Khư Địa, cách Thiên Lục đại lục không tính là quá xa, Bạch Lị cho rằng Tần Liệt có thể từ một phương Huyễn Ma tông, Hắc Vu giáo tới đây, cho nên trong lòng càng thêm không vui.
“Ngươi đã là Bạch Di, vậy ngươi... Hẳn là biết Già Nguyệt chứ?”. Tần Liệt nói tiếp.
Bạch Lị đột nhiên biến sắc, thét to: “Ngươi sao lại biết Già?”.
Tần Liệt trầm mặc, ánh mắt lóe ra ánh sáng lạ âm u, ở trên Tích Dịch nhân cùng Long nhân kia liếc một cái.
Bạch Lị do dự một chút, nhẹ giọng nói: “Ta muốn nói chuyện riêng với tiểu tử này”.
Tích Dịch nhân cùng Long nhân chợt liếc một cái, gật gật đầu, do Tích Dịch nhân kia nói: “Bạch Lị, tiểu bối Nhân tộc này có liên quan với Thất Mục lão quái, ngươi tốt nhất thu liễm một chút, miễn cho chờ Thất Mục lão quái sau khi thoát vây tìm ngươi phiền toái”. Hắn lo lắng Bạch Lị không khống chế được cảm xúc, đem Tần Liệt trực tiếp chém giết, sợ hãi dẫn tới Lạp Phổ nổi giận.
“Bớt dài dòng!”. Bạch Lị không kiên nhẫn nói.
Từ chỗ hổng bảy ánh cầu vồng cùng Tần Liệt phá vỡ, Bạch Lị đã sửa chữa xong, ở lại nơi này cũng không có việc khác.
Nghĩ một chút, hai dị tộc không nhiều lời nữa, lại nhìn Tần Liệt một cái thật sâu, liền từ khu vực này bay đi.
“Nói đi, ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi sao có thể biết Già?”. Bạch Lị lạnh lùng nói.
“Ngươi nói trước, ngươi xuấí hiện ở đây, là bởi vì Già phải không?”. Tần Liệt hỏi lại.
Bạch Lị ngẩn ra, khó hiểu nói: “Ta ở nơi này hay không, có gì quan hệ với Già?”. Dừng một chút, nàng tiếp tục nói: “Linh quyết ta tu luyện là hàn thuộc tính, Hàn Băng đảo bởi vì quanh năm hàn khí lạnh lẽo, cho nên rất nhiều người khổ tu ở đây, ta chỉ là một người trong đó mà thôi”.
“Ngươi không phải bởi vì Già mà đến?”. Tần Liệt nhíu mày.
“Ta đã mười mấy năm chưa về tộc bộ, tất nhiên sẽ không gặp mặt với Già, sao có thể bởi nàng mà đến?”. Bạch Lị hừ một tiếng, không kiên nhẫn nói: “Đừng chuyển hướng đề tài! Nói! Ngươi vì sao biết Già?”.
“Hàn Băng đảo khi nào có chủ? Nơi đây khác thường, hàn khí ăn mòn đối với ngoại vi, lại là bắt đầu từ khi nào?”. Tần Liệt lại không đáp mà hỏi.
“Ngươi đáp vấn đề của ta trước!”. Bạch Lị cả giận nói.
“Chuyện ta hỏi, chính là có liên quan với Già, hy vọng ngươi có thể nói rõ trước”. Tần Liệt kiên trì.
“Một năm trước đi”. Bạch Lị đè nén tức giận: “Chín đại thế lực cấp Bạch Ngân tổ chức hội thí luyện gì đó, không bao lâu, lại vội vàng nói hội thí luyện chấm dứt, có các di hài thái cổ sinh linh bay xuống biển sâu nơi nào đó, bảo các phương thế lực tìm. Khư Địa, tuy không có quan hệ cùng với các thế lực cấp Bạch Ngân đó, nhưng gia hỏa ham di hài thái cổ sinh linh thì có nhiều, cho nên cũng có rất nhiều người tìm chung quanh”.
“Cũng ở lúc đó, Hàn Băng đảo dần dần có khác thường, chậm rãi xảy ra biến hóa”.
