Linh Vực

Chương 85: Nghịch Chuyển



Cuộc chiến trong sơn cốc đột nhiên biến chuyển!

Trước khi Tần Liệt tới, Đồ Trạch Trác Thiến mình đầy thương tích, bọn Hàn Phong Chử Bằng cũng đầy nguy hiểm, mỗi khắc đi qua là trên người lại thêm một vết thương, nhất là Đồ Trạch bị bức bách đến mức sắp phát điên, đã nảy sinh ý tưởng cùng chết trong đầu.

Nhưng ai cũng hiểu nếu cứ tiếp tục như thế cục đang diễn ra, thì người chết chỉ có Đồ Trạch, chứ không có Nghiêm Tử Khiên.

Đồ Trạch mà chết, Trác Thiến sẽ là người kế tiếp, bọn Khang Trí cũng sẽ không thoát khỏi.

Đây là kết quả tất yếu.

Nhưng, vì Tần Liệt tới, mà thế cục đã xảy ra biến hóa hoàn toàn đảo ngược.

Lúc này, thanh đao trong tay Đồ Trạch không ngừng ngưng kết những quả cầu sao, lấp lánh ánh sáng, điên cuồng công kích Nghiêm Tử Khiên.

Trên người Nghiêm Tử Khiên bây giờ đã có hơn mười vết thương sâu thấy cả xương. Số lượng vết thương kia sắp theo kịp tổng số vết thương trên người Đồ Trạch suốt thời gian gần đây rồi!

Bên kia, Trác Thiến đổi Long cốt tiên cũng như đổi thành người khác, thế như cọp mẹ, chuyển bại thành thắng, đánh cho Phùng Khải chật vật đau thương.

Phùng Khải toàn thân đầy vết roi, bụng, vai, gò má đều bị phong nhận rạch trúng, máu tươi đầm đìa.

Đồ Trạch Trác Thiến sau khi đổi linh khí, khí thế tăng vọt, thực lực cao cường, chiếm ưu thế hoàn toàn!

Thế nên Tần Liệt không cần phải để tâm tới Đồ Trạch Trác Thiến nữa, toàn tâm gia nhập vòng chiến trợ giúp bọn Hàn Phong Chử Bằng.

Có cảnh giới Luyện thể cửu trọng thiên, toàn thân tia chớp quấn quanh, ra tay là sấm chớp nổ ầm ầm, dù Tần Liệt có đấu với võ giả ngang cấp cũng như hung thú giữa bầy cừu, căn bản không ai địch lại.

Hắn chẳng buồn quan tâm tới công kích của đối phương, chỉ thuần dựa vào ưu thế khí lực cường hãn, có mạnh mẽ xông thẳng tới, như một cỗ xe hạng nặng, đập thẳng vào ngực võ giả Toái Băng Phủ.

Kẻ nào bị hắn tông phải, cũng miệng mồm phun máu, lùi bắn về sau, còn bị dòng điện kích xạ toàn thân, cơ thể mỏi nhừ, tóc tai cháy đen.

Hắn làm rối loạn giúp Hàn Phong Khang Trí Chử Bằng thoát ra, giúp Tinh Vân Các chiếm lại ưu thế.

“Ta không tin được, mới vừa rồi Tinh Vân Các chỉ chờ bị giết, bây giờ đổi ngược hết rồi!”

“Chiến sự thực là thay đổi trong nháy mắt nha.”

“Sao thế nhỉ?”

Đám thiếu nữ Thủy nguyệt tông mắt sáng rỡ nhìn vào trận đấu.

“Vì một người mang linh khí tới.” Na Nặc mắt lấp lóe nhìn Tần Liệt.

Mọi đôi mắt đều lại chuyển dồn vào Tần Liệt, mắt nào cũng gợn dị sắc.

Lúc này, võ giả Toái Băng Phủ đã bị áp chế, Nghiêm Tử Khiên toàn thân máu tươi đầm đìa. Nếu chiếu theo tính nết hắn từ trước tới nay, nếu thấy tình huống không ổn, sẽ lập tức lùi lại, dẫn người rời đi.

Nhưng lần này hắn vẫn ngoan cường chống cự.

- bởi vì có một đám thiếu nữ Thủy nguyệt tông đang nhìn!

“Tiểu thư, người xem?” Lương Trung nhíu mày, “Nếu cứ thế này, sợ là…”

“Chúng ta không thể nặng bên này nhẹ bên kia. Lúc trước chúng ta không can thiệp, thì bây giờ cũng phải làm như vậy.” Tạ Tĩnh Tuyền không có ý muốn ra tay, nhàn nhạt nói: “Ngươi chỉ cần để ý một chút, đừng để có chết người là được.”

“Rõ.”

