Tần Liệt xung phong đi trước, mang theo người Lăng gia chạy sâu vào trong Cực Hàn sơn mạch. thỉnh thoảng, hắn ngừng lại, lấy tấm địa đồ trong ngực, xem xét dưới ánh trăng để xác định phương hướng.
Nhiều lúc, hắn không dẫn mọi người đi thẳng, mà nếu hắn cho rằng phía trước có thể có linh thú tụ tập, thì sẽ dẫn mọi người đi vòng qua để tránh.
Cũng vì cứ đi vòng vòng, không đi thẳng, nên tốc độ cũng không nhanh.
Chỉ là một đường đi tới không hề gặp phải bất kỳ linh thú hung tàn nào, nếu ngẫu nhiên gặp phải một hai con, thì đều là cấp bậc thấp, không thể gây tổn thương cho họ.
Từ sau khi phát hiện xác Cao Viễn, hắn đã âm thầm nghiên cứu tìm phương hướng, thậm chí còn tự mình đi, nhờ địa đồ của gia gia, hắn biết rõ những nơi có linh thú tụ tập, nên bây giờ mới có thể dẫn đoàn người Lăng gia an toàn mà đi.
Chỉ là, có một số người Lăng gia, không hề tin tưởng hắn…
“Lại phải đi vòng?” Lăng Hâm đứng lại, vẻ mặt rất mất kiên nhẫn, quát: “Quẩn quanh cái đường này cũng vài vòng rồi. nếu không vòng vèo mấy lần, chúng ta sớm đã ra khỏi cái rừng này, tới chỗ ngươi nói cái gì Hàn Vụ sơn rồi! linh thú linh thú, trên đường có thấy con linh thú lợi hại nào đâu! Cứ đi loanh quanh thế này sớm muộn gì cũng sẽ bị người ta đuổi tới!”
“Ai không muốn đi vòng, có thể cứ đi thẳng tới, dù sao chết sống của các người không có liên quan tới ta.” Tần Liệt liếc cũng chẳng thèm, cứ theo phương hướng mình xác định tiếp tục đi.
“Tiểu tử! ngươi thực coi mình là nhất rồi hả?” Lăng Hâm trừng mắt, giận dữ.
“Ngươi câm miệng cho ta.” Lăng Ngữ Thi khẽ quát. “Không nhờ tin của Tần Liệt, chúng ta nói không chừng đã bị người Toái Băng Phủ giết rồi, ngươi còn dông dài cái gì?”
“Đại tiểu thư, ta chỉ là cảm thấy xung quanh đây không có linh thú, đâu có cần cẩn thận như vậy. dù sao, Phùng gia với người Toái Băng Phủ vẫn đang đuổi riết theo chúng ta, nếu cứ đi vòng như vậy, không bao lâu sẽ bị người ta đuổi kịp.” Lăng Hâm phàn nàn.
“Thôi đi, tất cả mọi người mau đi theo Tần Liệt, nhanh chóng ra khỏi cánh rừng này!” Lăng Phong quát.
Cũng ngờ vực như Lăng Hâm cũng chỉ có vài người, còn đại đa số vẫn tín nhiệm Lăng Ngữ Thi và Lăng Phong, nên nghe lời họ.
Thấy Lăng Ngữ Thi, Lăng Phong, Lăng Dĩnh chạy theo Tần Liệt, mấy người Lăng Hâm cũng đành đuổi theo.
Một đêm nhanh qua, ban ngày mọi người cũng không ngừng nghỉ, vẫn tiếp tục chạy.
Tần Liệt vẫn dẫn họ đi vòng mấy lần, né qua những khu vực có thể có bầy linh thú, khiến mọi người tốc độ lại chậm đi, bọn Lăng Hâm tuy bất mãn, nhưng có Lăng Ngữ Thi, Lăng Phong trấn áp, cũng phải yên lặng chạy theo.
Giữa trưa.
Tần Liệt và người Lăng gia dừng lại bên một dòng suối trong rừng, ai nấy đều thở hồng hộc.
Từ nửa đêm qua tới giờ, là giữa trưa, ai cũng chạy như điên, linh lực tiêu hao cực lớn, người cũng mỏi mệt không chịu nổi, lại còn không ăn uống gì, nên lúc này đều đã kiệt lực, không thể không dừng lại nghỉ ngơi, ăn ít đồ khôi phục sức lực.
Mọi người ghé vào dòng suối, uống nước, ăn thịt khô mang theo bên người, rồi ngồi xuống điều tức khôi phục linh lực.
Ai cũng vô cùng mệt mỏi, biết thời khắc nghỉ ngơi này vô cùng quý báu, nên không nói năng gì, tập trung hồi phục.
Tần Liệt uống ít nước, ăn ít thịt chín Lăng Ngữ Thi mang theo, híp mắt, lấy một viên hồi linh đan để khôi phục sức lực.