“Đầu tiên là rất nhiều linh thú hàn thuộc tính, đột nhiên đều tiến vào sâu bên trong hang băng, không bao lâu, từ dưới Hàn Băng đảo truyền đến động tĩnh bão tuyết, toàn bộ hải đảo đều chấn động hẳn lên”.
“Lúc ấy, ta vừa vặn cũng ở Hàn Băng đảo tu luyện, cũng bị dao động đó đánh thức”.
“Qua thêm một đoạn thời gian, rất nhiều linh thú từ sâu bên trong Hàn Băng đảo lao ra, bắt đầu xua đuổi sinh linh chủng tộc khác tu luyện ở trên Hàn Băng đảo, ta cũng bị mấy con linh thú lợi hại đuổi ra”.
“Không bao lâu, bên ngoài liền truyền ra sâu bên trong Hàn Băng đảo xảy ra biến đổi lớn, nói hải đảo này đã có chủ nhân”.
“Dựa theo quy tắc Khư Địa, một hải đảo một khi có chủ, chủ nhân yếu hơn phải chủ động rút lui. Cho rằng bản thân đủ cường đại, có hứng thú đối với hải đảo này, có thể trực tiếp giết vào sâu bên trong khiêu chiến chủ nhân, người thắng, có thể thay thế nắm giữ hải đảo, thua, hoặc chết, hoặc cút ra ngoài, không cho phép tới đây nữa”.
“Có một số gia hỏa tương tự tu luyện linh quyết hàn băng thuộc tính, tức không chịu nổi, liền lao vào sâu bên trong Hàn Băng đảo, muốn thay thế chủ nhân mới của Hàn Băng đảo”.
“Những người đó, rất nhiều quen biết với ta, so với ta cường đại hơn cũng có không ít, kết quả đều một đi không trở lại, từ đó ở sâu bên trong không còn tung tích”.
“Về lâu về dài, cũng liền không còn ai còn dám xâm nhập Hàn Băng đảo, đi tìm chủ nhân mới huyết chiến, cường giả trên hải đảo khác của Khư Địa, cũng dần dần tán thành chủ nhân mới của Hàn Băng đảo tồn tại”.
“Vốn tất cả tường an vô sự”.
“Thẳng đến, gần đây Hàn Băng đảo phóng thích hàn khí càng ngày càng nồng đậm, không ngừng đóng băng nước biển thành sông băng, nhanh chóng mở rộng địa giới Hàn Băng đảo, điều này làm chủ nhân hải đảo chung quanh lập tức cảnh giác hẳn lên”.
“Trong đó, bọn họ lục tục phái thủ hạ xâm nhập, muốn tìm Hàn Băng đảo chủ, dò hỏi một chút, xem ý đồ của hắn”.
“Đáng tiếc, gia hỏa bị phái hướng Hàn Băng đảo tìm chủ nhân mới hỏi, một người cũng chưa trở về”.
“Chủ nhân mấy hải đảo chung quanh bí mật bàn bạc một phen, quyết định áp dụng thủ đoạn kịch liệt, một mặt đóng chặt Hàn Băng đảo, ngăn cản hàn khí tràn ngập, một mặt khác, thì là phái cao thủ bước vào, muốn đem chủ nhân mới của Hàn Băng đảo trừ khử”.
“Mà ta, bởi vì trước kia tu luyện ở Hàn Băng đảo, khá quen thuộc tình huống bên này, cũng cực kỳ bất mãn đối với chủ nhân mới, cho nên liền tham dự vào”.
“Tình huống đại khái chính là như vậy”.
Bạch Lị vừa mở ra máy hát, thì lại thao thao bất tuyệt, đem tình huống Hàn Băng đảo tỉ mỉ giải thích một phen.
Việc có liên quan Hàn Băng đảo, Lạp Phổ cho rằng Tần Liệt không cần phải biết, cũng đối với hắn tu luyện không có bất cứ trợ giúp gì, cho nên cũng không nhiều lời.
Hắn cũng hoàn toàn không biết gì cả đối với tình huống Hàn Băng đảo.
