Theo bọn họ, trận chiến mặt đất đã không còn quá nhiều biến số, cũng không thể thay đổi chiến đấu trên trời.
Chỉ có chiến đấu trên trời, nay đến xem, vẫn tràn ngập hồi hộp.
Thắng bại của trận chiến trên trời, đủ để ở trong khoảnh khắc, thay đổi thế cục trận chiến mặt đất.
Cho nên mọi người đều bắt đầu chú ý trận chiến trên trời.
Trận chiến trên trời, chính là Huyết Lệ và Sở Diệu Đan chiến đấu, tám thi thể thần và Văn Tân tranh phong, còn lại chính là Tần Liệt trạng thái không rõ.
Võ giả Văn gia Niết Bàn cảnh vốn đi tấn công Tần Liệt, lúc giữa đường, một người bị thương nặng, lúc muốn động thủ, mắt thấy Mông Phụng, Hồng Bác Văn gắt gao che chở, cộng thêm Tần Liệt tựa như ở một loại trạng thái tu luyện không hiểu, chưa tiếp tục lấy ‘Huyền Lôi Tâm Hạch’ khủng bố đánh giết người, cộng thêm thế cục mặt đất không ổn... Bọn họ lại rút lui giữa đường.
Mông Phụng quan sát một lát, thấy chung quanh không còn kẻ địch qua đây, cộng thêm Tần Liệt quả thực đang trong tu luyện, cũng bay về phía hải đảo gia nhập vòng chiến mặt đất.
Chỉ có Hồng Bác Văn lưu lại tiếp tục bảo hộ Tần Liệt an toàn.
Lúc ban đầu, Hồng Bác Văn kêu gọi nhiều lần, hy vọng Tần Liệt ở thời khắc mấu chốt có thể bảo trì tỉnh táo, đem toàn bộ tinh lực dùng ở trên chiến đấu trước mắt.
Đáng tiếc hắn kêu gọi Tần Liệt vẫn chưa đáp lại.
Sau mấy lần, Hồng Bác Văn cũng liền từ bỏ, chỉ là thành thành thật thật canh giữ ở phụ cận, chờ hắn chủ động tỉnh lại.
Hồng Bác Văn cùng rất nhiều người giống nhau, cũng đang quan sát Văn Tân chiến đấu với tám thi thể thần, quan sát đến Huyết Lệ cùng Sở Diệu Đan giao phong.
Sở Diệu Đan ở sau khi tế ra ‘Thiên Huyễn Bảo Kỳ’, liền ở trên hồn đàn hình thành một cái thiên địa mông mông lung lung hư ảo. Huyết Lệ sau khi khống chế rồng xương màu máu cắm đầu lao vào thiên địa đó, cứ thế biến mất không thấy.
Trong thế giới sương mù trắng xóa, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một đám mây máu thật lớn mấp máy, giống như đang tả xung hữu đột.
Nhưng từ đầu tới cuối chưa có cách nào giãy thoát ra.
Sở Diệu Đan đặt mông ngồi ở trên hồn đàn thủy tinh hồng, cũng tập trung toàn bộ tinh thần và linh lực, trên người các tia sáng long lanh rót vào hồn đàn, không ngừng lấy linh hồn nắm giữ thế giới ‘Thiên Huyễn Bảo Kỳ’ hình thành, tựa như muốn đem Huyết Lệ bên trong luyện chết tươi.
Ả cũng nhắm chặt mắt, như lão tăng nhập định, khiến người ta nhìn không ra manh mối.
Chỉ có trận chiến của tám thi thể thần cùng Văn Tân, chẳng những thanh thế lớn, hơn nữa đa dạng, làm người ta hoa cả mắt.
Bảy thi thể thần như thiên thần lửa rít gào, trên người quấn quanh rắn khổng lồ bốc cháy, tay cầm roi rồng bốc cháy, bổ đánh oanh kích từng cái phong bạo sát linh.
