Bên đống lửa hừng hực, người Lăng gia tụ tập chè chén, một bên rượu ngon một bên thịt nướng.
Lúc này, người Lăng gia đã tách khỏi bọn Lưu Duyên, Cao Vũ.
Trong rừng xa kia, người Toái Băng Phủ bị Ngân Dực ma lang đuổi giết không biết còn được bao nhiêu người, còn ở đây bọn họ nhẹ nhàng rời khỏi rừng, một đường thuận lợi tiến vào Hàn Vụ sơn.
Vừa đến Hàn Vụ sơn, bọn Tần Liệt chia tay với Cao Vũ Lưu Duyên, mỗi người một ngả. Cao Vũ trở về Cao gia; Lưu Duyên về Tinh Vân Các, còn bọn Lăng Ngữ Thi trở về Lăng gia.
Ba phương không còn cùng đường.
“Lưu đại ca thật có khí khái, chẳng hề quan tâm tới chiến lợi phẩm của Toái Băng Phủ, thực là có lợi cho chúng ta! Ha ha, ta thu được tới mười viên linh thạch tam phẩm, một ít hồi linh đan, tiếc là không có kiện linh khí nào, tiếc thật đó.” Lăng Tiêu vừa ăn vừa cười.
“Hừ! Bọn Toái Băng Phủ là bị ma lang giết chết, Lưu Duyên hắn có bỏ tí công sức nào đâu, còn quản cái gì? Hắn đương nhiên đâu có thể mặt dày mà hỏi?” Lăng Hâm lạnh lùng giáo huấn: “Nếu không phải nhờ Tần Liệt, Lưu Duyên Cao Vũ đều khó mà thoát chết, ngươi không cần cám ơn bọn họ!”
“Đúng vậy, nếu không có Tần Liệt, mọi người đều chết cả rồi.” Lăng Tiêu cảm thán.
Lúc xuất phát ra đi, Lăng Hâm và Lăng Tiêu chính là hai người phản đối việc Lăng Ngữ Thi mang theo Tần Liệt nhiều nhất.
Họ cho rằng Tần Liệt sẽ làm vướng bận mọi người, nên nhìn thế nào cũng không vừa mắt, dọc đường thường xuyên châm chọc khiêu khích.
Lăng Ngữ Thi đã phải quát mắng họ mấy lần, nhưng vẫn không làm họ thay đổi.
Nhưng bây giờ, trên đường về, hai người bọn hắn lại là hai kẻ tôn sùng Tần Liệt nhất, thái độ có thể nói là chuyển biến 180 độ.
Tần Liệt dùng chính khả năng của mình làm cho họ tôn kính, cũng khiến họ vui vẻ phục tùng.
Lăng Ngữ Thi thấy thế, trong lòng rất là vui sướng.
“Ta ăn đủ rồi.” Tần Liệt khẽ gật đầu, đứng dậy, lấy tay áo chùi mỡ trên mép, cười: “Ta tìm chỗ tu luyện, mọi người cứ từ từ uống rượu, không cần để ý tới ta.”
“Uống hết cái này mới được đi.” Lăng Phong cười, ném một túi rượu tới.
“Lăng Phong ngươi thật là… Tần Liệt năm nay mới mười lăm tuổi, ngươi đừng có bắt hắn uống mãi được không? Ngươi nghĩ hắn cũng giống các người, đều là tửu quỷ hả?” Lăng Ngữ Thi trợn mắt nhìn Lăng Phong, rồi khẽ nói với Tần Liệt: “Ngươi đừng thèm để ý bọn họ…”
“Đại tiểu thư thật là kỳ nha, người với Lăng Dĩnh còn uống được, sao Tần Liệt lại không? Người coi thường hắn quá đó!” Lăng Phong cười ha ha, liếc xéo Tần Liệt, khích tướng: “Tần Liệt, có phải hay không?”
“Lăng đại ca đã lên tiếng, ta nhất định phải uống.” Tần Liệt bất đắc dĩ cầm lấy túi rượu, ngửa đầu uống, động tác rất phóng khoáng dứt khoát.
“Đủ rồi đủ rồi! Ngươi đã uống nhiều rồi, đừng uống nữa!” Lăng Ngữ Thi cau mày, vươn tay đoạt lấy túi rượu, rồi trừng mắt nhìn mọi người: “Không được bắt hắn uống nữa!”
“Đại tiểu thư chúng ta không bắt nữa, nhưng còn chỗ rượu này… phải uống hết mới được.” Lăng Tiêu hắc hắc cười: “Đương nhiên, nếu có người tình nguyện uống thay, chúng ta cũng sẽ không từ chối, mọi người nói có đúng hay không?”
Ai cũng nhìn ra dụng ý của Lăng Tiêu, ồn ào lên cười, nói có thể.
“Ta…” Lăng Dĩnh ngồi cạnh Lăng Phong thấy thế cũng cười, đang muốn đứng lên.
“Được rồi, ta uống thay hắn!”
