Thời gian gần đây, Tần Liệt đã hoàn toàn quên chuyện Lăng Ngữ Thi.
Hắn không muốn nhớ tới nữa, vì một khi nhớ tới, trong lòng rất khó mà bình tĩnh, vì vậy không thể làm được chuyện gì khác.
Nhưng bây giờ, bọn người kia châm chọc khiêu khích, lại khơi gợi lên chuyện này, khiến cho bao nhiêu vất vả lấy lại bình tĩnh của hắn trở thành công cốc.
Sắc mặt hắn trở nên vô cùng lạnh lẽo.
“Sao hả? Không thích nghe?” võ giả mở miệng đầu tiên, có cảnh giới Luyện thể cửu trọng thiên, tuy lúc trước ở Lăng gia trấn đã từng thấy Tần Liệt đánh bại Đỗ Hằng, nhưng không chút e dè vì cảnh giới của hắn cao hơn Đỗ Hằng, nên vẫn tiếp tục trào phúng: “Tinh Vân Các đâu có cấm tư đấu, chỉ cần không gây chết người, không làm đối phương tàn phế, trong các không ai quản đâu!”
Hắn giơ ngón trỏ chỉ chỉ Tần Liệt, cười khẩy: “Khó chịu hả? Vậy ra tay đi!”
“Ầm ầm!”
Hắn còn chưa dứt lời, tiếng lôi đình đã vang ra từ trong cơ thể Tần Liệt.
Chỉ trong chớp mắt, một Tần Liệt gầy gầy yếu ớt đã lập tức hoàn toàn biến đổi thành con người khác!
Một khí thế cuồng bạo từ mắt hắn bùng ra, một dòng điện xanh sẫm như con rắn nhỏ quấn quanh cánh tay hắn.
Người đứng xem ai cũng kinh ngạc trố mắt, Tần Liệt bỗng như trở thành một con hung thú dữ tợn, ầm ầm phóng tới người kia.
“Ba ba ba!”
Những tia chớp bắn ra liên tiếp, tạo thành một bức lưới điện, dưới ánh nắng lấp lóe khiến bao con mắt muốn lóa.
“Hừ!”
Tên thuộc hạ kia của Đỗ Hải Thiên vội chắp hai tay trước ngực rồi kéo ra, một quả cầu linh lực tím sẫm hiện ra giữa hai lòng bàn tay, trong hình cầu mờ mờ ẩn ẩn, nhưng bên ngoài linh quang rạng rỡ.
Một luồng linh lực hùng hậu từ trong quả cầu truyền ra, quả cầu chỉ dừng trong bàn tay tên kia một tích tắc rồi được hắn phóng ra ngoài.
“Phốc phốc phốc!”
Âm thanh trầm đục từ quả cầu truyền ra, một làn sương mù màu tím bỗng tỏa rộng, bao vây cả hắn lẫn Tần Liệt vào trong.
“Hử?”
Tần Liệt đang phóng tới, phát hiện trước mắt chung quanh đều là sương mù tím, không còn thấy mục tiêu đâu.
Làn sương mù kia có tác dụng gây tê liệt người khác, ai nhiễm phải nó đều thấy mỏi mệt, mí mắt trĩu xuống không mở ra nổi.
“Tiểu tử, ngươi tưởng có thể đánh bại Đỗ Hằng, là cũng có thể thắng ta sao?”
Người kia cười lạnh, âm thanh như vang lên ngay bên cạnh hắn, nhưng hắn lại không cách nào nhìn thấy.
Nguy cơ dâng lên trong lòng khiến tóc gáy Tần Liệt dựng đứng, hắn biết đối phương sắp công kích.
“Đậu Ương này, thật là làm khó người ta, vừa ra tay là dùng ‘Yên Vân quyết’, tiểu tử kia làm sao nhìn thấy hắn? Thế này … làm sao mà đánh đấm gì được nữa?”
“Ừ, trong làn sương đó, Đậu Ương ra tay thế nào cũng được, còn tiểu tử kia lại chỉ có thể bị động chịu đòn mà thôi, vì đâu có nhìn thấy hắn.”
“…”
Võ giả Tinh Vân Các đứng xem nghị luận vô cùng sôi nổi.
Chỉ thấy trong làn sương mù, Tần Liệt đứng im không nhúc nhích, và một thân ảnh không ngừng vòng quanh hắn, như mèo vờn chuột, làm cho Tần Liệt bất an.
“Rốt cục là ở đâu?”
