Vừa đi vừa nghe Lăng Phong thuật chuyện, trong lòng Tần Liệt đủ vị ngọt đắng chát cay.
Nửa năm trước, lúc Lăng Ngữ Thi biết hắn có Tinh Vân lệnh, có thể trở thành thành viên trung tâm Tinh Vân Các bất kỳ lúc nào, cũng đã từng lo được lo mất, để không làm vướng chân hắn đã quyết chí khổ tu, muốn cùng hắn vào Tinh Vân Các, luôn ở bên hắn.
Lăng Ngữ Thi từng nói, không muốn bị hắn bỏ quá xa, muốn đuổi kịp bước chân hắn.
Nửa năm sau, hắn vẫn còn ở Lăng gia trấn tu luyện, Lăng Ngữ Thi lại có cơ hội lớn có thể bỏ qua Tinh Vân Các, một bước thẳng vào thế lực cấp Hắc Thiết Thất Sát cốc.
Thế sự vô thường khiến Tần Liệt không biết nên khóc hay cười.
“Gia chủ đang chờ ngươi ở đầu trấn…” Lăng Phong đột nhiên nói.
Tần Liệt kinh ngạc, thấy Lăng Thừa Nghiệp đang đứng ở đầu trấn, hai má hõm sâu, sắc mặt tiều tụy, nhìn trời ngẩn người.
Phía đông nam Lăng gia trấn, đình viện nhà Đỗ Kiều Lan trước kia, có một cỗ xe ngựa quý giá đẹp đẽ bằng bạch ngọc, thùng xe khắc hoa văn tinh mỹ, khảm bảo thạch minh châu, lóe ra muôn ánh hào quang dưới ánh mặt trời, đâm vào mắt khiến con ngươi Tần Liệt đều đau nhức.
Kéo xe là bốn con Kim Nham thú, trên thân có xích bạc, uy phong lẫm lẫm đứng cạnh thùng xe. Không ngờ nhị giai linh thú lại có thể dịu dàng ngoan ngoãn như vậy.
Vài võ giả nữ diễm lệ, rõ ràng có cảnh giới rất cao, nhưng thần quang nội liễm, đứng rải rác quanh xe, đang thấp giọng bàn luận.
“Rốt cục ngươi cũng ra rồi.” Lăng Thừa Nghiệp thấy hắn, bước nhanh tới.
Xa xa, những võ giả nữ kia thấy Lăng Thừa Nghiệp làm thế đều phì cười, như thấy điều gì đó thú vị, che miệng trao đổi với nhau.
Các nàng liếc mắt qua Tần Liệt, ánh mắt mang nét kiêu căng.
- như tư thái của một võ giả cấp cao đang nhìn một võ giả cấp thấp.
“Lăng thúc.” Tần Liệt bước tới, “Người chờ ta, muốn ta làm gì?”
Lăng Thừa Nghiệp thấy xấu hổ, ngượng ngùng không biết làm sao mở miệng, quay đầu sang nhìn cỗ xe, nghĩ ngày mai đã đến hạn rồi, nên lấy hết sức nói: “Lăng thúc rất xin lỗi ngươi…”
Tần Liệt im lặng nhìn ông ta.
“Đối với tiểu Thi, Huyên Huyên và cả Lăng gia, đây là kỳ ngộ vạn năm khó gặp, ta có nằm mơ cũng không dám với!” Lăng Thừa Nghiệp hít sâu một hơi: “Lăng gia chỉ là một tiểu thế lực rất nhỏ nhoi, phải phụ thuộc Tinh Vân Các kéo dài sự sống. mười năm trước, vì Lăng gia quá nhỏ yếu, ta phải chịu mất đi thê tử và nhiều bạn bè đã lớn lên với nhau.”