Thi thể thần cầm đầu kia, ở lúc này, lại như ngọn núi khổng lồ dừng ở chỗ sâu trong phong bạo hồn đàn của Văn Tân.
Hồn đàn như lốc xoáy cơn lốc to lớn, bên trong đen sì, toát ra vô số lưỡi dao gió sắc bén đòi mạng, cắt tứ chi thi thể thần đó.
Các con Tam Túc Kim Ô hót vang, quay chung quanh thi thể thần bay múa, nhấc lên Liệt Diễm thần hỏa cuồn cuộn.
Nham thạch nóng chảy cuồn cuộn, như các con sông nham thạch nóng chảy, ở trong phong bạo hồn đàn kia bay vút, sóng lửa nóng cháy như đầm nham thạch nóng chảy, như muốn đem lốc xoáy nhồi tràn đầy, muốn chèn vỡ lực lượng của Văn Tân.
Tám thi thể thần chiến với Văn Tân, hừng hực khí thế, giết tối tăm trời đất, túi bụi.
Phong bạo hồn đàn của Văn Tân thỉnh thoảng diễn biến, xây dựng ra lỗ đen sâu thẳm, như muốn nuốt hết tất cả.
Từng dòng khí bão xám xịt, từ trong đó bùng lên, như hóa thành miệng thần ma, muốn đem thi thể thần nhai nát.
Thi thể thần điên cuồng giãy giụa, kích phát vô số Liệt Diễm thần văn ở tầng ngoài, như tinh tú trong ngân hà rực rỡ, lóng lánh ra tia lửa làm người ta hoa mắt thần mê, thần văn tổ hợp sắp xếp, hình thành rất rất nhiều kỳ trận, lưu hỏa kết giới ẩn chứa ảo diệu của thiên địa.
Thi thể thần vung nắm đấm, như dẫn dắt ra vẫn thạch bốc cháy, cũng đang oanh tạc phong bạo hồn đàn của Văn Tân.
Trong chốc lát, vòng xoáy bão không thấy nữa, hai tầng hồn đàn xám xịt bị đánh giết tái hiện hình dáng.
Hồn đàn như ngọc thạch màu nâu xám xây thành, tầng ngoài có thể mơ hồ nhìn thấy dấu vết cháy đen, còn có thể nhìn thấy các đốm lửa, ở tầng trong của hồn đàn lập lòe, chậm rãi tắt.
Liệt Diễm thần hỏa của thi thể thần, ở trong chiến đấu kịch liệt, đã đem ngọn lửa thẩm thấu đến hồn đàn của Văn Tân.
Điều này làm Văn Tân càng thêm vô lực đi quản chuyện chung quanh, chỉ có thể đem hết toàn lực triệu tập lực lượng, liều mạng bảo vệ hồn đàn của mình không bị thương hại.
Dưới tám cây Lôi Cức Mộc, Tần Liệt lặng im bất động, từng cái ý niệm chuyển động, ở trong thức hải phát ra thanh âm rung động trời đất.
Mỗi một thanh âm truyền ra, liền có các quả cầu sét xám xịt nổ tung, vỡ thành tơ hồn đầy trời, tơ hồn rơi vào hồn hồ, thoáng biến đổi, lại lần nữa hóa thành linh hồn ý thức tinh túy.
Từng tia chớp, từng quầng ánh sét, từ hư vô bên trên thức hải hạ xuống, điên cuồng oanh tạc, làm thức hải hắn hình thành lôi điện thiên địa bạo ngược.
Trong hoảng hốt, Tần Liệt sinh ra một loại cảm giác kỳ diệu tiến vào lôi đình hồn đàn của Tịch Diệt lão tổ, ở thiên địa thuần túy do lôi điện hình thành bay lượn qua lại.
Hắn rõ ràng ý thức được, hắn đang thông qua ‘Ý Niệm Sinh Lôi’ một tầng cảnh giới này, lấy sấm chớp rèn luyện linh hồn ý thức.
Từng cái linh hồn ý thức chuyển động, đều sẽ trực tiếp kích phát lực lượng sấm chớp bên trong, do đó làm một luồng linh hồn ý thức nổ tung.