“Ngươi là cảnh giới mấy trọng thiên? Chạy đường dài như vậy, ai cũng mệt muốn rã ra, ngay cả đại tiểu thư cũng cả người đầy mồ hôi, mà ngươi lại trông không sao cả…” Lăng Dĩnh tới ngồi ngay cạnh hắn, cơ thể xinh đẹp cũng mồ hôi đầm đìa, đường cong hiển hiện, đôi mắt sáng đảo vòng: “Ngươi nha, ẩn giấu sâu quá nha, ta đoán cảnh giới của ngươi chắc chắn không thấp đâu!”
Trong mấy người, Tần Liệt và nàng là nhỏ tuổi nhất, trước kia nàng chẳng nhìn qua Tần Liệt mấy, đôi khi có nói năng thì cũng không dễ nghe.
Nhưng mà, từ đêm qua phát hiện ra Tần Liệt khác hẳn, nàng càng lúc càng thấy hứng thú với hắn, còn hứng thú hơn cả đối với Lăng Phong.
Thanh niên kiệt xuất của Lăng gia không nhiều, Đỗ Hằng, Đỗ Phi không tính, cả Lăng gia người lọt vào mắt nàng chỉ có mỗi Lăng Phong, nên trước kia nàng cứ đeo dính lấy Lăng Phong, hào hứng dạt dào.
Hôm nay, Tần Liệt biến hóa, lại làm cho mắt nàng sáng ngời, vui vẻ như phát hiện ra vùng đất mới.
Lại thêm lai lịch Tần Liệt thần bí, dấu diếm nhiều bí mật, khiến nàng càng thêm hiếu kỳ, càng lúc càng hấp dẫn, nên sự chú ý của nàng bắt đầu nghiêng dần về phía Tần Liệt.
“Xú tiểu tử! chỉ có giả vờ giả vịt là giỏi!” Lăng Hâm nhìn qua hai người, thầm mắng ‘Ta không bằng Lăng Phong, chẳng lẽ cả ngươi cũng không bằng? sao Tiểu Dĩnh lại cứ tới gần ngươi?’
“Ngươi ít quấy rầy hắn đi, tranh thủ thời gian hồi phục sức lực mới là việc bây giờ ngươi nên làm!”
Lăng Ngữ Thi cách đó không xa, thấy Lăng Dĩnh tới chỗ Tần Liệt hỏi tới hỏi lui, trong lòng khó chịu, hừ nhẹ, nhíu mày khẽ quát.
Lăng Dĩnh vểnh môi nhỏ, hừ hừ, khuôn mặt nhỏ nhắn bất mãn, thầm nói: ‘giận cái gì chứ? chỉ mới đính hôn thôi mà, cũng đâu đã thực kết hôn, canh chừng dữ vậy?’
Trong khi người Lăng gia nghỉ ngơi, trong rừng, người Toái Băng Phủ và Lăng gia vẫn đang toàn lực đuổi giết Cao gia và Lưu Duyên.
Ba phe đối với cánh rừng này đều lạ lẫm, từ khi rời khỏi hạp cốc xông vào đây, nhiều lần gặp phải đàn linh thú, rất là phiền phức.
Cao gia và Lưu Duyên không may gặp phải một con nhị giai Kim Nham thú chặn đường. Kim Nham thú tính tình dữ dằn, tấn công điên cuồng, Lưu Duyên và Cao Vũ hết cách, phải hợp lực giết nó, nên cũng bị mất thời gian.
Trên đường truy kích, người Toái Băng Phủ và Phùng gia xông ngay vào lãnh địa của nhị giai linh thú Long Giác tê, hai con Long Giác tê nổi giận, đâm chết tươi mấy tên, mãi đến khi cao thủ của Toái Băng Phủ chạy tới, mới đánh chết được chúng.
Cả ba phe đều không biết vị trí phân bố của linh thú trong rừng nên không đi vòng, tốc độ so với đám Tần Liệt nhanh hơn rất nhiều, nhưng thỉnh thoảng lại gặp phải linh thú, liên tục có người thương vong.
Toái Băng Phủ vì có nhiều cao thủ, nên tuy có người thương vong, cũng vẫn thuận đường mà đi.
“Bên này có dấu chân, không giống chân của Cao gia, chắc là bọn Lăng gia bỏ chạy trước đây nè!” một lão đầu Toái Băng Phủ, cảnh giới không cao, nhưng lại cực kỳ am hiểu truy tung, ngồi ngay một chỗ giao lộ xem xét một chút, rồi chỉ vào một hướng nói: “Theo dấu vết lưu lại, có lẽ bọn chúng cũng không cách chúng ta quá xa. Nhan trưởng lão, chúng ta có thể chia một nhóm đuổi giết.”
