Ấn ký màu xanh lục tối, rất cũ kỹ, trên ấn ký che kín hoa văn vặn vẹo uốn lượn, như tia chớp giao nhau.
Tần Liệt tiếp nhận ấn ký, nháy mắt chạm vào tay, Thiên Lôi Cức trong cơ thể chủ động vận chuyển.
Các tia chớp thanh u, từ lòng bàn tay hắn bắn nhanh ra, bị ấn ký đó điên cuồng hấp thu.
Hầu như cùng lúc, một thanh âm vang dội, cũng từ trong ấn ký truyền đến.
“Tiểu Liệt, là ta...”.
Trong ấn ký, thanh âm đó vừa vang lên, Tần Liệt tựa như bị điện giật, trong mắt nổ bắn ra hào quang khó có thể tin.
Cả người hắn cũng nhẹ nhàng run lên.
- Bởi vì đó là tiếng gia gia hắn.
Có rất nhiều điểm đáng ngờ, chứng minh gia gia hắn không dễ chết như vậy, khiến hắn tin tưởng gia gia hắn còn sống ở góc nào đó của thế gian.
Chỉ là hắn vẫn không biết gia gia hắn ở nơi nào.
Hắn rời Xích Lan đại lục, tới Bạo Loạn chi địa, bước vào Thần Táng tràng, đều là vì tìm tung tích gia gia hắn.
Đáng tiếc mãi chưa có tiến triển.
Thẳng đến hôm nay.
Một ấn ký to cỡ bàn tay, do cường giả tám sừng Tháp Đặc của Giác Ma tộc giao cho hắn, nháy mắt chạm vào tay, hắn liền từ trong ấn ký nghe được tiếng gia gia hắn.
Đó là thanh âm hắn vĩnh viễn sẽ không nhầm!
“Tần Liệt, ngươi làm sao vậy?”. Tống Đình Ngọc ghé lên, thân thiết hỏi.
Nàng nhìn thấy cả người Tần Liệt run rẩy, mắt đỏ bừng, tâm tình rõ ràng ở trong rung chuyển cực kỳ cuồng bạo.
“Không có việc gì, cho hắn chút thời gian”. Lý Mục ở bên cạnh mỉm cười nói.
Tổng Đình Ngọc lúc này mới yên lòng.
“Tiểu Liệt, chỗ ta, cách Bạo Loạn chi địa cực kỳ xa xôi, mặc dù là lấy Không Gian Truyền Tống trận vượt giới truyền tống, cũng cần mấy chục lần trung chuyển, mới có thể tới nơi này của ngươi”.
“Hơn nữa, bởi vì một số chuyện, ta không thể phân thân, không thể tới gặp ngươi”.
“Nhưng ta luôn thông qua phương pháp của ta, yên lặng chú ý ngươi, ta biết cảnh giới của ngươi từng lần đột phá, biết ngươi rất nghe lời, luôn nghiên cứu Cổ Trận Đồ trong Trấn Hồn châu, ta cũng biết ngươi ở Bạo Loạn chi địa có một phen thành tựu”.
“Ngươi làm rất tốt, ngươi không làm ta thất vọng”.
“Ta biết ngươi hiện nay gặp phải chút phiền toái, cho nên ta an bài một chỗ cho ngươi, ngươi có thể đi nơi đó nán lại một đoạn thời gian”.
“Chờ thời cơ thành thục, ngươi có thể trở về Bạo Loạn chi địa, khi đó, ngươi sẽ không cần lo lắng sẽ bị mọi thế lực nhằm vào”.
“Ta đáp ứng ngươi. Không cần bao lâu, ta sẽ tự mình tới tìm ngươi”.
“...”.
Trong ấn ký, Tần Sơn nhẹ giọng nhắc nhở, nói một số lời.
Tần Liệt dùng tâm linh nghe.
Một lát sau, ấn ký lòng bàn tay không có thanh âm truyền đến nữa.
Lúc này, thời điểm Tần Liệt vẻ mặt mờ mịt, đang tự hỏi dụng ý những lời này, đột nhiên lòng bàn tay hơi ngứa.
Trên ấn ký màu xanh sẫm kia, hoa văn tia chớp vặn vẹo uốn lượn, chợt trở nên tươi sống.