Lăng Ngữ Thi chặt đứt ý đồ của Lăng Dĩnh, dưới ánh mắt kinh ngạc của Tần Liệt, đỏ bừng mặt ngửa đầu nâng túi rượu lên uống từng ngụm từng ngụm, động tác tư thái rất là ưu nhã.
Lăng Dĩnh thấy bị đoạt trước, thầm hối hận, quẹt miệng khẽ hừ một tiếng.
Thấy Lăng Ngữ Thi không ngại uống rượu giúp mình, Tần Liệt xao động trong lòng, thấy nàng lúc này trông thật là xinh đẹp động lòng người, đầy mị lực khó tả.
“Vậy được chưa?” uống hết rồi, Lăng Ngữ Thi hai má đỏ ửng hết liếc mọi người lại liếc Tần Liệt: “Ngươi mặc kệ họ, đi đi, muốn làm gì thì làm.”
Tần Liệt gật đầu cười xoay người, hướng về một cái thủy đàm xa xa rời đi.
Không lâu sau, hắn đến dưới một gốc cây to bên bờ đàm, lấy khoảng mười viên hỏa tinh thạch Lưu Duyên tặng, Thanh Dực phủ và pho tượng Tần Sơn ra, sờ cằm trầm ngâm.
“Bồng!”
Một lúc sau, một viên hỏa tinh thạch được hắn đốt lên, ngọn lửa cực nóng thiêu đốt Thanh Dực phủ.
Thanh Dực phủ dần đỏ bừng, Tần Liệt mới duỗi tay điểm lên lưỡi búa.
Linh lực và tinh thần lực phóng ra xuyên qua mặt búa, lập tức Tần Liệt cảm nhận được tụ linh trận đơn sơ bên trong, tinh thần lực cẩn thận cảm nhận biến hóa của từng linh tuyến nho nhỏ…
Lần trước giúp Lưu Duyên chữa linh khí, sau khi linh lực sắp khô kiệt, nhờ linh đan khôi phục lại, phát hiện tinh thần lực và linh lực đều tăng tiến.
Hắn luôn lưu tâm đến điểm này, nên hôm nay muốn làm lại chiêu cũ, xem có thể nhờ việc chữa trị Thanh Dực phủ mà tăng tiến lực lượng hay không.
“Chỉ có tăng cường tu vi, đột phá cảnh giới mới làm tinh thần lực tăng nhanh. Tinh thần lực là mấu chốt giải tỏa phong ấn, mình nhất định phải tiếp tục tăng cường nó! Trước kia thực ra đã xảy ra chuyện gì, bố mẹ ta là ai, bọn họ còn sống hay chết, ta nhất định phải biết!”
Tần Liệt dẫn đường linh lực vào chỗ nút thắt trong Tụ linh trận, chuẩn bị chữa trị.
“Phốc!”
Vì không tập trung, một đường linh tuyến nhỏ xíu bị hắn vô ý cắt đứt, Tụ linh trận lập tức ngừng lại.
Mọi việc diễn ra quá nhanh khiến hắn không kịp trở tay, phát hiện ra thì đã không còn kịp nữa.
Thanh Dực phủ vốn đã bị lực lôi đình phá hủy vật liệu, dù có chữa được linh trận đồ cũng không thể nào phát ra uy lực được nữa. Hắn chữa linh trận vốn không phải muốn khôi phục Thanh Dực phủ, mà chỉ thuần túy muốn tu luyện mà thôi nên giờ bị phá hỏng hắn cũng không đau lòng gì cả, chỉ cho đó là một lần thất bại.
“Xem ra lúc chữa linh khí và khắc linh trận đồ tuyệt đối không thể phân thần. Một sai lầm nhỏ cũng có thể làm hỏng mọi việc.” Tần Liệt thần sắc nghiêm nghị, trong lòng không khỏi thầm thấy mình may mắn vì chữa linh khí cho Lưu Duyên một lần mà thành công.
Thanh Dực phủ hư hại, hắn lại sờ lên pho tượng Tần Sơn, dùng tinh thần lực cảm nhận, hắn lại ngạc nhiên.
Lúc ma lang xung phong xông tới, hắn đã điên cuồng truyền lực lôi đình vào tượng, vốn tưởng chất liệu gỗ của bức tượng sẽ bị lực lôi đình quá cuồng bạo mà làm hư…
Nhưng mà không phải.
Hắn phát hiện bức tượng chẳng bị gì cả, ngay cả ‘khí’ bên trong cũng vẫn vô cùng vững chắc!
Không biết là chất liệu gỗ có thể chịu nổi lực lôi đình hay vì đây là một vật tương đối cao cấp nên mới chịu nổi, nhưng tóm lại là bức tượng không hề bị gì.
“Nếu bức tượng này do gia gia làm ra, vậy kỹ năng luyện khí của gia gia… phải cực kỳ cao siêu!”
Tần Liệt nhận ra đến giờ hắn vẫn chưa thể hiểu rõ được linh trận đồ bên trong tượng, nên không dám tự tiện sửa chữa thay đổi cái gì, lại cất bức tượng vào.
