Tám cây Lôi Cức Mộc có được từ người Đông Di, vì gom góp tám cây Lôi Cức Mộc có ngàn năm thụ linh này, các đại tộc bộ người Đông Di hao phí tinh lực rất lớn.
Người Đông Di đem tám cây Lôi Cức Mộc mang vào Thần Táng tràng, là vì nhốt Lôi Tinh thú trong đầm vực lôi điện, đạt được các Vô Cấu Hồn Tuyền cùng rất nhiều hồn tinh kia.
Lôi Cức Mộc có thể hấp thu sấm chớp, ở trong đầm vực lôi điện, quả thực đã ngăn chặn lực lượng Lôi Tinh thú trên diện rộng, làm Lôi Tinh thú cũng không thể muốn gì làm nấy.
Sau khi tranh đấu Thần Táng tràng kết thúc, tám cây Lôi Cức Mộc bị Tần Liệt đoạt, hắn cũng không phí tâm tư nghiên cứu huyền diệu của Lôi Cức Mộc.
Lôi Cức Mộc ẩn chứa sấm chớp dữ dằn, quá mức nặng nề, vận chuyển không tiện, rất khó làm linh khí để công kích kẻ địch.
- Bởi vì kẻ địch sẽ không ngây ngốc đứng bất động.
Nhưng, Thanh Nguyệt cốc Hàn Nguyệt chi thuẫn làm hộ tông đại trận, không thể hoạt động biến hóa, chỉ có thể bị động phòng ngự.
Hoàn toàn là dừng lại bất động!
Như vậy tám cây Lôi Cức Mộc tất nhiên phát huy công dụng.
Trong Thủy Tinh chiến xa, vẻ mặt Tần Liệt nghiêm túc, trong mắt ánh điện bắn nhanh, trên cánh tay như quấn quanh lôi điện linh xà, theo hai tay vặn vẹo biến ảo, từng cái tia chớp lóa mắt bay ra ngoài.
Trong mỗi một tia chớp, đều ẩn chứa một luồng ý thức của Tần Liệt, những ý thức đó vặn vẹo tia điện rơi vào trong Lôi Cức Mộc, liền như chất xúc tác làm lôi đình lực cuồng bạo trong Lôi Cức Mộc điểm hỏa.
Vì thế tám cây Lôi Cức Mộc điên cuồng phóng thích sấm chớp!
Tầng ngoài Hàn Nguyệt chi thuẫn quấn đầy tia điện lóa mắt, lại không ngừng bị sấm sét oanh kích, thời gian ngắn ngủi đã co lại mấy lần.
Dần dần, Thanh Nguyệt cốc bị chụp ở bên trong, bởi Hàn Nguyệt chi thuẫn nhanh chóng co rút lại, bắt đầu hướng ra bên ngoài bại lộ.
Mấy kiến trúc to lớn nhất, đỉnh nóc nhòn nhọn dẫn đầu từ Hàn Nguyệt chi thuẫn nhô ra.
Mắt Tần Liệt sáng lên, trong con ngươi một tia điện sâu sắc bắt giữ được mũi nhọn các kiến trúc đó.
Sấm sét dày đặc, như nháy mắt tìm được cửa phát tiết, điên cuồng hướng tới khu vực này oanh tạc, rất nhiều tia điện thanh u, cũng đều theo mũi nhọn kiến trúc đánh xuống.
Sau một trận tiếng nổ “phốc phốc phốc”.
Kiến trúc nhô ra khỏi Hàn Nguyệt chi thuẫn, đỉnh bị nổ nát, mái ngói, cát đá nổ tung bắn nhanh, theo tia điện thẩm thấu, không ít tộc nhân Miêu gia trú đóng, đều kêu to từ trong đó lao vọt ra.
“Tần Liệt! Lại là Tần Liệt kia!”. Miêu Thái nghiến răng nghiến lợi.
“Văn trưởng lão!”. Miêu Dương Hú nôn nóng nói.
Ẩn náu từ một nơi bí mật gần đó, Văn Hà mắt thấy thế cục dần dần không ổn, cũng chỉ có thể mặt âm trầm từ trong căn phòng bí mật đi ra.
