghe thấy gần đó có tiếng thú kêu, còn ngửi được mùi máu nồng nặc.
Tần Liệt nghi hoặc, tạm dừng tu luyện, đi về phía có tiếng thú kêu.
Dưới một cây to rậm rạp có mấy con sói đất, chúng đang lấy chân bới bùn, không ngừng cắn xé cái gì đó, máu thịt mơ hồ…
Sói đất không biết thổ nạp linh khí, nên không phải là linh thú, không gây uy hiếp cho Tần Liệt được, hắn vừa tới gần, lôi điện còn chấn động quanh người làm mấy con sói kia kinh hãi chạy tứ tán.
Thi thể máu thịt lẫn lộn kia, dựa vào quần áo và diện mạo, Tần Liệt nhận ra thân phận của hắn.
Võ giả Cao gia, Cao Viễn!
Chính là người đêm qua trở về Cao gia để báo tin. Hắn có tu vi lục trọng thiên, tuyệt đối không thể bị sói đất tập sát!
Nhìn kỹ, Tần Liệt phát hiện bùn đất xung quanh khá xốp, cơn mưa to giội xuống còn làm hiện ra một hố nhỏ, xung quanh còn dấu tích lôi điện bắn trúng…
Hắn hiểu ra ngay, Cao Vũ là bị người ta giết chết, rồi bị chôn giấu rất kỹ.
Có lẽ do lúc hắn tu luyện dẫn động sấm chớp oanh kích, bổ trúng chỗ này, lại thêm mưa to xối qua, nên mới làm mùi máu lộ ra, bị sói đất ngửi thấy xông tới cắn xé ăn uống…
“Bị giết đêm qua, sao lại bị giết? hắn vốn là về Cao gia báo tin… ai làm? Không lẽ quanh đây còn có thế lực khác?” Tần Liệt nhíu mày, trong lòng vô cùng bất an.
Hắn ý thức được, nhiệm vụ lần này của Lăng gia có lẽ khó khăn hơn so với hắn từng nghĩ, không chỉ đơn giản có khả năng phải đối phó với Ngân Dực ma lang, mà còn có lẽ phải đốiphó với một lực lượng chưa biết khác nữa.