Vẻ mặt Tần Liệt cổ quái: “Tuyết sư tỷ, ngươi có lời gì cứ việc nói, không cần ấp a ấp úng như vậy”.
“Ngươi đối với một nhà chúng ta, đối với Huyết Sát tông giúp đỡ quá lớn, lớn đến... Huyết Sát tông và một nhà chúng ta cũng không biết báo đáp ra sao”. Tuyết Mạch Viêm cúi đầu, không dám nhìn hắn, thanh âm trầm thấp nói: “Mẹ ta, còn có Huyết Sát thập lão, đều sẽ nghĩ hết mọi cách trói buộc ngươi, cho quan hệ của ngươi và Huyết Sát tông càng thêm chặt chẽ. Lấy hiểu biết của ta đối với bọn họ, ta đoán bọn họ có thể sẽ thông qua phương thức hôn ước đến ước thúc ngươi. Cái kia, có thể là hôn ước giữa ngươi với ta”.
“Bên cạnh ngươi đã có Đình Ngọc tỷ, nghe ý tứ Đình Ngọc tỷ, ngươi còn có Lăng Ngữ Thi tiểu thư”. Sắc mặt Tuyết Mạch Viêm ửng đỏ, nói: “Ta không muốn phá hoại cảm tình giữa các ngươi, cũng không muốn trở thành người thứ ba, cho nên ta hy vọng...”.
“Ta hiểu rồi”. Tần Liệt gật đầu.
“Mặt khác, bản thân ta cũng có ý trung nhân, ta không muốn biến thành công cụ của tông môn, tương tự cũng không hy vọng ngươi bị tông môn lấy phương thức này trói buộc”. Tuyết Mạch Viêm nhẹ giọng nói.
“Yên tâm, nếu bọn họ thật đề nghị như vậy, ta sẽ từ chối”. Tần Liệt bình thản nói.
Nhìn Tuyết Mạch Viêm như dỡ xuống gánh nặng, vẻ mặt thoải mái mà rời khỏi, Tần Liệt khẽ nhíu mày.
Đối với Tuyết Mạch Viêm, hắn quả thực không có ý nghĩ không an phận nào, lúc ở Thần Táng tràng, hắn mấy lần giúp Tuyết Mạch Viêm, cũng hoàn toàn là vì Huyết Lệ nhắc nhở.
Mặt khác, bất luận là Tống Đình Ngọc, hoặc là Lăng Ngữ Thi, phương diện khí chất mỹ mạo cũng đều không kém Tuyết Mạch Viêm.
Chỉ là... Đêm khuya tới đây, nàng rất rõ ràng bày rõ không muốn có ý đồ liên lụy với Tần Liệt, vẫn khiến Tần Liệt ít nhiều có chút không thoải mái.
Lần này hành động phá hủy nhằm vào Thanh Nguyệt cốc, Tuyết Mạch Viêm bởi vì thân phận Huyễn Ma tông trước kia, thật ra không nên tới.
Mạt Linh Dạ, Mạc Tuấn cũng đều từng nói nàng không nên tham dự, bảo nàng không nên rời khỏi Lạc Nhật quần đảo, nhưng nàng vẫn cố ý muốn tới.
Trải qua phen nói chuyện với nhau này, Tần Liệt mới hiểu Tuyết Mạch Viêm thế nào cũng muốn theo, có thể nguyên nhân chủ yếu nhất, vẫn là muốn nói rõ những lời lúc trước.
“Ngươi không muốn có liên lụy quá sâu với ta, mà ta, tương tự cũng không muốn chịu Huyết Sát tông ràng buộc, ngươi chỉ là... Buồn lo vô cớ mà thôi”. Tần Liệt âm thầm nói.
Dưới ánh trăng mờ, Hỏa Phượng bay lượn ở đám mây.
Tuyết Mạch Viêm lẻ loi một mình quay về.
Nàng vừa mới từ ngôi lầu gỗ đó của Tần Liệt rời khỏi, mới đi ra trăm thước, liếc một cái nhìn thấy một bóng người mập mạp.
“Hồng thúc”. Tuyết Mạch Viêm hô khẽ.
Huyết Sát thập lão Hồng Bác Văn, trên mặt nhộn nhạo nụ cười hòa ái, hướng tới nàng phất phất tay: “Đến ta bên này ngồi một chút”.
Tuyết Mạch Viêm nhẹ nhàng gật đầu.
Nàng biết, từ nhỏ đến lớn Hồng Bác Văn đều phi thường yêu thương nàng. Khác với đám người Mạc Tuấn, Hồng Bác Văn không có con nối dõi, cho nên ở lúc Mạt Linh Dạ ngủ say, Hồng Bác Văn luôn đối đãi nàng như con ruột.
Nàng cũng phi thường kính trọng Hồng Bác Văn.
Nàng rất nhanh tới lầu gỗ Hồng Bác Văn ở tạm.
Sau khi ngồi xuống, Hồng Bác Văn thi triển cấm chế, đem lầu gỗ tiến hành ngăn cách thanh âm, sau đó mới hỏi: “Ngươi đã đi gặp Tần Liệt?”.