“Vì Lăng gia nhỏ yếu, nhị đệ ta phải khuất nhục mà chết, mà ta chỉ có thể tiếp tục nhẫn nhịn. ta dư biết ai động tay chân, nhưng lại phải giả như không biết, còn phải chịu đựng con tiện phụ Đỗ Kiều Lan ăn nói bậy bạ…”
Hắn nhìn Tần Liệt, thần sắc thống khổ, thành khẩn nói: “Lăng thúc xin lỗi ngươi, dù ngươi có phỉ nhổ ta như thế nào Lăng thúc cũng cam chịu, tuyệt sẽ không nói một tiếng nào. Chỉ hy vọng ngươi khuyên tiểu Thi giúp một tiếng, kỳ ngộ thế này không chỉ liên quan tới tương lai của Lăng gia, mà cả tương lai của cả tiểu Thi nữa. ta không muốn sau này tiểu Thi phải suốt đời hối tiếc, không muốn Lăng gia hận nó…”
“Tần Liệt, xin ngươi khuyên nhủ tiểu Thi.” Lăng Thừa Chí và Lăng Khang An vừa chạy tới cũng góp lời.
Tần Liệt nhìn họ, suy nghĩ nửa ngày mới nói: “Sao mọi người lại nghĩ ta có thể khuyên được? các người là phụ thân, là thúc thúc, là gia thúc, các người không thể, sao ta có thể?”
“Vì tỷ tỷ yêu ngươi!” Lăng Huyên Huyên đứng sau lưng họ lên tiếng. Lăng Huyên Huyên mím môi: “Vì tỷ tỷ không muốn giải trừ hôn ước với ngươi, không muốn làm ngươi thương tâm, vì tỷ tỷ sợ đi Lăng gia trấn rồi sẽ mất ngươi…”
Trong đầu Tần Liệt nổ sầm một tiếng.
“Tần Liệt, đừng có nghe lời cha ta, tỷ tỷ nếu đi sau này sẽ rất khó trở về đây. Trừ phi tương lai ngươi có thể gia nhập vào thế lực cỡ Thất Sát cốc, Sâm La điện, nếu không thì đừng có hy vọng gặp lại tỷ tỷ.”
Lăng Huyên Huyên không buồn để ý bọn Lăng Thừa Nghiệp đang quát mắng, tiếp tục nói: “Trước kia ta hiểu lầm ngươi, nhưng ngươi đã cứu Lăng gia ta nhiều lần, trong sáng trong tối gì cũng có, ta đều nhớ rõ trong lòng. Ta không hiểu cái gì là đại thế, tương lai gia tộc, ta chỉ biết Lăng gia có ơn phải báo, phải tuân thủ ước định với Tần Sơn gia gia. Ta nói xong rồi.”
“Trừ phi tương lai ngươi có thể gia nhập vào thế lực cỡ Thất Sát cốc, Sâm La điện, nếu không thì đừng có hy vọng gặp lại tỷ tỷ.”
“Nếu ta không cố gắng, sẽ bị ngươi bỏ càng ngày càng xa, ta chỉ muốn… đuổi kịp bước chân của ngươi, không muốn làm vướng chân ngươi…”
Những lời của Lăng Huyên Huyên và Lăng Ngữ Thi khiến hắn xuất thần rất lâu.
“Nàng ở đâu?” Tần Liệt hỏi.
Lăng Thừa Nghiệp khẩn trương chỉ về phía nhà đá của Tần Liệt: “Ba hôm nay, nó đều nhốt mình trong nhà ngươi…”
Lòng Tần Liệt như bị bóp nghẹt một cái, không hỏi gì thêm, xoay người đi nhanh về nhà mình.
“Ngươi đoán tiểu tử kia sẽ làm gì?”
“Ai mà biết? Nó hiểu rất rõ, hôm nay nếu nha đầu kia rời đi, sẽ là một bước lên trời, nếu nó buông tay, có lẽ sẽ mất nhau vĩnh viễn.”
“Không buông tay thì sao? nếu sau này nha đầu kia hối hận, mỗi ngày đều trách hắn chịu nổi không?”