Trong chốc lát, các tia hồ quang nhỏ bé từ trên ấn ký truyền đến, lấy lòng bàn tay hắn làm khởi đầu, chui vào trong gân mạch toàn thân hắn.
Toàn thân Tần Liệt đột nhiên bị hồ quang thanh u bao lấy.
Từng cỗ lực lượng sấm sét cuồng bạo mênh mông, từ trong ấn ký nho nhỏ bắn ra, như vô cùng vô tận, điên cuồng tràn vào tứ chi bách hải, từng cái huyệt khiếu của hắn.
Đan điền linh hải, còn có linh hồn thức hải của hắn, cũng ở giờ phút này bị lôi đình điện mang bao phủ.
Giờ khắc này, hắn sinh ra cảm thụ kỳ diệu tiến vào hồn đàn Tịch Diệt lão tổ, ở trong thiên địa sấm chớp đó hành tẩu.
“Rẹt rẹt rẹt rẹt!”.
Từ trên người hắn, không ngừng truyền đến tiếng tia chớp nhảy nhót, thanh thúy dễ nghe.
Ấn ký bị hắn nắm chặt ở trong tay, thì là biến thành một đoàn lôi quang lóa mắt, vậy mà lại từng chút một biến mất ở lòng bàn tay hắn.
“Tháp Đặc, ấn ký kia... Chẳng lẽ là Lôi Đế ấn?”. Lý Mục kinh dị nói.
“Lôi Đế ấn...”. Trong mắt Đoạn Thiên Kiếp lóe ra ánh sáng kỳ lạ, cũng nhìn thật sâu về phía Tần Liệt, tỏ ra cực kỳ chú ý.
Vẻ mặt Lạp Phổ cũng chấn động.
Chỉ có Tống Đình Ngọc và Mặc Hải hai người, không biết cái gì là ‘Lôi Đế ấn’, cho nên biểu hiện coi như là bình thường.
Ở dưới ba người bọn Lý Mục nhìn chăm chú, Tháp Đặc vị cường giả Giác Ma tộc tám sừng này nhún vai, cười hắc hắc, lắc đầu nói: “Ta cũng không biết đó là cái gì”.
“Lôi Đế ấn là chí bảo Lôi Đế truyền thừa, nghe nói trong một cái ấn ký nho nhỏ, khắc quy tắc chân lý của sấm chớp”. Lý Mục sờ cằm, suy nghĩ, thản nhiên nói: “Đồn đại, kẻ được Lôi Đế ấn, liền xem như chiếm được toàn bộ linh lực truyền thừa của Lôi Đế”.
“Ta nói, ta không biết đó là cái gì, cho nên không nên hỏi ta”. Tháp Đặc tiếp tục lắc đầu.
“Ồ”. Lý Mục không hỏi tiếp.
Lúc này, tầm mắt mọi người, tập trung hết đến trên người Tần Liệt.
Bọn họ lưu ý, sau khi một cái ấn ký nho nhỏ kia biến mất, huyệt khiếu cả người Tần Liệt truyền đến tiếng sét hung ác điên cuồng, dòng điện trong gân mạch toàn thân như dòng sông dâng trào cuồn cuộn.
Các cây Lôi Cức Mộc ẩn sâu ở Không Gian giới chỉ của hắn đột nhiên bay vọt ra, như cột đá chống trời đứng vững ở quanh thân hắn.
Trời quang, một tiếng sét nổ vang, từ sâu trong bầu trời truyền đến.
“Ồ!”. Lý Mục ngẩng đầu nhìn trời, trong mắt thần quang lấp lánh, chợt nhíu mày, nói: “Tiểu tử này làm ra động tĩnh không nhỏ”.
“Đều cách hắn xa một chút đi”. Tháp Đặc cười hắc hắc nói.
Lý Mục gật đầu.
Vì thế, đám người lấy Tần Liệt làm trung tâm, tự phát tản ra.
Hai người Tống Đình Ngọc và Mặc Hải càng là đứng ở ngoài mấy ngàn thước, hai người cảnh giới thấp nhất, cũng từ vẻ mặt thận trọng của đám người Lý Mục nhìn ra hung hiểm.