Một mảng u quang màu tím, từ sâu bên trong con ngươi của Văn Hà dần hiện ra, trong chốc lật, quanh thân Văn Hà vầng sáng màu tím lượn lờ, hình thành tử khí mờ mịt, hoa lệ.
Một vầng trăng màu tím nhạt lượn lờ từ thiên linh cái Văn Hà dâng lên bầu trời, vầng trăng màu tím từ từ xoay chuyển, rải ra các ký hiệu huyền diệu khó phân biệt.
“Tử Nguyệt Cấm Không!”. Văn Hà chỉ hướng bầu trời phía trên Hàn Nguyệt chi thuẫn.
Một vầng trăng màu tím kia đột nhiên co rút lại một chút.
Chỉ thấy Hàn Nguyệt chi thuẫn dưới trăng tím, hàn nguyệt chi năng nhiều năm ngưng luyện, bỗng nhiên bị trăng tím hấp dẫn, vậy mà lại lập tức tràn vào trong vầng trăng.
Vầng trăng màu tím đột nhiên phóng ra thần huy lóa mắt!
Từng vòng nguyệt hoa màu tím, từ trên trăng tím khuếch tán ra, như các tầng cuộn sóng của biển tím, nhộn nhạo, xô đẩy, đem tám cây Lôi Cức Mộc nâng lên đám mây.
Ánh điện trong mắt Tần Liệt khẽ loạn.
Ngay sau đó, tám cơn sóng to mãnh liệt từ trên tám cây Lôi Cức Mộc cuộn ngược đến, loại cảm giác áp bách bá đạo mãnh liệt đó, gần như làm hắn hít thở không thông.
Đó là lực lượng của Văn Hà!
Hồng Bác Văn, Mông Phụng chợt liếc một cái, lần lượt biến sắc, đột nhiên xuất hiện ngay tại bên cạnh Tần Liệt.
Hai người đồng thời đưa tay đặt ở trên vai Tần Liệt.
Hai cỗ lực lượng thô bạo tràn ngập mùi máu tươi, hình thành một tầng lá mỏng màu máu, đem thân thể máu thịt của Tần Liệt bao lấy nhiều tầng.
Lực cắn trả đến từ Lôi Cức Mộc, tám lần lao vào máu thịt Tần Liệt, đều bị lá mỏng màu máu kia cản lại.
Thân thể Tần Liệt trải qua tám lần run rẩy biên độ nhỏ, rốt cuộc chậm rãi vững vàng lại, lúc cúi đầu lại nhìn Văn Hà, trong mắt hắn phun ra sát khí lạnh như băng.
Hắn biết, nếu không có Hồng Bác Văn, Mông Phụng ra tay, hắn sẽ bị lực cắn trả chợt xuất hiện trong Lôi Cức Mộc phá hủy thân thể.
Lực lượng bắn xuyên thấu từ trên trăng tím đánh ở trên Lôi Cức Mộc, làm Lôi Cức Mộc đột nhiên bay lên trời, khó khăn khống chế Lôi Cức Mộc, hắn bởi vì bản thân liên hệ với Lôi Cức Mộc, đứng mũi chịu sào bị coi là mục tiêu thứ nhất.
Hắn và Văn Hà cảnh giới chênh lệch quá xa, cho dù thiên phú hắn mạnh nữa, cũng tuyệt không thể cứng rắn đỡ được một đòn này.
“Văn Hà!”. Trong mắt Hồng Bác Văn chợt lóe huyết quang: “Ngươi thế mà hạ sát thủ với một tiểu bối Thông U cảnh, biết cảm thấy thẹn không?”.
Trên Hỏa Phượng, rất nhiều võ giả Kim Dương đảo đều là vẻ mặt âm trầm, cùng chung mối thù.
Nhưng, tộc nhân Miêu gia trong Thanh Nguyệt cốc, lúc này cũng không có một tia sắc mặt vui mừng, vẻ mặt rất nhiều người cũng có chút u ám.
Nhất là năm vị cốc chủ của Miêu gia.
Cốc chủ Miêu gia lấy Miêu Dương Hú cầm đầu, mắt nhìn Văn Hà thật sâu, sắc mặt tỏ ra rất kém.