Lương Trung khẽ gật, leo xuống khỏi Huyền minh thú, khoan thai đi vào trong cốc, nhàn nhã đứng nhìn cuộc chiến.

Hai phe Toái Băng Phủ và Tinh Vân Các không ai để ý tới hắn, nhưng đám Thủy nguyệt tông thì có.

“Na Nặc tỷ… người kia…” Tiểu Tước nhi khẽ gọi.

Na Nặc khẽ lắc đầu, ý bảo mình cũng không rõ lai lịch và thân phận của Lương Trung, nhưng liếc mắt cho đám tỷ muội sau lưng, ra hiệu không nên nói nhiều, chỉ nên im lặng theo dõi mọi việc mà thôi.

Đám thiếu nữ hiểu ý im bặt.

“Rắc rắc!”

Tiếng gãy vỡ vang lên từ lồng ngực võ giả giao chiến với Chử Bằng, tên này thân hình đang bay văng ra sau, khi hạ xuống toàn thân co quắp, trong mắt dòng điện loẹt xoẹt.

Tần Liệt sầm mặt tiến tới, chuẩn bị hạ sát thủ.

Đột nhiên Lương Trung xuất hiện ngay trước mặt hắn, khẽ lắc đầu.

Tần Liệt nhíu mày: “Lúc trước các người mặc kệ cơ mà?”

“Nếu Đồ Trạch thực sự kề cận cái chết” Lương Trung bình tĩnh đáp, “thì ta cũng sẽ nhúng tay.”

“Miễn không chết là được đúng không?”

Lương Trung gật đầu.

Tần Liệt xoay người, nhìn võ giả kia chằm chằm, cười hắc hắc, rồi nhào tới.

“Tạch tạch tạch!”

Một loạt tiếng gãy vỡ sởn cả gai ốc phát ra từ hướng Tần Liệt, mặt đám thiếu nữ Thủy nguyệt tông trắng bệch.

- Tần Liệt như một chiếc chiến xa hạng nặng, đập vào cơ thể võ giả kia, khiến người nọ máu tuôn như suối!

Lương Trung tức cười, bất đắc dĩ nhìn Tạ Tĩnh Tuyền, thấy Tạ Tĩnh Tuyền không phản ứng gì, như đang ngầm đồng ý với hành vi tàn bạo của Tần Liệt.

“Ô ô ô!”

Một tiếng gào thống khổ từ chỗ Nghiêm Thanh Tùng vang vọng, thu hút sự chú ý của mọi người.

Cuộc đấu của hắn và Cao Vũ ít người đế mắt vì hai bên thực lực ngang nhau, không ai bị nguy hiểm cả.

Nên cuộc chiến của hai người dần bị bỏ qua.

Nên tự nhiên Nghiêm Thanh Tùng sợ hãi hét lên khiến ai nấy ngạc nhiên nhìn lại, thấy hắn vô cùng sợ hãi, như đang gặp quỷ, lùi về phía sau.

Ở cổ Nghiêm Thanh Tùng có một đám mây đen, quấn chặt lấy cổ hắn như một chiếc vòng đeo cổ.

Trong đám mây vọng ra tiếng quỷ gào khiến người ta sởn gai ốc.

Quanh người Cao Vũ lờn vờn một vòng khói đen, trong đó oán linh quỷ hồn nhấp nhô, hai con mắt Cao Vũ tà dị, trông vô cùng tà ác.

Lương Trung và Tạ Tĩnh Tuyền đều nhìn Cao Vũ, mặt hơi biến sắc.

Lương Trung khẽ quát một tiếng, mặc kệ Tần Liệt đang hành hạ võ giả Toái Băng Phủ, nhào về phía Cao Vũ, quát: “Tiểu tử, dừng tay!”

Hắn đột ngột hiện ra chắn ngay giữa Cao Vũ và Nghiêm Thanh Tùng.

Đám mây quỷ quái đang quấn quanh cổ Nghiêm Thanh Tùng đột nhiên bay lên, nhập vào đám khói đen quanh người Cao Vũ, biến mất.

Nghiêm Thanh Tùng rên rỉ luôn miệng những lời không ai hiểu, hắn liên tục lùi về sau, ánh mắt, toàn thân đều sợ hãi run lẩy bẩy như bị tà ma xâm lấn, hồn phách bị thương.

“Ngươi là ai? Dám xen vào việc của người khác!”

Cao Vũ sắc mặt âm trầm, chiếc nhẫn mặt quỷ trên tay lại truyền ra tiếng oán linh thút thít nỉ non, một luồng không khí tối tăm mù mịt dờ dật bay về phía ngực Lương Trung.

Lương Trung mắt lạnh băng hừ một tiếng, há mồm phun ra một đạo ánh sáng màu xanh.