“Chuyện gì xảy ra?”.
Tà Long Cát Nhĩ Bá Đặc phát giác được bên này khác thường, ngao ngao kêu to tới đây.
Hắn mới vừa hiện thân, liền nhìn thay hai người Lý Mục và Đoạn Thiên Kiếp tùy ý nhìn hắn một cái.
Không biết vì sao, Cát Nhĩ Bá Đặc đột nhiên cảm thấy lưng rồng của hắn có chút phát lạnh, luôn cảm thấy hai người này có năng lực đánh chết hắn.
Điều này làm Cát Nhĩ Bá Đặc kinh hãi vỡ mật, thế mà lại ở chỗ cực xa ngừng lại, chưa dám tiến lên.
“Tà Long cấp tám, cũng không tệ, hắc hắc”. Tháp Đặc cười lên.
“Cường giả Giác Ma tộc tám sừng!”. Cát Nhĩ Bá Đặc chú ý tới Tháp Đặc, sau khi nhìn kỹ, lại chấn động, đột nhiên cảm thấy Chiêu Hồn đảo hôm nay có chút không quá thích hợp.
“Tần Liệt cần mượn dùng tòa cung điện Hắc Diệu thạch này”. Tháp Đặc đột nhiên hướng Lạp Phổ nói.
Lạp Phổ mặt đầy nghi hoặc: “Cung điện Hắc Diệu thạch?”.
Tháp Đặc cười lên hắc hắc: “Ngươi trong khoảng thời gian này đã dời trồng không ít Tịnh Ma Lan thảo, còn có thực vật U Minh giới tới đây, tốt lắm”.
Lạp Phổ vẫn là vẻ mặt ù ù cạc cạc.
Lúc trong cơ thể Tần Liệt sét cuồng bạo, Tháp Đặc đi đến góc tường cung điện Hắc Diệu thạch, một bàn tay ấn lên.
Một vết bàn tay Bạch Cốt Minh Linh đàn kỳ dị, khắc thật sâu ở trên tường, sau đó bỗng nhiên ấn xuống.
Sau đó chỉ thấy tòa cung điện Hắc Diệu thạch này, ở dưới ánh nắng chiếu rọi, đột nhiên phóng ra hào quang đen sì như mực nước.
Phụ cận, rất nhiều chỗ Tịnh Ma Lan thảo, minh ma khí bị loại thực vật đặc thù của U Minh giới này chuyển hóa ra, thì bị hấp dẫn.
Các luồng minh ma khí, như dòng suối đen sì sì lơ lửng trên trời, đều hội tụ vào tòa cung điện Hắc Diệu thạch này.
Hoa văn kỳ dị Lạp Phổ từng lấy con mắt thứ tám nhìn thấy trên thân tường, lúc này hiện lên ở trên mỗi một bức tường của cung điện Hắc Diệu thạch, nhẹ nhàng cựa quậy, phát ra tiếng lệ quỷ khóc trầm thấp.
“Tháp Đặc, tòa cung điện Hắc Diệu thạch này cũng là mấu chốt?”. Lý Mục cũng kinh ngạc han lên.
“Ừm!”. Tháp Đặc gật gật đầu, ánh mắt có chút phức tạp, thản nhiên nói: “Tòa cung điện Hắc Diệu thạch này, lấy di cốt một vị Ma Thần làm tài liệu chính rèn luyện mà thành”.
Hắn ở lúc nói chuyện, Bạch Cốt Minh Linh đàn nọ bị hắn ấn xuống, lại hiện ra ở trên bức tường lớn nhất của cung điện Hắc Diệu thạch.
Bạch Cốt Minh Linh đàn mới trồi lên hư hư thực thực, phóng to không chỉ gấp trăm lần.
Giống như một cánh cửa bí cảnh cổ xưa hình vòm.
“Đó là...”.
Lạp Phổ nhìn về phía cánh cửa bí cảnh hình cung tròn đó, trên mặt tràn đầy kinh dị, tựa như phát hiện cái gì.
“Chính là những hoa văn cựa quậy kia?”. Tháp Đặc mỉm cười.
Lạp Phổ nhẹ nhàng gật đầu.