Nghe Bạch Lị nói như vậy, liên hệ với Phong Ma Bi khác thường, còn có thời gian Hàn Băng đảo biến hóa, trong đầu Tần Liệt dần dần phác họa ra mạch lạc sự việc.
“Chủ nhân mới của Hàn Băng đảo, hẳn là rất có quan hệ với Già, nếu... Nó còn chiếm thân thể Già Nguyệt mà nói, vậy Già Nguyệt chính là chủ mới của Hàn Băng đảo”. Trầm ngâm chốc lát, Tần Liệt đưa ra đáp án.
Bạch Lị cười lạnh: “Nói hươu nói vượn! Già tuy thiên phú kinh người, nhưng nàng dù sao chỉ là tu vi Thông U cảnh, như vậy thực lực đừng nói xưng hùng Hàn Băng đảo, ở Khư Địa cũng không thể sống yên!”.
“Là Băng Linh chiếm thân thể Già Nguyệt”. Tần Liệt nói tiếp.
“Băng Linh?”. Vẻ mặt Bạch Lị mờ mịt: “Đó là cái gì? Ta nghe không hiểu ngươi đang nói cái gì?”.
“Băng Linh trong bảy linh thể, ở sau khi Thần Táng tràng nổ tung, nó từ trong đó chạy thoát ra”. Tần Liệt giải thích.
“Thần Táng tràng? Cái này không phải tên của bí cảnh hội thí luyện kia sao?”. Bạch Lị kinh ngạc kêu.
Nhìn kỹ nàng, thấy nàng cả kinh, Tần Liệt khẳng định Bạch Lị này hẳn là thật sự là lâu chưa quay về tộc bộ Bạch Di, cũng không biết biến hóa của Bạch Di tộc những năm gần đây.
“Xem ra ngươi cái gì cũng không biết”. Lắc lắc đầu, Tần Liệt bất đắc dĩ nói: “Giải thích rất lao lực, cũng cần không ít thời gian, nếu không... Ngươi để ta đi vào trước? Chờ tiến vào Hàn Băng đảo, ta chậm rãi kể cho ngươi nghe?”.
“Ta sao biết ngươi nói là thật hay giả?”. Bạch Lị lạnh lùng nói.
“Mặc kệ ta nói là thật hay giả, ngươi đem kết giới đó buông ra một cái thông đạo để ta đi vào, hẳn là sẽ không phải chuyện đặc biệt khó khăn. Mà ta, một khi tiến vào Hàn Băng đảo, là sống hay chết, đều không có quan hệ gì với ngươi, cũng sẽ không ảnh hưởng ngươi nữa”. Tần Liệt nheo mắt: “Điều ngươi lo lắng, vẻn vẹn chỉ là ta xông vào, làm kết giới kia xuất hiện nhiều vết nứt không thể khống chế hơn, do đó dẫn tới hàn khí Hàn Băng đảo hướng ra ngoài tiếp tục lan tràn, có phải hay không?”.
“Là như thế”. Bạch Lị gật đầu.
“Vậy không phải đơn giản rồi? Ngươi để ta đi vào, ta sẽ không xông loạn, sẽ không tạo thành phiền toái quá lớn cho ngươi, ta thấy quan cảm của ngươi đối với ta rất kém cỏi, vậy để ta chết ở Hàn Băng đảo, chẳng phải là có thể khiến tâm tình ngươi thoải mái?”. Tần Liệt cười nói.
“Ta chỉ sợ ngươi chưa lập tức chết ở Hàn Băng đảo, đi vào không bao lâu, vừa thấy tình huống không ổn, lại đòi đi ra, để ta mở ra thông đạo cho ngươi lần nữa. Mỗi lần thông đạo khép mở, đều cần tiêu hao rất nhiều linh lực của ta, ta nào có nhiều thời gian rỗi như vậy, tới tới lui lui lăn lộn cho ngươi?”. Bạch Lị lạnh lùng phản bác.
“Trả giá linh thạch như thế nào?”. Tâm thần Tần Liệt khẽ động: “Ngươi mở một con đường nhỏ, để một mình ta vào, ta trả cho ngươi năm ngàn Địa cấp linh thạch, ngươi thấy thế nào?”.
“Năm ngàn Địa cấp linh thạch?”.