Người cầm đầu Toái Băng Phủ Nhan Đức Vũ nghe vậy, liền phái một nhóm người đuổi theo hướng đó, Phùng Dật đột nhiên xung phong: “Nhan trưởng lão, Lăng gia yếu nhất, Phùng gia chúng ta cũng đủ xử lý sạch sẽ bọn chúng, Cao Vũ và Lưu Duyên mới là mấu chốt, Lưu Duyên có tu vi Khai Nguyên cảnh, không thể coi thường được, còn Lăng gia… chi bằng giao cho chúng ta, ta cam đoan sẽ xử lý gọn ghẽ bọn chúng!”
“Ngươi chắc chắn?” Nhan Đức Vũ nghiêm mặt.
“Vâng, không vấn đề gì.” Phùng Dật cười, cam đoan.
Nhan Đức Vũ khẽ gật đầu, cười nhạt “Vậy Phùng gia các ngươi đuổi theo đi, không được thì gọi chúng ta, ta sẽ cho thêm người qua giúp.”
“Đa tạ Nhan trưởng lão!” Phùng Dật nói dứt, liền đem theo người Phùng gia rời đi, đuổi theo người Lăng gia.
“Nhan trưởng lão, bọn Phùng gia có thực xử lý được Lăng gia không?” kẻ am hiểu truy tung kia hỏi.
“Là thằng ranh Phùng gia khoái hai con nhóc Lăng gia, cứ để bọn chúng đi, thằng nhóc kia cũng hiểu biết, để chúng nó đi, dù có chịu thiệt một chút cũng là đáng đời. Với thực lực và tốc độ của chúng ta, xử lý bọn Lưu Duyên xong sẽ qua giết Lăng gia, tối đa cũng chỉ trễ thêm một ngày thôi.” Nhan Đức Vũ thản nhiên.
“Trưởng lão sáng suốt.” tên kia nịnh nọt.
…
“Lăng gia chạy trước nhất, nhưng lại cách chúng ta không quá xa, xem ra tốc độ cũng không nhanh, thực kỳ lạ.” sau khi tách khỏi Toái Băng Phủ, Phùng Luân nói, lòng đầy thắc mắc.
“Nếu ngươi cũng phải mang theo một thằng ngu bỏ chạy, thì cũng đâu có nhanh hơn bao nhiêu! Huống chi trên đường đôi khi còn gặp phải linh thú, chúng ta đi chung với Toái Băng Phủ, mà bọn Phùng Kiệt còn bị thương, Toái Băng Phủ còn chết mất bảy người, ngươi nghĩ Lăng gia có may mắn thoát khỏi không?” Phùng Dật tùy tiện trả lời, thấy đó là điều đương nhiên.
“Cũng phải.” Phùng Luân gật đầu, nhếch miệng cười: “Con bé Lăng Dĩnh ta vừa mắt lâu rồi, để cho ta đi! Tí nữa gặp phải, các huynh đệ nhẹ tay tí, đừng giết liền nhé!”
“Luân ca yên tâm, tiểu đệ cũng thích, huynh hưởng xong rồi, cho đệ nếm thử với nhá.” Phùng Kiệt cười phóng đãng.
“Cmn bị thương rồi mà dâm tính cũng không thay đổi! Được, ta sẽ không để nó chết, cho ngươi thoải mái sung sướng!” Phùng Luân cười mắng.
“Ta muốn bắt sống Lăng Ngữ Thi.” Phùng Dật nhíu mày, quay đầu quát lớn: “Lúc ra tay chú ý một chút, đừng làm bị thương cô ta nghe không.”
“Hắc hắc, thiếu gia khác với chúng ta nha, quả nhiên là người biết thương hoa tiếc ngọc, yên tâm đi thiếu gia, chúng ta chắc chắn sẽ không đụng tới cô ta đâu.” Phùng Kiệt nói ngay.
“Nhớ kỹ, một người cũng không để sót, việc này liên quan đến an nguy của Phùng gia, phải đuổi tận giết tuyệt tất cả!” Phùng Dật nghiêm túc dặn.
Người Phùng gia đều đáp đã rõ.
Nửa canh giờ sau.
Người Phùng gia lặng lẽ tới gần đám Tần Liệt. Từ xa, bọn Phùng Dật nhìn thấy đám người Lăng gia nghỉ ngơi trong bụi cây, bên dòng suối, tức thì kẻ nào cũng phấn chấn, sát ý nổi lên.
Phùng Dật vung tay ra hiệu, võ giả Phùng gia lặng lẽ tản ra, vây thành nửa vòng tròn xung quanh.
“Cuối cùng cũng tới.”
Nhìn thấy trận đã hình thành, Phùng Dật mỉm cười, không chút kiêng kị quát to, cùng người của Phùng gia hiện thân, đi tới trước mặt mọi người.