Hắn chú ý, hoa văn phức tạp trải rộng ở trên bức tường của cung điện Hắc Diệu thạch chậm rãi cựa quậy, lại tụ tập hết ở trên thân tường hiện lên hình dạng cánh cửa bí cảnh Bạch Cốt Minh Linh đàn.
“Những cái đó không phải hoa văn gì cả”. Đoạn Thiên Kiếp thờ ơ lạnh nhạt đột nhiên mở miệng chen vào, hờ hững nói: “Đó đều là Hư Không chi trùng, hơn nữa còn là Hư Không chi trùng còn sống”.
“Không hổ là Đoạn Thiên Kiếp tinh thông không gian lực”. Tháp Đặc khen.
Đoạn Thiên Kiếp hừ một tiếng, không quan tâm Tháp Đặc, mà giải thích với Lý Mục: “Phương pháp xây dựng thông đạo vượt giới, hình thành cánh cửa bí cảnh có rất nhiều loại, lợi dụng không gian tinh khối hiếm lạ có thể thực hiện thông đạo. Cường giả cảnh giới đột phá đến Hư Không cảnh, hơn nữa hoàn toàn tinh thông không gian lực, cũng có thể lấy lực lượng của mình ngưng tụ thành cánh cửa bí cảnh. Tìm được chuẩn xác tiết điểm của hai không gian, sau khi đánh vỡ, ở bên trong mạnh mẽ xỏ xuyên thông đạo, cũng có thể thực hiện nối liền hai cái thiên địa”.
“Nhưng, đủ loại bí cảnh liên thông, thực hiện thông đạo vượt giới, đều hoặc nhiều hoặc ít tồn tại tệ đoan, chưa chắc có thể ổn định”.
“Lấy Hư Không chi trùng để xây dựng cánh cửa bí cảnh, ngưng tụ hư không thông đạo, là một loại an toàn nhất trong những phương pháp đó”.
“Chẳng qua, bắt giữ Hư Không chi trùng là cực không dễ, nghe nói chỉ có cường giả đạt tới Hư Không cảnh, mới có thể ở mấy vùng đất lạ cực kỳ hung hiểm, tìm được loại dị vật này”.
“Những dị vật này, một khi rời khỏi những nơi đặc thù đó, sẽ trở nên phi thường khó chăn nuôi, rất dễ tử vong”.
“Bởi vậy, phương pháp lấy Hư Không chi trùng để hình thành cánh cửa bí cảnh, tuy an toàn nhất, lại rất ít được người ta sử dụng”.
“Đoàn huynh quả nhiên lợi hại”. Tháp Đặc khen một lần nữa.
Không đợi mọi người hỏi nhiều, Tháp Đặc bỗng thu liễm nụ cười, tùy tay chỉ hướng cung điện Hắc Diệu thạch, trầm giọng nói: “Bọn Hư Không chi trùng này, luôn ký sinh ở trong di cốt Ma Thần cung điện Hắc Diệu thạch, thông qua hút năng lượng máu thịt trong di cốt Ma Thần tồn tại”.
Lạp Phổ biến sắc, nói: “Di cốt Ma Thần này chính là, chính là...”.
“Chính là một chủ thân trong năm vị Ma Thần!”. Tháp Đặc mặt lạnh lùng nói.
Lạp Phổ ầm ầm chấn động.
Ba ngàn năm trước, U Minh giới ba đại cường tộc Giác Ma tộc, Quỷ Mục tộc cùng Ám Ảnh tộc, ở dưới năm vị Ma Thần dẫn dắt, từng lấy U Minh đại lục làm trung tâm, hướng thế lực chung quanh thẩm thấu.
Tộc nhân U Minh giới đã chọc giận Bổ Thiên cung thế lực cấp Hoàng Kim.
Cuối cùng, năm vị Ma Thần lần lượt bị đánh giết, tộc trưởng ba đại cường tộc, còn có rất nhiều cường giả đỉnh phong cũng hầu như chết hết.
Bổ Thiên cung vốn muốn giết vào U Minh giới, đem toàn bộ chủng tộc của U Minh giới diệt sạch, hoàn toàn gạt bỏ chủng tộc này.