“Không sai!”.
“Nói sớm đi, đến đến, ngươi lấy linh thạch cho ta, ta liền mệt nhọc một chút, giúp ngươi mở riêng ra một cái thông đạo”. Bạch Lị đưa tay.
Băng lạnh trong mắt nàng, tựa như bị năm ngàn Địa cấp linh thạch hòa tan, ngay cả thanh âm nói chuyện cũng lập tức trở nên mềm mỏng hẳn đi.
Tần Liệt nghẹn lời.
Hắn đột nhiên ý thức được, hắn giải thích với Bạch Lị một phen, căn bản không thực tế bằng năm ngàn linh thạch, ở dưới tác dụng của linh thạch, nữ nhân Bạch Di lúc trước hiên ngang lẫm liệt ngăn cản hắn này, đã dễ dàng chuyển biến thái độ.
“Quả nhiên vẫn là linh thạch hữu dụng hơn”. Tần Liệt âm thầm nói.
Sau khi lấy ra năm ngàn Địa cấp linh thạch, đem nó đưa cho Bạch Lị, sự lạnh lùng trong mắt Bạch Lị này sớm đã biến mất.
“Ta giúp ngươi mở một con đường”. Đem linh thạch cẩn thận thu lại, Bạch Lị hiển nhiên tâm tình không tệ, rất nhanh bay đến ven ngoài Hàn Băng đảo, lấy linh quyết kỳ diệu, ở trên kết giới u ám mở ra một cái hành lang rộng thoáng.
Tần Liệt thuận lợi xuyên qua, lập tức đến trong kết giới, tiến vào trong Hàn Băng đảo.
Thần kỳ, Bạch Lị cũng không ở lại bên ngoài, vậy mà cũng cắm đầu tiến vào, cau mày, suy tư, nàng còn nhìn về phía Tần Liệt, tựa như nói ra suy nghĩ của mình.
“Còn có chuyện gì?”. Tần Liệt quay đầu nói.
“Ngươi hiện tại vào rồi, có thể nói cho ta biết lúc trước nói phen lời đó, có phải vì gạt ta, muốn không tốn linh thạch tiến vào, cho nên cố ý biên ra phải không?”. Bạch Lị hỏi.
“Không phải”. Tần Liệt lắc đầu.
“Như vậy, ý kiến Già bị Băng Linh gì đó chiếm lấy thân thể, rất có thể ngay tại Hàn Băng đảo, cũng là thực?”. Bạch Lị hỏi tiếp.
“Không nhất định là thật, nhưng lại là ta phỏng đoán, ta có tám phần tin tưởng, dám khẳng định chủ nhân mới của Hàn Băng đảo, chính là Băng Linh từ Thần Táng tràng thoát đi!”. Tần Liệt nghiêm túc nói.
Bạch Lị chau mày, trầm ngâm chốc lát, nàng nói: “Ngươi ở chỗ này chờ ta một lát, ta nói một tiếng với con thằn lằn kia, lập tức sẽ trở về”.
“Ta dựa vào cái gì chờ ngươi?”.
“Ta quen thuộc mỗi một thứ trong Hàn Băng đảo!”.
“Ặc, được rồi, vậy ta chờ ngươi”.
Bạch Lị rất nhanh liền từ bên ngoài trở về.
“Đi, ta dẫn ngươi hướng sâu bên trong đảo, tìm những kẻ tiến vào hội họp!”. Bạch Lị đi qua nói.
“Hội họp? Hội họp với ai?”. Tần Liệt sửng sốt.
“Tích Dịch tộc, Long Nhân tộc, còn có các thủ hạ của Minh Phong lão tổ”. Bạch Lị giải thích: “Hàn Băng đảo hướng ra phía ngoài mở rộng, chịu ảnh hưởng nhất chính là ba phương này, cho nên phong cấm Hàn Băng đảo, muốn động thủ với chủ nhân mới của nơi này, cũng là người của ba phương này!”.
“Chúng ta vì sao phải hội họp với bọn họ?”. Tần Liệt nhíu mày.