Ánh sáng xanh như thanh đao sắc bén cắt nhát luồng không khí kia.

Cao Vũ mặt trắng nhợt, không nhịn được lùi lại mấy bước, nhìn Lương Trung đầy thù hận, nhưng không dám ra tay nữa.

“Dừng tay! Tất cả dừng tay! Ai cho phép các ngươi tư đấu?”

Ngay lúc ấy, cửa cốc vang lên một giọng nam hùng hậu, một nam tử trung niên mặc võ phục Sâm La điện đùng đùng xông vào.

Đi sau hắn có khoảng hơn mười người, đều mặc võ phục Sâm La điện.

Những người này vừa tới lập tức can thiệp, tách hai phe đang chiến đấu kịch liệt ra.

“Làm cái gì bây giờ mới tới?” Lương Trung hừ lạnh.

Nam tử trung niên nghe thấy tiếng Lương Trung giật mình nhìn sang, cả kinh, vội tới hành lễ: “Lương tiên sinh, ngài mới trở lại ạ? Đại nhân đâu?”

“Hừ!” Lương Trung lạnh lùng, thoáng đảo mắt về phía Tạ Tĩnh Tuyền: “Không có mắt hả?”

Đám võ giả Sâm La điện vội tới chỗ Tạ Tĩnh Tuyền, cung kính hành lễ: “Bái kiến đại nhân!”

Bọn Tần Liệt Đồ Trạch, Na Nặc đều ngẩn ra nhìn Tạ Tĩnh Tuyền.

Tạ Tĩnh Tuyền đạm mạc gật đầu: “Ban Hồng, tình huống gần đây thế nào?”

“Càng thêm ác liệt.” Nam tử trung niên tên Ban Hồng, là đầu lĩnh võ giả Sâm La điện phụ trách khu vực thạch lâm này, hắn vẫn duy trì tư thế cung kính đáp: “So với lúc đại nhân đi còn nghiêm trọng hơn.”

Bọn Đồ Trạch Na Nặc nín thở lắng nghe.

Bọn họ biết rõ những chỗ sâu bên trong thạch lâm chính là do người này phụ trách, đây chính là khu vực bọn họ không được phép tiến vào, nên không ai biết trong đó có cái gì quái dị.

Nhưng ai cũng đoán ra được chắc chắn là có điểm kỳ quái, nếu không Sâm La điện sẽ không phái người tới tọa trấn.

Nếu chỉ là linh thú nhị giai thì chỉ cần huy động lực lượng nhân tài trẻ tuổi là đủ ứng phó, nhưng Sâm La điện lại phái cao thủ tới, đương nhiên không phải là đơn giản như vậy.

Nên nghe Ban Hồng nói chuyện với Tạ Tĩnh Tuyền, mọi người mới hiểu ở đây còn có người quyền lớn hơn cả Ban Hồng.

Tạ Tĩnh Tuyền mới là người phụ trách chính thức, còn Ban Hồng chỉ là thuộc hạ của Tạ Tĩnh Tuyền mà thôi.

Và sâu trong thạch lâm chắc chắn có điều kỳ quặc.

Đôi mắt trong vắt của Tạ Tĩnh Tuyền lần lượt đảo qua từng người Tần Liệt, Đồ Trạch, Nghiêm Tử Khiên, Na Nặc, Trác Thiến, ai bị nhìn cũng kinh hãi, hơi khom người tỏ vẻ tôn kính.

“Toái Băng Phủ và Tinh Vân Các nếu còn ở trong thạch lâm tranh chấp, kẻ nào khiêu khích trước giết chết kẻ đó!” Tạ Tĩnh Tuyền lạnh lùng cảnh cáo, lấy ra một lệnh bài giơ lên, nói: “Bốn nhà Thủy nguyệt tông, Xích viêm hội, Toái Băng Phủ, Tinh Vân Các tiếp tục hoạt động bên ngoài thạch lâm, thấy linh thú có thể săn giết, nhưng không được bước vào khu cấm địa do Sâm La điện quy định, nghe rõ chưa?”

“Đã rõ!” Đồ Trạch, Nghiêm Tử Khiên, Na Nặc đều gật đầu, đáp ngay không dám có chút chần chờ.

Vì họ đều nhìn thấy rõ, tấm lệnh bài trong tay Tạ Tĩnh Tuyền là lệnh bài của đội tuần tra Sâm La điện!

Loại lệnh bài lấy mạng!

Nếu bây giờ Tạ Tĩnh Tuyền có sai bọn họ đi chịu chết, cũng không ai dám kháng cự mệnh lệnh!

“Những ai không phận sự đều ở lại, Tần Liệt, ngươi đi theo chúng ta.” Tạ Tĩnh Tuyền lại nói.