Trong thức hải của hắn, bốn phương tám hướng ức vạn sấm sét nổ tung, chính là các linh hồn ý niệm chuyển động hình thành.
Đó là ức vạn linh hồn ý thức nổ tung.
Mỗi một lần nổ tung, sẽ làm một luồng linh hồn ý thức nổ thành tơ hồn điện mang, sau khi rơi lại về hồn hồ, lại sẽ một lần nữa ngưng luyện tập kết.
Linh hồn ý thức một lần nữa ở hồn hồ ngưng luyện, so với trước khi nổ tung cường đại hơn rất nhiều, tinh luyện thuần túy hơn rất nhiều, cũng có thể cất chứa nhiều năng lượng sấm chớp hơn.
Sau đó, linh hồn ý thức một lần nữa hình thành, theo ý niệm hắn chuyển động, phát nổ lần nữa.
Sau khi nổ, ở hồn hồ lại một lần nữa hình thành, một lần nữa nổ... Cứ như vậy vòng đi vòng lại, sinh sôi không thôi, liên tục nổ tung tổ hợp lại.
Đây là một lượt rèn luyện linh hồn nữa.
Trong quá trình này, hắn mỗi một lần linh hồn ý thức chuyển động, thật ra đều đang tự hỏi chân lý lực lượng sấm chớp, đang quan sát quy tắc đạo lý của loại lực lượng thiên địa này.
Từng ở hồn đàn của Tịch Diệt lão tổ chứng kiến thức sấm chớp kỳ diệu, trước đó, vẫn tỉnh tỉnh mê mê, hiểu biết rất thô thiển, một điểm cũng không khắc sâu.
Lúc này, theo hắn tự hỏi lý giải, theo từng lần linh hồn ý niệm nổ tung, rất nhiều chỗ tối nghĩa không rõ ở trên nhận thức sấm chớp, như lập tức được đục thông, một bức tường bế tắc tâm linh hắn cảm ngộ, tựa như bị mạnh mẽ nổ tung phá hủy.
Kèm theo từng lần bạo hồn, phân liệt, tụ lại, nhận thức của hắn đối với lôi điện linh quyết càng lúc càng thấu triệt.
Hắn dần dần quên mất thời gian trôi qua.
Trận chiến trên trời, trận chiến mặt đất, vẫn đang kịch liệt tiến hành.
Trận chiến mặt đất, rất nhiều môn nhân Huyễn Ma tông dần dần biến thành thi thể vĩnh viễn không thể tỉnh lại, cường giả bên cạnh Văn Hà và Sư Tú Linh chậm rãi giảm bớt.
Một lúc lâu sau, Huyễn Ma tông có hơn năm trăm người bị chết, người chết của Huyết Sát tông và Huyết Mâu chỉ có trăm người.
Một canh giờ rưỡi sau. Huyễn Ma tông lại có hai trăm người bị đánh chết, Huyết Sát tông và Huyết Mâu chỉ trả giá ba mươi mạng người.
Trên trời, Huyết Lệ ở trong thiên địa mê huyễn trong ‘Thiên Huyễn Bảo Kỳ’ còn đang giãy giụa, quấy cho Sở Diệu Đan kiệt sức.
Tám thi thể thần kịch chiến với Văn Tân, dần dần, theo thời gian trôi qua, Liệt Diễm thần hỏa trên người bị hao hết.
Bảy thi thể thần chiến đấu bám trụ phong bạo sát linh, tuy khiến mấy bạo phong sát linh hóa thành tro bụi, nhưng bản thân cũng không có Liệt Diễm thần hỏa thiêu đốt nữa, thần lực mênh mông trong cơ thể cũng tiêu hao cực lớn, bắt đầu hiển lộ ra xu hướng suy tàn.
Thi thể thần cầm đầu kia, vốn đè ép Văn Tân, làm Văn Tân sứt đầu mẻ trán, căn bản phân thân vô thuật.