“Ta rất mong chờ quyết định của hắn.”
Những nữ tử đứng bên xe ngựa nhìn theo Tần Liệt, nhẹ giọng nói với nhau, những đôi mắt đẹp đều toát vẻ tò mò.
Một cô gái xinh đẹp khoảng hai mươi tuổi, mặc bộ lụa mỏng màu xanh dựa vào thùng xe. Dáng người cao cao, da thịt bóng loáng, gương mặt xinh đẹp sáng sủa.
Cô gái này có vẻ rất thờ ơ với câu chuyện của mọi người, trước sau chưa hề lên tiếng, cúi đầu như đang tu luyện.
Một nữ tử khoảng ba mươi lại có vẻ rất để tâm tới cô ta, dò hỏi: “Lục Ly, tỷ có ý kiến gì không? Nếu tiểu tử kia buông tay, tỷ sẽ có thêm hai sư muội, tỷ thấy sao?”
Những cô gái này đều là võ giả Âm sát cốc, nhưng không phải là thân truyền đệ tử của Cưu Lưu Du, nên thân phận địa vị đều kém hơn Lục Ly một bậc.
“Ta không muốn lãng phí tinh lực suy đoán lung tung, chỉ hứng thú với kết quả cuối cùng mà thôi.” Lục Ly mở mắt, đôi mắt sắc bén như băng nhọn, lạnh lùng đáp.
Mấy nữ tử kia ngượng cười, thấy nàng nói vậy, đều ngừng nghị luận.
…
Một chỗ khác.
“Đông đông đông.” Tần Liệt nhẹ nhàng gõ cửa.
“Ta không muốn gặp ai hết!” Lăng Ngữ Thi trong nhà khẽ quát.
“Là ta.” Tần Liệt nói.
Trong nhà im bặt, rồi vang lên tiếng sửa sang quần áo…
Một lát sau, cửa mở, Lăng Ngữ Thi xuất hiện, nét mặt ảm đạm nhìn hắn, chờ hắn vào rồi đóng cửa lại ngay, không để cho bọn Lăng Thừa Nghiệp nhìn thấy gì cả.
Trong nhà, hai người im lặng nhìn nhau, ai cũng đầy lời muốn nói, nhưng không biết mở miệng như thế nào.
“Ta…” Tần Liệt há miệng.
“Nếu muốn khích lệ ta… thì đừng nói gì hết, ta không muốn nghe.” Lăng Ngữ Thi cắt ngang.
Tần Liệt thở dài: “Ta tới không phải vì Lăng gia, không phải vì phụ thân, thúc thúc, gia thúc ngươi nhờ, cũng không phải vì muội muội ngươi, chỉ là vì ngươi với ta…”
“Ngươi từng nói, muốn sau này có thể hỗ trợ ta, không làm vướng chân ta, đuổi kịp bước tiến của ta…” Tần Liệt cầm lấy tay Lăng Ngữ Thi: “Ta nói rõ cho ngươi biết, nếu ngươi còn ở lại Lăng gia trấn, ngươi không có khả năng làm được những điều đó đâu. Chỉ có rời khỏi, chỉ có đến Thất Sát cốc, tương lai ngươi mới có thể đuổi kịp ta…”
“Không, không phải như thế, ta không muốn nghe.” Lăng Ngữ Thi muốn khóc, liên tục lắc đầu.
“Đi đi, rời khỏi Lăng gia trấn, gia nhập Thất Sát cốc, vì sự đoàn tụ trong tương lai của chúng ta mà cố gắng.” Tần Liệt trầm trầm nói, lấy linh bản duy nhất hắn luyện chế thành công đút vào tay Lăng Ngữ Thi: “Linh bản này là cái đầu tiên ta thành công, là bước đầu tiên trên con đường luyện khí của ta, vì nó, ta đã bỏ ra rất nhiều mồ hôi và cố gắng, hôm nay… ta tặng nó cho ngươi.”