Tần Liệt đứng sững, mắt bị sương mù ảnh hưởng, không nhìn thấy gì xung quanh.
Nhưng quanh hắn vẫn vang tới âm thanh mỉa mai trêu chọc của Đậu Ương, như vọng ra từ khắp bốn phương tám hướng.
“Đồ không biết sống chết, biết đả thương Đỗ Hằng thiếu gia sẽ nhận phải hậu quả gì không? Ngươi tưởng tới được Tinh Vân Các là thoát khỏi tay Đỗ trưởng lão hả? Ha ha, ngươi sẽ biết hậu quả nhanh thôi.”
“Lăng gia dám trèo lên Thất sát cốc, tạm thời Đỗ trưởng lão sẽ tha cho chúng, nhưng còn ngươi… chỉ là một tiểu tử bị Lăng gia bỏ rơi, làm sao thoát khỏi tay trưởng lão được!”
Đậu Ương không chút nóng vội, cứ từng tiếng từng tiếng tàn phá thần kinh Tần Liệt, muốn phá nát tinh thần của hắn trước.
“Nếu đã không xác định được vị trí của hắn, vậy nhắm mắt lại thôi.”
Tần Liệt nhắm mắt, tập trung tinh thần, thả ý thức tinh thần ra để cảm giác xung quanh.
Hắn lập tức cảm nhận được sự chuyển động, kẻ kia đang chuyển động quanh hắn, tốc độ khá nhanh…
“Tìm được ngươi rồi…”
Lực lôi điện quanh thân tụ vào mười ngón tay.
Trong làn sương, mười tia chớp đột nhiên lóe lên!
“ba ba ba!”
Tiếng tia chớp đánh trúng vật thể vang ra, tiếp theo là tiếng Đậu Ương kêu lên thảm thiết!
“Ầm ầm!”
Âm thanh lôi đình nổ mạnh truyền đến, quyền của Tần Liệt đã đánh trúng ngực Đậu Ương!
Cơ thể Đậu Ương từ trong sương văng ra, miệng phun máu.
“bành!”
Đậu Ương rơi xuống đất, tóc cháy đen, mặt xám xịt, mắt đầy hoảng sợ nhìn vào trong sương mù.
Hắn không nghĩ ra nổi vì sao Tần Liệt có thể nhìn thấy hắn, trước tiên là mười dòng điện bắn trúng, sau là một quyền đập thẳng khiến hắn bị bắn văng.
“Ách, Đậu Ương thua rồi, Yên Vân quyết không có tác dụng với tiểu tử kia sao?”
“Bị người ta đánh bay ra, ây da, thực là buồn cười.”
“Cũng có chút thú vị.”
“…”
Bao người đứng xem đều có vẻ như cười mà không phải cười nhìn Đậu Ương.
Tần Liệt từ trong sương mù đi ra, nhíu mày đứng trước mặt Đậu Ương: “Nếu không phải cấm xuất hiện tử vong trong tư đấu, thì ta đã giết ngươi.”
Nói xong, hắn lạnh nhạt nhìn đám người của Đỗ Hải Thiên rồi quay người đi về phía Tàng kinh lâu.
“Ha ha, tên nhóc thú vị. Trước kia thật đúng là coi thường người của thế lực phụ thuộc, không ngờ lần này lại có tới hai tên, một Cao Vũ, hai là thằng nhóc này… thú vị thật.”
“Ừ, nhưng mà tên Cao Vũ kia lợi hại hơn một chút, đánh vượt cấp với Khai Nguyên cảnh sơ kỳ, mà vẫn bức bách Phương Thống vô cùng chật vật.”
“Đúng đó, ai bảo Phương Thống mồm miệng thối tha, bảo Cao Vũ dựa vào tỷ tỷ bám váy đàn bà, mới được phá lệ vào Tinh Vân Các, đáng đời!”
“Thực không ngờ, Cao Vũ chỉ là Luyện thể cửu trọng thiên, không ngờ có thể bức bách Phương Thống tới vậy, thực khiến người ta ngạc nhiên. Ngươi bảo tên nhóc này cảnh giới tới đâu?”
“Có thể đánh bại Đậu Ương, ít nhất cũng phải là Luyện thể cửu trọng thiên chứ!”
“Vậy hắn với Cao Vũ, ai mạnh hơn?”
“Chắc chắn là Cao Vũ, cần gì phải nghĩ, không lẽ ngươi bảo hắn mạnh hơn Cao Vũ sao?”
