Một lát sau, xuất hiện lần lượt là các chủ Liễu Vân Đào Tinh Vân các, Diệp Dương Thu Hình đường và phủ chủ Nghiêm Văn Ngạn Toái Băng phủ.
Ngoài ra, còn có vài tên võ giả Vân Tiêu sơn, Tử Vụ hải. Những người này dường như đang phân tán xung quanh Lăng gia trấn, nhìn thấy Lưu Vân Thất Thải điệp từ trên không trung bay vào, cho nên đều tụ tập lại.
“Là Tống tiểu thư?”. Liễu Vân Đào dẫn theo thuộc hạ vừa mới tới đây theo mệnh lệnh của Sâm La điện mà tuần tra cẩn thận khu vực xung quanh Lăng gia trấn.
Sâm La điện hạ lệnh, một khi phát hiện người nào khả nghi có liên quan với Tà tộc và Tần Liệt thì phải bẩm báo liền.
Bọn họ đã đợi năm sáu ngày rồi mà không thấy người nào, nhìn thấy Lưu Vân Thất Thải điệp xuất hiện, đều tò mò mà tụ tập lại.
Thân phận Liễu Vân Đào tất nhiên biết Lưu Vân Thất Thải điệp có ý nghĩa gì, cho nên sau khi hắn lại đây, dáng vẻ rất cung kính.
Diệp Dương Thu, Nghiêm Văn Ngạn và vài võ giả Vân Tiêu sơn, ít nhiều gì thì cũng biết một chút thân phận của Tống Đình Ngọc, cùng biểu hiện tương đối cẩn thận.
“Là ta”, Tống Đình Ngọc chờ đợi mọi người đến rồi mỉm cười nói: “Mọi người vất vả rồi”.
“Không dám không dám”. Mọi người vội chắp tay thi lễ.
“Chúng ta tới Lăng gia trấn cũng là muốn nhìn xem một chút có thể phát hiện cái gì hay không”. Tống Đình Ngọc kín đáo cười khẽ, muốn lấy một cái cớ thích hợp để tránh né đi.
“Việc ở đây, tạm thời giao cho chúng ta xử lý, các ngươi trước tiên lui hết đi!”. Tạ Tĩnh Tuyền dứt khoát hơn, sắc mặt lạnh như băng, trực tiếp đuổi hết mọi người đi.
Thân phận Tạ Tĩnh Tuyền, Liễu Vân Đào và Nghiêm Văn Ngạn cũng biết rõ trong lòng, nghe nàng vừa nói như vậy, vẻ mặt những người này đều xấu hổ, vốn dự định tới làm quen, cuối cùng đều từ bỏ ý định, cả đám lần lượt rời khỏi.
“Những người này gần đây tuần tra ở khu vực phụ cận, ta sở dĩ muốn cùng đi tới đây cũng là hy vọng có thể giúp thu xếp một chút”. Tạ Tĩnh Tuyền sắc mặt lạnh nhạt: “Ngươi tới địa điểm theo như lời hắn nói mà tìm hắn, ta giúp ngươi canh chừng ở bên ngoài đề phòng bọn họ lại quay trở lại đây”.
“Đa tạ”. Tống Đình Ngọc cũng không khách khí.
Nàng sợ hành động bị bại lộ nên không cưỡi Lưu Vân Thất Thải điệp vào trong lòng Dược sơn, thấy Tạ Tĩnh Tuyền giúp nàng canh chừng bên ngoài nên dứt khoát mà đi một mình vào trong đó.
Dược sơn vốn cách không xa Lăng gia trấn, bằng vào cảnh giới thâm hậu, thực lực cường đại, tập trung mà chạy, nàng chỉ tốn nửa canh giờ đã tới được Dược sơn.
Phóng ra tinh thần lực, tra xét xung quanh, phát hiện không có động tĩnh linh hồn dao động, nàng liền đi thẳng tới phía sau núi mà nàng cùng Tần Liệt từng phát hiện ra Bạch Cốt Minh Linh đàn.
Nàng rất nhanh đã đi vào nơi có Bạch Cốt Minh Linh đàn.
“Khụ khụ!”. Nàng nhẹ ho khan.
Bên trong quặng mỏ Dược sơn, Tần Liệt không có tiếp tục tu luyện mà là đang trong cảnh giới Vô Pháp Vô Niệm.
Ở trong tình trạng Vô Pháp Vô Niệm, tâm khiếu, tiên huyết, thậm chí là linh hồn dao động của hắn đều đang trong trạng thái vô cùng yếu ớt.
Như vậy có thể tránh được linh hồn cường giả tra xét.
Từ bảy ngày trước, hắn phát hiện có cường giả thường lui tới Lăng gia trấn, hắn liền biết được cao thủ Huyền Thiên Minh, Bát Cực thánh điện, Hợp Hoan tông có thể sẽ thỉnh thoảng đến Lăng gia trấn truy tìm tung tích của hắn cùng Giác Ma tộc.
Cho nên ngay cả tu luyện hắn cũng ngưng lại, vẫn duy trì trạng thái Vô Pháp Vô Niệ. Trong mấy ngày này, hắn biết ít nhất có sáu cường giả đạt tới Thông U cảnh đã tới Lăng gia trấn rà soát khu vực phụ cận.
Nếu hắn không luôn luôn ở trong trạng thái Vô Pháp Vô Niệm, hắn biết chắc chắn hắn sẽ bị phát hiện.