“Muốn sau này chúng ta có tương lai, ngươi nhất định phải rời khỏi Lăng gia trấn, chỉ có Thất Sát cốc mới có thể giúp ngươi!” Tần Liệt nói to.
Cơ thể Lăng Ngữ Thi run mạnh.
“Đi đi, ra ngoài, nói cho phụ thân, với Cưu Lưu Du gì đó biết ngươi đã nghĩ thông, sẽ đi Thất Sát cốc.” Tần Liệt nắm tay nàng lôi mạnh ra khỏi nhà, đóng cửa lại, cách một cánh cửa khẽ quát: “Ngươi hãy ở Thất sát cốc chờ ta, ta thề, sau này ta nhất định sẽ tới đó tìm ngươi!”
Lăng Ngữ Thi đứng ngay ngoài cửa, nghe thế, lệ lã chã rơi.
Không biết bao lâu sau, dưới con mắt đầy chờ mong của người nhà, nàng lặng lẽ cất bước chân bước về phía cỗ xe.
Trong phòng, Tần Liệt cuộn người núp sau cửa, mắt đỏ bừng, hắn cắn răng không kêu một tiếng.
Thấy Lăng Ngữ Thi tới, đôi mắt lạnh lùng của Lục Ly toát ra tia ngạc nhiên, đứng dậy đi tới cửa sổ phòng Đỗ Kiều Lan trước kia, cách cửa sổ bẩm: “Sư phó, cô ta đã nghĩ thông.”
“Rất tốt, ngươi tìm tiểu tử kia, cho hắn một viên nguyên đan, bảo hắn từ nay quên Lăng Ngữ Thi đi.” Tiếng một bà lão lạnh lùng từ trong phòng vang ra.
“Dạ.”
Lục Ly đáp, rồi đi về phía nhà Tần Liệt, lúc đi ngang qua Lăng Ngữ Thi, hơi dừng lại, quay đầu thoáng liếc, nhìn vào khuôn mặt đờ đẫn của Lăng Ngữ Thi, rồi mới lại đi.
Không bao lâu, nàng tới trước cửa nhà Tần Liệt, lấy một cái bình nhỏ tinh xảo nhét vào dưới khe cửa, lạnh lùng nói: “Nếu ngươi có thể đột phá Khai Nguyên cảnh, nếu có nguyên đan, lúc từ Khai Nguyên cảnh sơ kỳ đột phá lên trung kỳ sẽ tăng nhiều khả năng thành công, giảm bớt nguy hiểm bạo thể cho ngươi.”
Lục Ly hơi dừng một chút: “Quyết định của ngươi hơi làm ta ngạc nhiên, nhưng ta vẫn phải báo cho ngươi biết, từ nay về sau cô ta là sư muội của ta, không còn là tiểu nha đầu của Lăng gia trấn nữa. Cô ta đã vừa bước chân vào khung cảnh tu luyện mới, trong tương lai sẽ càng có nhiều hy vọng, không cùng một thế giới với ngươi nữa… hi vọng số nguyên đan này có thể giúp ngươi từ nay quên cô ta đi, đừng có suy nghĩ không an phận để tốt cho cả hai.”
Nói xong, chẳng buồn chờ Tần Liệt đáp lời, xoay người định rời đi.
“Đợi một chút!” Tần Liệt đột nhiên mở cửa, ném bình nguyên đan vào tay Lục Ly, khuôn mặt lạnh như băng: “Ngươi với sư phụ của ngươi không xứng làm người có thể quyết định chuyện của chúng ta, các ngươi không có tư cách này! Thất sát cốc thì sao? Có một ngày ta sẽ tới đó tìm nàng, cho các ngươi nhìn thấy!”
“Được, thú vị đó, ta đây sẽ chờ ngươi tới.” Lục Ly nhếch môi cười ngạo nghễ, thu hồi nguyên đan, lẩm bẩm: “Không biết điều…” rồi mới bỏ đi.