Bọn họ lưu ý, vầng trăng màu tím từ thiên linh cái Văn Hà dâng lên, dễ dàng đem hàn nguyệt chi năng trên hộ tông đại trận của Miêu gia hút ra sạch sẽ trong nháy mắt.
Cái này ý nghĩa thế nào?
Ý nghĩa Văn Hà muốn động thủ với Miêu gia, Hàn Nguyệt chi thuẫn của Miêu gia, chẳng những không thể phòng ngự Văn Hà, còn có thể bị Văn Hà mượn dùng nguyệt năng của Hàn Nguyệt chi thuẫn, tận tình tàn sát đối với Miêu gia!
Hàn Nguyệt chi thuẫn, căn bản chính là một vũ khí sắc bén Văn Hà có thể tùy ý xoay chuyển, dùng để công kích cùng phòng ngự!
Nhưng, vì xây dựng Hàn Nguyệt chi thuẫn. Miêu gia chẳng những tiêu phí lượng lớn thời gian, còn hao phí vô số linh tài.
Bọn họ là hy vọng thông qua Hàn Nguyệt chi thuẫn, tương lai để cho Miêu gia tiến giai đến thế lực cấp Bạch Ngân, do đó thoát khỏi người khác trói buộc.
“Ài...”. Miêu Văn Phàm thở dài thật sâu.
Hắn rốt cuộc ý thức được trên đời không có cơm trưa miễn phí.
Thanh Nguyệt cốc Hàn Nguyệt chi thuẫn, ở lúc xây dựng, anh em Văn gia cực kỳ quan tâm, Văn Hà năm đó tự mình tới, cung cấp rất nhiều chủ ý tinh diệu, vậy mới làm Hàn Nguyệt chi thuẫn thành công hình thành, thông qua hấp thu nguyệt năng để cất giữ năng lượng, dùng để che chở Thanh Nguyệt cốc an nguy.
Năm đó, chính là bởi vì thiện ý của Văn Hà, Miêu gia mới lựa chọn thân cận Văn Tân.
Thẳng đến hôm nay, bọn họ mới biết được thiện ý của Văn Hà, còn giấu giếm huyền diệu khác.
Có Văn Hà giúp, Hàn Nguyệt chi thuẫn của Miêu gia, uy lực tăng cường thật lớn, trình độ thần diệu cũng tăng lên trên diện rộng.
Nhưng, nếu bọn họ một ngày kia phản bội anh em Văn gia, đi hướng mặt đối lập với anh em Văn gia, Hàn Nguyệt chi thuẫn này chẳng những không thể bảo đảm an toàn cho Miêu gia, còn có thể biến thành hung khí cướp lấy tính mạng bọn họ!
Văn Hà lúc trước xây dựng Hàn Nguyệt chi thuẫn, đã thầm ôm lòng riêng, lặng lẽ động tay động chân.
“Thế lực cấp Bạch Ngân, thế lực cấp Bạch Ngân...”. Miêu Dương Hú lắc lắc đầu, ánh mắt ảm đạm, bỗng nhiên biết Miêu gia nếu thật muốn độc lập, muốn lấy trăm năm thời gian tiến giai đến thế lực cấp Bạch Ngân, chắc chắn ở thời khắc cuối cùng, nghênh đón anh em Văn gia tấn công tanh máu, do đó bị diệt tộc.
“Hồng Bác Văn! Mông Phụng!”. Văn Hà đi ra, lấy tu vi Niết Bàn cảnh nhị trọng thiên, đạp bước trên không, từng bước tới bên trên trăng tím đứng vững, nói: “Các ngươi ăn tim gấu gan báo rồi? Nơi này là Thanh Nguyệt cốc, là thế lực phụ thuộc Huyễn Ma tông, các ngươi dám có gan xâm nhập nơi đây, từng nghĩ sẽ rước lấy cho Huyết Sát tông các ngươi bao nhiêu mầm tai vạ hay không?”.
Không đợi Hồng Bác Văn, Mông Phụng nói chuyện, Văn Hà lại quát: “Huyết Sát tông có thể tồn tại đến nay, đều là bởi vì Huyễn Ma tông chúng ta tiếp tế! Các ngươi không biết ân báo đáp thì thôi, thế mà còn lấy oán trả ơn? Vừa mới sống sót ở dưới Hắc Vu giáo, ba đại gia tộc đả kích, lập tức tới khiêu khích Huyễn Ma tông, các ngươi chẳng lẽ thật không biết chữ ‘Chết’ viết như thế nào?”.