“Khụ khụ!”. Tiếng họ nhẹ đứt quãng của Tống Đình Ngọc truyền tới.
Tần Liệt dần dần từ trong trạng thái Vô Pháp Vô Niệm đi ra.
Hắn nghe thấy âm thanh phát ra từ chính Tống Đình Ngọc
Ánh mắt sáng lên, hắn lập tức chạy tới cửa động, suy nghĩ một chút, hắn dịch chuyển nham thạch chắn ngang cửa động hé ra một khe hở nhỏ quát: “Ta ở đây”.
Khuôn mặt Tống Đình Ngọc vui vẻ, thân hình xinh đẹp như hồ điệp nhanh nhẹn mà tao nhã nhảy vào khe hở.
“Tần Liệt, quyết định của cha ta, ta cũng không biết. Ta không có lừa gạt ngươi”. Đi tới cửa hang, Tống Đình Ngọc thấy nửa bên mặt Tần Liệt lộ ra liền vội vàng giải thích.
“Nếu ta không tin ngươi, ta sẽ không nhờ Tạ Tĩnh Tuyền chuyển lời cho ngươi, sẽ không để ngươi giúp ta tìm Không Gian linh thạch”. Tần Liệt trầm giọng nói.
Tống Đình Ngọc mắt đẹp lóe ra tia sáng kỳ dị, thời gian gần đây nàng vẫn luôn cảm thấy hổ thẹn với Tần Liệt, vẫn cảm thấy là do nàng làm cho Tần Liệt lâm vào nguy hiểm, nàng cho rằng lần này Tần Liệt sẽ bị nàng hại chết.
Thậm chí nàng còn muốn chạy trốn thật xa Huyền Thiên Minh, thoát khỏi Xích Lan đại lục, muốn đi tới một nơi thật xa để trốn tránh.
Thẳng cho đến khi Tống Đình Ngọc tìm nàng, nói cho nàng biết là Tần Liệt nhờ nàng hỗ trợ, nàng mới biết được thế cục ở Diễm Hỏa sơn phát biến hóa nghiêng trời lệch đất như thế, mới biết được Tần Liệt thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, lại còn sống tốt.
Lúc này chính miệng Tần Liệt nói ra là hắn còn tin tưởng chính mình, Tống Đình Ngọc luôn luôn thấp thỏm lo âu cuối cùng cũng bình tâm được.
“Cho ngươi! Không Gian linh thạch mà ngươi cần!”. Trên mặt nàng lộ ra vẻ tươi đẹp, từ trong Không Gian giới xuất ra từng khối cỡ nắm tay lớn nhỏ đưa cho Tần Liệt, linh thạch trong suốt, phát sáng màu trắng trong.
Trong lúc lấy linh thạch ra, không gian xung quanh hai người gợn sóng quỷ dị, một đám khí xoáy nhỏ lăn tăn như khuấy động không gian, khiến cho không gian vô hình xuất hiện dấu vết nhìn thấy được.
Điện quang nhè nhẹ nhưng không gian lực ở bên trong linh thạch không ngừng bắn ra, làm cho Tần Liệt, sinh ra một loại cảm giác như đang ở trong Tà Minh thông đạo.
“Đa tạ”. Tần Liệt nhận mấy chục khối Không Gian linh thạch rồi ném vào trong Không Gian giới của chính mình, cuối cùng nhìn đến ánh mắt của Tống Đình Ngọc và chân thành nối lời cảm tạ.
“Ngươi không cần cảm tạ ta, là do ta thiếu chút nữa hại chết ngươi”. Tống Đình Ngọc mắt đẹp có một chút đỏ hiện ra, nàng nhìn Tần Liệt thật sâu, bỗng nhiên thấp giọng nói: “Ngươi cần Không Gian linh thạch để làm gì? Ngươi không phải là... Để chuẩn bị rời khỏi Xích Lan đại lục?”.
“Có lẽ vậy”. Tần Liệt nhíu mày.
Cánh tay mềm mại của Tống Đình Ngọc đột nhiên vươn ra, lập tức bắt lấy cánh tay hắn, ánh mắt lóe sáng nói: “Tần Liệt, ta rất vui khi được biết ngươi”.
Tần Liệt sửng sốt, hắn kinh ngạc nhìn Tống Đình Ngọc trong chốc lát, bỗng nhiên nhếc miệng cười hắc hắc, nói: “Sao thế? Tống tiểu thư cũng cũng không phải là coi trọng ta, luyến tiếc ta chứ?”.
“Coi trọng ngươi thật ra là không có, chỉ là cảm thấy một bằng hữu tốt sắp rời đi, không khỏi có chút thương cảm”. Tống Đình Ngọc yếu ớt than nhẹ.
“Đình Ngọc, không cần thương cảm hắn, hắn không đi được đâu”. Một thân ảnh mập mạp từ ánh sáng màu xám ngưng hiện ra từng chút một, sau tiếng nói vang ra thì Tống Trí cũng liền hiện thân ra, khuôn mặt tươi cười nói với Tống Đình Ngọc: “Khi ngươi cùng với Tạ Tĩnh Tuyền song hành rời kh" ỏi Huyền Thiên Minh đi tới Lăng gia trấn, ta liền theo dõi ngươi đi tới đây. Ha ha, tất cả những người có liên quan và quen biết hắn ta đều phái người theo dõi, ta biết nhất định sẽ có phát hiện gì đó”.