Từng bóng người máu tươi tung tóe từ không trung rơi xuống.
Có càng nhiều Thủy Tinh chiến xa, xe kéo lớn, con thuyền hơn, ở giữa không trung nổ tung vỡ nát.
Thi khí ngập trời như nước sông tràn ra, từ trên trời tràn đầy xuống, tràn ngập ở trời với đất.
Tần Liệt cùng Lâm Lương Nhi liếc nhau, đều nhìn ra kinh hãi trong mắt đối phương.
“Hô hô hô!”.
Lúc hai người kinh ngạc, một chiếc quan tài xương trắng kia cũng bay nhanh rời khỏi, như hóa thành linh khí thi yêu tính mạng cùng tu, ở trong đám người lao thẳng về phía trước.
Rất rất nhiều võ giả Đô Linh động bị quan tài xương trắng va chạm tan xương nát thịt.
Tần Liệt lưu ý đến, một chiếc quan tài xương trắng đó lúc truy kích một người, nặng nề đánh vào cửa hang của một ngọn núi trọc.
Chỗ cửa hang, có ánh sáng nguyệt hoa long lanh thoáng hiện, hiển nhiên cũng là một nơi võ giả Đô Linh động tụ tập tu luyện.
Nhưng, cửa hang ngọn núi trọc đó, sau khi bị quan tài xương trắng hung hăng đánh vào, hầu như lập tức nổ tung ra.
Ngay cả ngọn núi trọc cao mấy trăm thước, cũng ở dưới đòn va chạm mạnh rõ ràng nghiêng đi.
Điều này làm Tần Liệt càng thêm kinh dị.
Con thi yêu này Khương Chú Triết mạnh mẽ muốn hắn mang theo, sau khi được hắn đánh thức, vậy mà lại dáng vẻ khí thế độc ác ngập trời, trong loáng thoáng, so với bản thân Bồ Trạch năm đó còn hung dữ đáng sợ hơn ba phần.
“Bồ Trạch! Đây là Bồ Trạch!”.
“Khách khanh Hắc Vu giáo Bồ Trạch!”.
Xa xa, Hách Liên Tranh, Hà Kiền, còn có đám người Đổng Thần, sau khi thu được tín hiệu vội vã đến.
Vừa thấy thi yêu đại khai sát giới, đem rất nhiều võ giả Đô Linh động, như thái rau chia năm xẻ bảy, đám người Hách Liên Tranh cũng hét rầm lên.
Đô Linh động và Hắc Vu giáo cách nhau không xa, bọn họ âm thầm lui tới chặt chẽ, thường xuyên có trao đổi.
Bọn họ đều nhận ra Bồ Trạch.
Bọn họ như thế nào cũng không đoán trước được, Bồ Trạch ba năm trước ở Lạc Nhật quần đảo bị Đoạn Thiên Kiếp phá vỡ một tầng hồn đàn, thế mà sẽ hiện thân ở lúc này.
Càng làm bọn họ cảm thấy ngoài ý muốn là Bồ Trạch hiện tại rõ ràng không phải Bồ Trạch trước kia!
Bồ Trạch này, trên người không có một tia sinh mệnh dao động, hình dung như một con vượn người, toàn thân lượn lờ các dải thi khí nồng đậm.
Thi khí trắng xóa, như tơ lụa, như mặt nước lưu động ở bên cạnh người hắn.
Toàn bộ võ giả Đô Linh động tới gần hắn, vừa bị những thi khí nồng đậm màu trắng đó đụng tới, trên người ban đầu tràn đầy sinh mệnh khí tức lập tức bị ăn mòn.
Rất nhiều người ở lúc tới gần hắn, đều cảm thấy toàn thân vô lực, lực lượng trên người nhanh chóng xói mòn.
Giống như sinh mệnh bản nguyên của bọn họ bị thi khí làm tan rã.
Đó là chỗ khủng bố của thi yêu!
“Bồ Trạch sao lại biến thành tà vật như vậy!”. Đổng Thần hoảng sợ thất sắc.
“Hắn đến từ đâu?”. Hách Liên Tranh rít gào.
“Đối phương triệu hồi ra!”. Có thủ hạ đáp lại.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt Hà Kiền, Hách Liên Tranh, còn có đám người Đổng Thần, lại đều ngưng tụ hết ở trên người Tần Liệt.
“Tần đảo chủ, chúng ta lúc trước có lẽ có chút hiểu lầm, không bằng bảo Bồ Trạch an phận một chút, mọi người hảo hảo nói chuyện như thế nào?”. Hà Kiền đột nhiên cười, nhìn cũng không nhìn tới các thủ hạ bị thi yêu tiêu diệt, không chút để ý cất bước trên không đi đến.
Hách Liên Tranh và Đổng Thần, còn có mười mấy tên võ giả đạt tới Phá Toái cảnh, đều cắt gao đi theo.
Cuối cùng, trong lồng giam không lớn không nhỏ, toàn thân Lô Nghị bị sợi tơ kim loại xuyên thấu, máu chảy không ngừng, trong miệng cũng bị nhét một hòn đá, chỉ có thể mở to mắt trừng lên nhìn Tần Liệt, sốt ruột liên tục lắc đầu.