Hắn ngồi xuống, nín hơi, tập trung tư tưởng, bắt đầu vận chuyển Thiên Lôi Cức, nhờ hồi linh đan tụ tập linh lực.
Không biết qua bao lâu, hắn dần từ trong tu luyện tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn trăng, nhíu mày: “Trong huyệt khiếu đầy lực lôi đình, linh lực không thể chui vào được, nếu không thể quán thông huyệt khiếu, làm sao đột phá lên được bát trọng thiên?”
Mới vừa rồi, hắn tụ linh lực định truyền vào huyệt khiếu, nhưng lực lôi đình trong huyệt khiếu tạo thành một vách ngăn, không cho linh lực xuyên qua.
Thử đi thử lại nhiều lần, nhưng lần nào kết quả cũng là như vậy.
Đây là lần đầu tiên trong quá trình tu luyện, hắn gặp phải gông cùm chính thức về mặt ý nghĩa, muốn đột phá cảnh giới lên độ cao mới, hắn nhất định phải phá vỡ gông cùm này.
“Róc rách!”
Lúc này, trong đầm nước bỗng vang lên tiếng nước chảy.
Tần Liệt ngồi khuất sau cây đại thụ, vốn không hề để ý thủy đàm, giờ nghe thấy tiếng động, hắn vội ló đầu ra nhìn xuống.
Mới nhìn thoáng qua, Tần Liệt đã chấn động, máu dồn lên đầu.
Dưới ánh trăng sáng, trong đầm, một cái lưng trắng nõn bỗng hiện lên trước mắt hắn!
Một vòng eo mảnh khảnh, tóc dài như mây, đôi chân dài thon thả,… đập vào mắt Tần Liệt làm hắn thất thần, đôi mắt nóng lên, hơi thở dồn dập.
“Lăng Ngữ Thi!”
Trong lòng hắn bật ra cái tên ấy, hắn đã nhận ra ngay người này là ai.
Lăng Ngữ Thi ở trong đầm tắm rửa, đang lội lên bờ, lưng hướng về phía Tần Liệt, quay mặt nói với đầm nước: “Ta tắm xong rồi lên trước đây, ngươi cứ từ từ mà tắm.”
“Ta cũng xong ngay đây.” Trong đầm nước truyền tới tiếng Lăng Dĩnh.
Tần Liệt chuyển ánh mắt ngẩn ngơ từ Lăng Ngữ Thi sang chỗ sâu trong đầm, nhìn kỹ mới thấy trên mặt nước lăn tăn, đang nhấp nhô cái đầu nhỏ của Lăng Dĩnh.
Hắn hiểu ngay hai nữ nhân này ăn uống xong, liền cùng nhau tới đây tắm rửa. Xui là lúc ấy hắn đang ở trong trạng thái vô pháp vô niệm nên không biết, mà hắn ngồi khuất sau cây nên Lăng Ngữ Thi và Lăng Dĩnh cũng không nhìn thấy.
“Ai, ta lên thay quần áo trước nha.” Lăng Ngữ Thi thuận miệng thông báo một câu, xoay người đi về phía bờ.
Tần Liệt ngơ ngác nhìn Lăng Ngữ Thi đi thẳng tới chỗ mình.
Lăng Ngữ Thi vẫn hồn nhiên không biết ở đấy có người, giơ tay cầm lấy khăn lau khô người, cả cơ thể … hiện ra toàn bộ trước mắt Tần Liệt!
Nàng đi tiếp thêm một quãng nhỏ lấy quần áo, vừa mặc nội y xong chợt nghe thấy tiếng nuốt nước miếng ‘ọt ọt’.
“Ai?” Lăng Ngữ Thi thở ra, mặt biến sắc, không chút nghĩ ngợi, nhanh như cắt phóng tới chỗ phát ra thanh âm.
Tần Liệt lúc này mới kịp phát hiện ra mình để lộ, đáng tiếc không còn kịp nữa…
“Hô!”
Mắt Lăng Ngữ Thi lóe lên sát ý, với tư thế giết người vọt tới, bàn tay trắng muốt lóe hào quang, chuẩn bị toàn lực ra tay.
“A?”
Vừa nhìn thấy người sau gốc cây là Tần Liệt, nàng ngẩn ngơ buột miệng kêu lên một tiếng, khuôn mặt xấu hổ đỏ bừng, bàn tay trái đã lóe hào quang không hạ xuống được.
“Đại tiểu thư, người đang nói chuyện với ai à?” tiếng Lăng Dĩnh truyền tới: “Ta cũng tắm xong rồi, lên tới ngay đây.”
Lăng Ngữ Thi nghe thế sững người, chợt nghĩ bây giờ mà Lăng Dĩnh đi lên, sẽ nhìn thấy nàng toàn thân ướt sũng ở cùng Tần Liệt, còn Tần Liệt… cũng sẽ nhìn thấy toàn thân Lăng Dĩnh!
Nghĩ vậy, Lăng Ngữ Thi nghiến răng thụt người lại núp vào sau gốc cây cùng với Tần Liệt, hai thân thể kề sát vào nhau, mặt đỏ bừng muốn chảy máu.