Nhưng, ở sau khi thi thể thần cầm đầu này, Liệt Diễm thần hỏa trên người cũng dần dần tắt, hắn ở trong phong bạo hồn đàn của Văn Tân cũng không thể dời non lấp biển nữa.
Lực lượng của hắn đang từng chút một xói mòn.
“Không tốt!”.
Hồng Bác Văn dẫn đầu nhìn ra không ổn. Hắn cũng từng nghe Tần Liệt nói, tám thi thể thần điên cuồng chỉ có thể duy trì ba canh giờ.
Ba canh giờ sau, lúc thiên hỏa địa diễm thi thể thần hấp thu hao hết, thi thể thần sẽ nghênh đón giai đoạn suy yếu.
Tâm niệm khẽ động, Hồng Bác Văn liền biết trải qua một đoạn thời gian chạy đi, cùng một canh giờ rưỡi kịch chiến, Liệt Diễm thần hỏa tám thi thể thần từ trong ‘Phần Nhật Luân’ hấp thu chỉ sợ dần dần cháy hết rồi.
Mà Văn Tân lại chưa bị tiêu hao sụp đổ.
Theo thời gian chuyển dời, chờ tám thi thể thần không thể ngăn cản Văn Tân, để Văn Tân có thể rảnh tay, liên hợp Sở Diệu Đan làm Huyết Lệ bị thương nặng trước, do đó nhúng tay trận chiến mặt đất...
Hồng Bác Văn càng nghĩ tiếp, sắc mặt càng ngưng trọng, tâm tình thoải mái cũng không còn sót lại chút gì, như bị một tảng đá lớn đè.
“Như vậy không được!”.
Hắn biết rõ, thi thể thần chỉ cần không có sức tiếp tục, Văn Tân có thể lấy lực lượng cường đại của hai tầng hồn đàn, đem toàn bộ cục diện nghịch chuyển lại.
Đến lúc đó, chính là Huyết Sát tông cùng Viêm Nhật đảo nghênh đón ngập đầu tai ương, ai cũng không thể ngăn cản Văn Tân đem bọn họ đuổi tận giết tuyệt.
“Không quá ổn, ngươi xem tám thi thể thần kia, lửa trên người bọn họ chậm rãi tắt. Bọn họ... Giống như đang dần dần mất đi một cỗ lực lượng cường đại, đã không thể khiến Văn Tân không thể động đậy nữa”.
“Ừm, xem ra không cần bao lâu, Văn Tân có thể từ trong tám thi thể thần vây đánh thoát thân. Nếu thật là như vậy, Huyết Sát tông, còn có Viêm Nhật đảo, đều sẽ rất nhanh hết trò!”.
“Không sai, một cường giả có được hai tầng hồn đàn, đủ để trong giây phút xoay chuyển thế cục!”.
Rất nhiều người vây xem, luôn cẩn thận quan sát Tần Liệt cùng thi thể thần chiến đấu, theo thời gian chuyển dời, bọn họ đều nhìn ra thi thể thần không ổn.
Trái lại, Văn Tân tuy cũng toát ra nét mệt mỏi, nhưng lực lượng bày ra vẫn cường thế, rõ ràng chưa tiêu hao đến trình độ không thể duy trì tác chiến.
“Con rối chỉ là con rối, tuyệt đối không thể có được lực lượng cuồn cuộn không dứt!”. Quả nhiên, Văn Tân ở sau khi phát hiện thi thể thần có chút không duy trì được, rốt cuộc rảnh rỗi cười hung ác ra tiếng: “Các ngươi thực cho rằng bằng vào vẻn vẹn tám thi thể con rối, có thể khiến tồn tại hai tầng hồn đàn bó tay không có cách, bị vây mãi không thể động đậy?”.
“Hô hô hô!”.
Nói xong như vậy, phong bạo hồn đàn dưới thân Văn Tân điên cuồng chuyển động, như một cái lốc xoáy cực lớn bao lấy thi thể thần cầm đầu, đem hắn mạnh mẽ ném ra ngoài.