“Vâng”. Tuyết Mạch Viêm hơi cúi đầu, trước mặt Hồng Bác Văn không giấu giếm ý tưởng trong lòng: “Ta nói cho Tần sư đệ, ta cũng có ý trung nhân, không muốn biến thành công cụ cưới hỏi của tông môn, không muốn kết hợp với hắn”.
“Ta biết ngươi không có ý trung nhân gì”. Hồng Bác Văn thở dài.
“Chung quy cần tìm cái lý do thoái thác”. Tuyết Mạch Viêm nghĩ chốc lát, lại nói: “Tần sư đệ... Quá đào hoa, ta không tiếp thụ được. Còn có, ta cũng biết hắn đối với ta cũng không có ý, không muốn hắn bởi vì tông môn, bởi vì càng thêm thân mật với Huyết Sát tông, do đó đồng ý việc này. Cái này đối với hắn, đối với ta, đối với Đình Ngọc tỷ đều không phải một chuyện tốt”.
“Ta biết ngươi không muốn hôn nhân của mình biến thành công cụ của tông môn”. Hồng Bác Văn nhẹ nhàng gật đầu, sờ cằm: “Tạm thời không quản những cái đó. Ngươi đối với Tần Liệt người này... Từng động lòng hay không?”.
Trên khuôn mặt nhỏ thanh lệ của Tuyết Mạch Viêm đột nhiên che kín rặng mây đỏ, bối rối nói: “Không, không có”.
Hồng Bác Văn nhìn nàng thật sâu, trong mắt hiện lên một ánh sáng kỳ lạ, trầm ngâm mấy giây, lại nói: “Ngươi là lo lắng Tần Liệt rõ ràng vô tình với ngươi, lại sẽ vì ở Huyết Sát tông có cái thân phận hợp lý hơn nữa quan trọng, do đó đáp ứng việc này phải không? Cái này sẽ làm ngươi kháng cự trong lòng?”.
“Ta...”. Tuyết Mạch Viêm càng thêm kinh hoảng.
“Mặt khác, ngươi là còn lo lắng kết quả như vậy, sẽ làm tổn thương đến Tống Đình Ngọc phải không? Lo lắng sẽ làm Tống Đình Ngọc cáu giận ngươi?”. Hồng Bác Văn tiếp tục nói.
Tuyết Mạch Viêm khẽ cắn môi dưới, chưa trả lời.
“Ngươi nha đầu này vẫn là quá đơn thuần chút”. Hồng Bác Văn than nhẹ.
Hồng Bác Văn nhìn Tuyết Mạch Viêm từ nhỏ lớn lên, biết nàng tâm tính thiện lương, ở trên việc nam nữ không biết chút nào, không có bất cứ kinh nghiệm gì.
Trước khi Tuyết Mạch Viêm đi tìm Tần Liệt, vẫn luôn do dự, không ngừng bơm hơi cho bản thân, thật lâu mới lấy đủ dũng khí...
Hồng Bác Văn âm thầm đem tất cả đều thấy ở trong mắt.
Hắn hiểu biết Tuyết Mạch Viêm, biết nha đầu này luôn theo thói quen nghĩ cho người khác, lúc đối đãi cảm tình quá mức yếu đuối bị động, sẽ ở trong bất tri bất giác đem sự việc quá coi trọng.
“Trên đời này nam nhân tốt cũng không phải luôn có, thích hợp ngươi, có thể làm ngươi động lòng, đã ít lại càng ít”. Hồng Bác Văn lắc lắc đầu: “Có đôi khi, một khi bỏ lỡ, có thể sẽ không tìm về được nữa. Đối đãi nam nhân như vậy, cho dù là bên người hắn còn có nữ nhân khác, nên tranh vẫn là phải tranh! Ngươi xem Tống Đình Ngọc cô bé đó, nàng biết rõ Tần Liệt cùng một nha đầu khác quan hệ chặt chẽ, vẫn chủ động ra đòn, thừa dịp một nha đầu khác không ở bên người Tần Liệt, dám thành công đem cửa lòng của Tần Liệt mở ra, để cho bóng dáng mình đi vào ở”.
Dừng một chút, Hồng Bác Văn nói: “Nàng có thể đem Tần Liệt từ trong tay người khác cướp được, ngươi lại lo lắng cái gì? Hơn nữa, nha đầu đó... Lòng dạ rất rộng, chưa chắc đã nhất định để ý ngươi cùng Tần Liệt gian có chút gì”.
“Ta, ta không làm được như Đình Ngọc tỷ”. Tuyết Mạch Viêm lấy thanh âm như muỗi kêu đáp.
“Vậy cũng không nên vội vã đem đường lui của mình phá hỏng?”. Hồng Bác Văn trừng mắt nhìn nàng một cái, cả giận: “Ngươi hôm nay đi qua nói ra phen lời này, Tần Liệt trước kia cho dù có chút ý đối với ngươi, lần này cũng không còn nữa”.
“Ta...”. Ánh mắt Tuyết Mạch Viêm ảm đạm.
“Cho dù ngươi không thể chủ động, cũng không nên chưa chiến trốn trước, về sau tất cả thuận theo tự nhiên đi”. Hồng Bác Văn giáo hối.