“Còn có các ngươi!”. Văn Hà chỉ anh em Hình Vũ Mạc, Hình Vũ Viễn, âm trầm nói: “Anh em các ngươi chán sống hay sao? Lúc các ngươi thoát ly Huyễn Ma tông, có từng được Huyễn Ma tông cho phép trên bề ngoài? Nếu không có, mà là tự tiện phản bội Huyễn Ma tông, Kim Dương đảo sẽ gặp phải Huyễn Ma tông hoàn toàn gạt bỏ!”.
Vừa thò đầu, Văn Hà đã khí thế bức người, khí thế bễ nghễ, chỉ vào mọi người chỉ trích một trận.
Người của Kim Dương đảo cùng Huyết Sát tông, ở dưới một phen mắng to của hắn, đều sắc mặt âm trầm, trong mắt cuồn cuộn ý giận.
“Quản Hiền trước khi xâm nhập Lạc Nhật quần đảo, chuẩn xác hướng tới nơi Huyết Sát tông ẩn nấp, đem rất nhiều môn nhân Huyết Sát tông chúng ta tàn sát hết!”. Mông Phụng mặt đầy huyết quang, lạnh lùng nói: “Quản Hiền chính mồm thừa nhận, tin tức đó đến từ Thanh Nguyệt cốc, do tộc nhân Miêu gia phóng thích! Nơi Huyết Sát tông chúng ta ẩn thân, chỉ có chúng ta và Huyễn Ma tông biết, ngươi hôm nay lại ở trong cốc, tin tức đó chỉ sợ ra từ trong miệng ngươi!”.
Mông Phụng cũng không phải người lương thiện, mặc kệ sự thật như thế nào, một mực chắc chắn người mật báo chính là Văn Hà, trước tiên đứng vững ở trên đại nghĩa.
“Ta hôm nay vừa tới Thanh Nguyệt cốc! Ngươi đừng mơ hướng trên người ta hắt nước bẩn!”. Sắc mặt Văn Hà không thay đổi: “Ngươi sao biết Quản Hiền nói là thật hay giả? Hắn và Huyết Sát tông các ngươi chính là kẻ địch, Thanh Nguyệt cốc gần đây đem mỏ của Thiên Hải các, Hắc Vân cung chiếm lấy, hắn ghi hận trong lòng, cố ý đến châm ngòi ly gián, cho các ngươi chém giết với Thanh Nguyệt cốc, tiểu kế rõ ràng như thế, Mông Phụng ngươi sống đến từng tuổi này thế mà cũng nhìn không thấu, khó trách Huyết Sát tông sẽ xuống dốc cho tới tình trạng hôm nay!”.
Sắc mặt Mông Phụng nghẹn đỏ bừng, mở miệng vừa muốn phản bác, lúc này Hồng Bác Văn khoát khoát tay.
“Miêu gia trước kia chính là phụ thuộc Huyết Sát tông chúng ta, ở sau khi Huyết Sát tông chúng ta một lần nữa đứng ra, Miêu gia tất nhiên về Huyết Sát tông chúng ta chúa tể!”. Hồng Bác Văn mặt đầy nét cười, lời nói ra, lại làm Văn Hà với tộc nhân Miêu gia bốc lửa tám trượng, thiếu chút nữa trực tiếp nhảy bật lên.
“Bây giờ còn là phụ thuộc của Huyết Sát tông các ngươi?”. Văn Hà cười ha ha: “Ai nói cho các ngươi?”.
“Vũ tông chủ Huyễn Ma tông các ngươi!”. Ý cười trên mặt Hồng Bác Văn từng chút một thu liễm lại: “Vũ tông chủ từng chính miệng hướng chúng ta nói rõ! Không tin? Ngươi có thể đi hướng Vũ tông chủ chứng thực! Hôm nay, Huyết Sát tông chúng ta xử lý việc trong tông môn, mời Văn Hà ngươi không nên can thiệp, nếu không đừng trách chúng ta không khách khí!”.