“Không phải, ta cũng biết Cao Vũ lợi hại hơn. Cái tên đó con mắt tà dị lắm, tuyệt đối là một kẻ hung ác đó!”
“Hắc hắc, Cao Vũ với Lưu Duyên đang ở trong Tàng khí lâu đấy. Ta đi ra trước, còn thấy họ cơ mà.”
“…”
Đám võ giả xôn xao bàn tán, lôi Tần Liệt vào Cao Vũ ra so sánh với nhau, ai cũng cho rằng Cao Vũ mạnh hơn, xác nhận không nên trêu chọc cả hai người.
“Tần Liệt!”
Tần Liệt sắp tới Tàng kinh lâu thì nghe thấy tiếng kêu to của Lưu Duyên. Lưu Duyên đang đứng ở cửa Tàng khí lâu, bên cạnh chính là Cao Vũ.
Hai người họ đều đang ở trong Tàng khí lâu, nghe thấy có người đánh nhau nên cùng ra xem, mới thấy đã đánh xong rồi, nhìn quanh mới thấy Tần Liệt.
“Lưu đại ca, Cao Vũ.” Tần Liệt quay người, nhìn thấy hai người thì chào. “Hai người ở đây à?”
“Ừ, tới Tàng khí lâu xem có cái gì tốt không, nghe thấy có người đánh nhau, nên ra coi.” Lưu Duyên cười.
Hắn nhìn khắp xung quanh, nhìn Đậu Ương, rồi theo ánh mắt mọi người quay lại nhìn Tần Liệt, mới như hiểu ra: “Là ngươi với Đậu Ương đánh nhau?”
Tần Liệt gật đầu.
“Ha ha, ngươi với Cao Vũ thật là… đúng là làm người ta đau đầu! Cao Vũ mới tới ba ngày đã đánh nhau với đường chủ Phương Thống của Ngụy Hưng trưởng lão, huyên náo om sòm, ngươi tới đây lúc nào? Sao cũng đánh nhau thế?”
“Mới tới hôm nay.” Tần Liệt ngắn gọn. “Đậu Ương kia ăn nói bậy bạ, chủ động yêu cầu ta đánh, ta chỉ thỏa mãn hắn thôi.”
“A ha…” Lưu Duyên lại quay qua quan sát Đậu Ương, thấy hắn và đám người Đỗ Hải Thiên sầm mặt bỏ đi, “Ngươi với Cao Vũ thật quá giống nhau, khoái gây chuyện sinh sự, so với đám gia hỏa cũng tới từ thế lực cấp dưới, hai người các ngươi lộ liễu quá.”
“Ai bảo có kẻ thối miệng, ngứa da khó chịu, không bị ăn đòn không thấy thoải mái.” Cao Vũ vẫn âm lãnh như trước: “Tần Liệt làm đúng, hiền quá người ta ăn hiếp, ở đây mà thành thật sẽ bị khó chịu liên miên, chỉ có đánh vỡ răng vài đứa, mồm miệng bọn chúng mới sạch sẽ một chút.”
Đôi mắt âm tà của hắn quét quanh, những người bị hắn nhìn phải ai cũng cười gượng gạo.
Hình như ai cũng kiêng kị hắn.
“Tốt là ngươi đã tới, nếu không ở đây chẳng có gì hay.” Cao Vũ liếc Tần Liệt: “Hồi trước chúng ta còn chưa phân thắng bại, chờ ngươi đột phá cửu trọng thiên, hai chúng ta tái chiến một bữa!”
“Được.” Tần Liệt gật đầu, sảng khoái đáp ứng.
“Cao thiếu, thôi đi, đừng tự làm mất mặt nữa.” Lưu Duyên khổ sở, “Lần trước không phải đã chịu thiệt hay sao, còn không nhớ à? Ngươi đánh với ai cũng không sao, thậm chí với Phương Thống cũng được, nhưng nếu với Tần Liệt… khuyên ngươi thôi đi, tên nhóc này, chính là khắc tinh của ngươi đó.”
Lời vừa nói ra, các võ giả ở quanh đó đều kinh hãi.
Nghe ý tứ Lưu Duyên, Cao Vũ vậy mà lại từng thua trong tay Tần Liệt. đây là chuyện gì chứ?
Lại nhìn Tần Liệt, bọn họ cảm thấy Tần Liệt càng có vẻ cao thâm, khiến họ càng thêm không dám coi thường.