“Bởi vì bằng vào lực lượng ngươi với ta, muốn ở Hàn Băng đảo làm gì đó, gần như không thể! Chỉ có đi chung với bọn họ, mới có thể ở sâu bên trong Hàn Băng đảo, có thể giúp lẫn nhau, mới có thể đạt thành mục đích!”. Bạch Lị lạnh lùng nói.
Tần Liệt sờ cằm, trầm ngâm một chút, nói: “Dẫn đường đi”.
Bạch Lị có tu vi Phá Toái cảnh, có thể lấy linh lực bản thân xé gió bay lượn, nhưng nàng thấy Tần Liệt vẫn ngồi Thủy Tinh chiến xa, do dự một chút, cũng không khách khí bay xuống trên chiến xa, chỉ vào một cái phương hướng, nói: “Bên kia!”.
Tần Liệt không nói hai lời, vì thêm cho đầu mối then chốt năng lượng của chiến xa mười khối Địa cấp linh thạch, sau đó phát động chiến xa.
Thủy Tinh chiến xa lập tức gào thét bay lên.
Tần Liệt âm thầm quan sát Hàn Băng đảo, cũng quan sát Bạch Lị bên người, ánh mắt lóe ra hào quang băng long lanh.
Hắn đang lặng lẽ vận chuyển Hàn Băng quyết.
Sau khi xâm nhập Hàn Băng đảo, hắn mới phát hiện trình độ lạnh lẽo của nơi đây, so với bên ngoài lạnh khắc nghiệt hơn rất nhiều lần.
Trên đảo, tùy ý có thể thấy được khối băng thật dày, mặt đất như kết đóng băng hồ, một mảng thế giới trời băng đất tuyết, trên bầu trời, còn bay múa bông tuyết thật lớn.
Lọt vào trong tầm mắt đều là băng tuyết thiên địa trắng phau phau.
Bên người, Bạch Lị cũng lặng lẽ điều động lực lượng, một cỗ khí tức băng hàn, từ toàn thân nàng phóng ra.
Khí tức đó, cùng trên người Già Nguyệt năm đó có chút tương tự, xem ra linh quyết hai người tu luyện, rất có thể thuộc về cùng loại.
Tần Liệt chú ý tới, trên cổ dưới cái khăn che mặt của Bạch Lị, có vết sẹo nhàn nhạt, vết sẹo rất nhỏ, nếu không phải cách khá gần, nếu không phải Tần Liệt nghiêm túc nhìn kỹ, cũng có thể nhìn không ra.
“Vết thương trên mặt...”.
Tần Liệt ý thức được, Bạch Lị này sở dĩ mang theo vải che mặt, hẳn là bởi vì trên mặt cũng có vết sẹo cùng loại, có thể so với trên cổ còn rõ ràng hơn chút, cho nên mới dựa vào cái này che lấp.
“Ngươi đang làm gì?”. Ánh mắt Bạch Lị đột nhiên phát lạnh, phóng ra hào quang âm trầm lạnh lẽo.
“Không có gì”. Tần Liệt tùy ý cười cười.
“Ngươi muốn biết bộ dáng ta?”. Bạch Lị cười lạnh.
Tần Liệt lắc lắc đầu: “Chỉ là cảm thấy tò mò mà thôi”.
“Cho ngươi xem chút là được!”. Bạch Lị thoáng cái kéo bỏ khăn che mặt trên mặt.
Tần Liệt tập trung nhìn, nhịn không được hô khẽ ra tiếng, nói: “Trên mặt ngươi...”.
Sau khi bỏ đi khăn che mặt, khuôn mặt đó của Bạch Lị bỗng trở nên cực kỳ dữ tợn. Từng cái vết sẹo to cỡ cành liễu, như con rắn nhỏ bò khắp khuôn mặt nàng, làm khuôn mặt này của Bạch Lị tỏ ra đáng sợ nói không nên lời.
Bạch Lị dáng người tuyệt đẹp thon dài, thoạt nhìn cũng chỉ ba mươi mấy tuổi, mắt sáng ngời, lúc mang theo khăn che mặt, Tần Liệt còn lòng có ảo tưởng, cho rằng khuôn mặt dưới cái khăn che mặt hẳn là có chút sach sẽ đẹp đẽ.