Bởi vì Tần Sơn cầu tình, Bổ Thiên cung mới mở một mặt lưới, không đuổi tận giết tuyệt.
Sau đó, U Minh đại lục bị phong bế giam cầm, toàn bộ tộc nhân U Minh giới sống sót bị đuổi về U Minh giới, không cho phép bất cứ tộc nhân U Minh giới nào bước vào Linh Vực một bước.
Đây là một trang khuất nhục nhất trong lịch sử U Minh giới.
“Chủ thân của vị Ma Thần này, sao có thể ở nơi này? Sao có thể bị luyện thành một tòa cung điện Hắc Diệu thạch?”. Sau một hồi, Lạp Phổ hỏi tiếp.
Sắc mặt Tháp Đặc lạnh lẽo, trong mắt lại hiện lên một tia cay đắng: “Năm đó, ở trước khi tôn giả cầu tình, chúng ta đã tan tác toàn diện. Khi đó, năm vị Ma Thần đã lần lượt ngã xuống, chúng ta vì phòng ngừa Bổ Thiên cung thông qua thông đạo U Minh đại lục, bước vào U Minh giới, đem U Minh giới chúng ta tiêu diệt, toàn bộ chủng tộc chúng ta không thể không sớm chuẩn bị một chút hậủ thủ”.
“Nơi này, chính là một trong các hậu thủ”.
“Đây là vì ở thời điểm Bổ Thiên cung giết vào U Minh giới, làm tộc nhân U Minh giới, có thể thông qua một chỗ như vậy, đi vòng đến bí cảnh cùng thế giới phụ bên ngoài Linh Vực cùng U Minh giới, để cho Bổ Thiên cung không thể ở Linh Vực cùng U Minh giới tìm được các tộc nhân còn sống của chúng ta”.
“Lấy di cốt Ma Thần chăn nuôi Hư Không chi trùng, lưu lại một cái hậu thủ như vậy, cũng là Ma Thần trước khi ngã xuống tự mình phân phó”.
“Làm như vậy, chỉ là vì muốn bảo trì chủng tộc kéo dài, để cho chúng ta có thể lưu lại một chút mồi lửa hy vọng”.
Nghe xong Tháp Đặc giải thích, Lạp Phổ cúi đầu, sắc mặt ảm đạm.
Hai người Lý Mục và Đoạn Thiên Kiếp, trong mắt cũng hiện ra hào quang suy tư, chưa nói chuyện xen vào.
Từ Tháp Đặc kể, bọn họ có thể tưởng tượng trận huyết chiến đó của ba ngàn năm trước tàn khốc cỡ nào, một hồi hạo kiếp hầu như làm cho cả U Minh giới diệt tộc, thiếu chút nữa đã thật sự buông xuống nếu không phải Tần Sơn cầu tình cho.
Năm vị Ma Thần U Minh giới, hẳn là ở trước khi quyết chiến với cường giả đỉnh phong của Bổ Thiên cung, đã đoán trước được hậu quả.
Cho nên, bọn họ sớm phân phó xuống, phân phó ở sau khi bọn họ ngã xuống, bảo tộc nhân lấy chủ thân di thể bọn họ để chăn nuôi Hư Không chi trùng, chuẩn bị cho tộc nhân một đường sống có thể làm được cuối cùng.
“Cánh cửa bí cảnh này cuối cùng sẽ thông hướng nơi nào?”. Lạp Phổ hỏi tiếp.
Tháp Đặc lắc lắc đầu, thản nhiên nói: “Ta cũng không biết. Ta chỉ là... Cầm đồ, giúp thiếu chủ ngưng tụ thành cánh cửa bí cảnh này, nó cuối cùng sẽ thông hướng nơi nào ta cũng không rõ”.
Lời vừa nói ra, Tống Đình Ngọc nhẹ nhàng cắn môi, mắt đẹp hiện ra u oán lo lắng.
Nàng biết, kẻ Tháp Đặc gọi ‘thiếu chủ’, chính là chỉ Tần Liệt.
Cảnh cửa bí cảnh này mượn dùng Hư Không chi trùng ngưng tụ thành, cũng là chuyên môn mở cho Tần Liệt, để một mình Tần Liệt thông hành.