Tộc nhân Miêu gia ùn ùn biến sắc.
Không đợi Văn Hà phản bác, Hồng Bác Văn phất phất tay, hạ lệnh nói: “Động thủ!”.
Đám người Hình Vũ Mạc, Hình Vũ Viễn, Hạng Tây đã sớm không kiên nhẫn, không nói hai lời, lập tức từ trên trời hạ xuống, giết về phía Thanh Nguyệt cốc.
“Lão Mông, ngươi giúp đỡ một chút là được”. Hồng Bác Văn thông báo một tiếng, lập tức kéo gần khoảng cách với Văn Hà, nheo mắt, nói: “Ta hiện tại chờ ngươi hướng Vũ tông chủ chứng thực!”.
Vẻ mặt Văn Hà xanh mét.
Hắn sớm biết Vũ Lăng Vi và Mạt Linh Dạ quan hệ chặt chẽ, một điểm này, từ Vũ Lăng Vi chịu Tuyết Mạch Viêm làm đồ đệ, nhiều năm qua luôn chiếu cố Huyết Sát tông có thể nhìn ra.
Mà Văn gia Văn Tân, lại tồn tại ám đấu với Vũ Lăng Vi, trước mắt còn rơi xuống hạ phong, để hắn đi chứng thực Vũ Lăng Vi, sẽ chỉ làm sự việc càng thêm không ổn.
Văn Hà thầm hận người Huyết Sát tông tới quá nhanh, nhanh đến bọn họ không có thời gian chuẩn bị sẵn sàng, dẫn tới trận này ngay từ đầu đã bất lợi.
“Đem tin tức truyền ra, là Miêu gia Miêu Thái, chúng ta không biết tình huống!”. Nhưng vào lúc này, Miêu Dương Hú đột nhiên quát một tiếng trầm thấp, đem lực chú ý của mọi người hấp dẫn qua: “Miêu gia chúng ta, chỉ có Miêu Thái biết nơi Huyết Sát tông các ngươi ẩn náu! Hắn lúc trước giam cầm Giang Yến, bức bách Giang Yến đem tin tức truyền ra, không có quan hệ với Miêu gia chúng ta!”.
Lời vừa nói ra, mọi người đều ngạc nhiên.
Ngay cả anh em Hình gia chuẩn bị đại khai sát giới, còn có Mông Phụng kia đều ngẩn ngơ.
Nay, Hình Vũ Mạc đã bước vào cảnh giới Niết Bàn sơ kỳ, Mông Phụng ở Niết Bàn nhị trọng thiên, còn có không ít cường giả Phá Toái cảnh của Huyết Sát tông, cũng xen lẫn ở giữa võ giả Kim Dương đảo.
Cho dù là một vị Niết Bàn cảnh ẩn nấp kia của Miêu gia cũng toát ra chống đỡ, trận này Thanh Nguyệt cốc cũng nhất định bị thua.
Cho nên một khi chiến đấu xốc lên, lần này, Miêu gia nhất định phải nuốt vào quả đắng.
“Gia, gia chủ...”. Miêu Thái ngơ ngác nhìn về phía Miêu Dương Hú, mặt đầy kinh ngạc, tỏ ra khó có thể tiếp nhận.
Hắn như thế nào cũng không ngờ được, ở thời khắc mấu chốt, Miêu Dương Hú vậy mà lại quyết đoán như thế, muốn thông qua vứt bỏ hắn để tránh trận này.
“Miêu Thái là tộc nhân Miêu gia các ngươi! Miêu gia ngươi thoát ly can hệ như thế nào?”. Sắc mặt Hồng Bác Văn thâm trầm.
“Hắn chỉ là họ Miêu mà thôi, lại không coi là tộc nhân Miêu gia chúng ta”. Vẻ mặt Miêu Dương Hú trấn định: “Hắn từ nhỏ đã lớn lên ở Huyễn Ma tông, tu luyện cũng là bí thuật Huyễn Ma tông, sư phụ hắn, là Văn Tân đại trưởng lão của Huyễn Ma tông, từ một ngày hắn bước vào Huyễn Ma tông, trở thành đồ đệ của Văn Tân đại trưởng lão, Miêu Thái đã không tính là tộc nhân Miêu gia nữa”.