Bản thân Văn Tân thì là ầm ầm chìm xuống, một lần nữa sừng sững ở trên hai tầng hồn đàn, khí thế càng tăng vọt.
“Không tốt!”.
Mạt Linh Dạ xa xa nhìn chiến cuộc, từ đầu tới cuối chưa thật sự tham chiến, lúc này, vừa thấy Văn Tân đem thi thể thần cầm đầu ném ra ngoài, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
“Đại tiểu thư, tình thế không ổn!”.
Lô Nghị một trong Huyết Sát thập lão, luôn ở lại chiến hạm xương trắng, yên lặng bảo hộ Mạt Linh Dạ, lúc này cũng ý thức được thế cục biến ảo, âm thầm bối rối.
Hắn vốn là người hầu Mạt gia, trước kia theo Mộc Vân Vũ gia nhập Huyết Sát tông, cho nên hắn xưng hô Mạt Linh Dạ là ‘đại tiểu thư’, nhiều năm rồi cũng chưa thay đổi.
“Huyết Lệ còn chìm đắm ở trong ‘Thiên Huyễn Bảo Kỳ’, lâu như vậy còn chưa giãy thoát ra, Tần Liệt... Thì là khó hiểu không còn sự sống. Tám thi thể thần vẻn vẹn chỉ chống đỡ ba canh giờ, thời gian... Cũng sắp tới rồi”.
Lô Nghị cau mày thật sâu, vẻ mặt càng lúc càng ngưng trọng, trong lòng cân nhắc, nên bảo vệ Mạt Linh Dạ không bị thương hại như thế nào.
Hắn coi mình là người Mạt gia, ngay cả Huyết Sát tông tồn vong cũng không phải đặc biệt quan tâm, ở trong lòng hắn an toàn sinh mệnh của Mạt Linh Dạ mới là số một, còn lại đều là thứ yếu.
“Ngươi đi nghĩ cách khiến Tần Liệt tỉnh lại!”. Mạt Linh Dạ sốt ruột.
“Không, ta phải ở lại cạnh ngươi”. Lô Nghị lắc đầu, đối với nàng phân phó mắt điếc tai ngơ: “Đại tiểu thư, ta năm đó từng đáp ứng lão gia, sẽ thề sống chết bảo hộ tính mệnh của ngươi. Đối với ta mà nói, chỉ cần ngươi còn sống, cho dù là Huyết Sát tông diệt vong cũng không sao cả”.
Phen lời này hắn nói vô cùng kiên quyết.
“Ngươi, ngươi tên đầu gỗ này!”. Mạt Linh Dạ sốt ruột giậm chân.
Nàng rất rõ, tuy Lô Nghị ở trong Huyết Sát thập lão xếp hạng không cao, lại là một người thực lực cường đại nhất.
Lô Nghị Niết Bàn hậu kỳ, năm đó từng được Mộc Vân Vũ dốc lòng dạy đủ loại bí quyết của Huyết Sát tông. Trừ cái đó ra, Lô Nghị còn có thủ đoạn đáng sợ khác.
Nàng từng nghe cha nàng nói. Lô Nghị là lúc bị thương nặng lâm nguy, được cha nàng cứu, thu làm người hầu.
Lô Nghị vì báo ân từ đó tiến vào Mạt gia.
Quá khứ Lô Nghị, năm đó Mộc Vân Vũ không hỏi, hiện tại nàng cũng tương tự không hỏi nhiều.
Nhưng nàng cùng cha nàng đều biết, Lô Nghị trước kia chỉ sợ lai lịch không nhỏ, âm thầm tu luyện linh quyết khác cũng cực kỳ khủng bố.
Chỉ là Lô Nghị rất ít vận dụng pháp quyết bí thuật trước kia.
“Ngươi có thể khiến Sở Diệu Đan không thể tập trung toàn bộ tinh lực để thúc giục ‘Thiên Huyễn Bảo Kỳ’ hay không?”. Mạt Linh Dạ hỏi tiếp.