Hắn tự biết lần này chỉ sợ khó thoát độc thủ, nhưng hắn dù sao phụng dưỡng Mạt Linh Dạ nhiều năm, còn treo danh Huyết Sát thập lão.
Hắn tin tưởng chỉ cần Tần Liệt còn sống rời khỏi, đem việc hôm nay báo lại cho Mạt Linh Dạ, ngày sau Mạt Linh Dạ nhất định sẽ tụ tập lực lượng Huyết Sát tông, báo thù rửa hận cho hắn.
Hắn biết Mạt Linh Dạ nhất định có thể làm được.
Nhưng Tần Liệt phải còn sống ra khỏi Đô Linh động, phải đem tin tức báo cho Mạt Linh Dạ, nếu không tất cả đều là lời nói vô căn cứ.
“Hiểu lầm?”.
Tần Liệt cười, gật gật đầu, nói: “Giữa chúng ta có lẽ thực có chút hiểu lầm”.
Hắn nhìn về phía Hách Liên Tranh: “Đô Linh động các ngươi bày ra bố trí lớn như vậy, rốt cuộc là vì Lô Nghị, hay là muốn chuyên môn đối phó ta?”.
Hắn nói chuyện thì nói chuyện, nhưng chưa ước thúc thi yêu, cho nên thi yêu vẫn đang đại khai sát giới.
“Tất nhiên là vì phản đồ Lô Nghị”. Hách Liên Tranh thu liễm nóng nảy cuồng nộ, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười khó coi: “Đô Linh động đối với Tần đảo chủ sớm đã có ý kết giao, chỉ là trước kia không có cơ hội, cho nên chưa thể kết nối Tần đảo chủ. Nay Tần đảo chủ đích thân tới, chúng ta tất nhiên phải tận tình địa chủ, mọi người có thể nói chuyện hợp tác, ý Tần đảo chủ như thế nào?”.
“Hợp tác có thể bàn bạc”. Sắc mặt Tần Liệt không thay đổi: “Chẳng qua không phải ở Đô Linh động, mà nên ở Viêm Nhật đảo, đây là quy củ của Viêm Nhật đảo chúng ta”.
Nói xong, hắn nhướng mày, lại nói: “Đương nhiên, hợp tác còn có một điều kiện tiên quyết, các ngươi đem Lạp Phổ thả ra trước!”.
“Tần đảo chủ nếu thành tâm hợp tác với chúng ta, chúng ta tự nhiên sẽ đem Lạp Phổ thả ra”. Hách Liên Tranh nghiêm túc nói.
“Mong Tần đảo chủ ước thúc Bồ Trạch một chút, bằng không, chúng ta sẽ tự mình động thủ giải quyết!”. Đổng Thần bối rối.
Những kẻ thi yêu đang đánh giết, vừa vặn đều là thủ hạ đệ tử của hắn, mắt thấy từng gã đệ tử đầu và xác chia lìa, hắn dần dần nhịn không được.
“Đô Linh động chỉ cần thả Lạp Phổ bây giờ, ta lập tức mang theo hắn rời khỏi, về phần chuyện giữa Lô Nghị cùng các ngươi, ta không có hứng thú quản nhiều”. Tần Liệt nheo mắt, lạnh giọng nói: “Nếu không, hôm nay mọi người liền xé rách da mặt, ta cũng muốn xem Đô Linh động các ngươi có thể làm gì ta!”.
Tám cây Lôi Cức Mộc, theo thanh âm hắn hạ xuống, liên tiếp hiện ra.
Giữa hắn và đám người Hách Liên Tranh lúc này còn cách thi yêu Bồ Trạch, Lâm Lương Nhi cũng ở bên cạnh, điều này làm hắn có thể có thời gian khắc ra Linh Trận đồ.
“Xẹt xẹt xẹt!”.
Các dòng điện thanh u đan xen, thoáng hiện ngay tại giữa tám cây Lôi Cức Mộc trên đỉnh đầu hắn, Linh Trận đồ tổng hợp kết cấu rậm rạp phức tạp, lấy một loại tốc độ cực nhanh khắc ra.
“Đừng cho hắn thời gian!”.
Vốn đang vẻ mặt ôn hòa khuyên bảo, Hách Liên Tranh vừa thấy tám cây Lôi Cức Mộc nổi lên hư không, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
“Động thủ!”. Hà Kiền cũng quát trầm thấp.
Bọn họ hiển nhiên thông qua đủ loại con đường, biết Tần Liệt một khi tế ra tám cây Lôi Cức Mộc, để hắn ngưng luyện ra trận đồ, sẽ phát huy ra lực sát thương khủng bố cỡ nào.
Nháy mắt, võ giả Đô Linh động lúc trước gắt gao khắc chế bản thân, dốc hết tốc độ bay vọt ra.
“Đinh linh linh! Đinh linh linh!”.
Các tiếng chuông thanh thúy bên tai đột ngột vang lên, con thi yêu kia nghe được tiếng chuông thúc giục hồn dồn dập như thế, như bị kích phát cuồng tính.