“Đừng hỏi nữa, nàng hẳn là thân bất do kỷ”. Cơ Kỳ đột nhiên chen vào nói: “Tất cả người của Thái Âm điện, đều đã bị người này chém giết, chỉ có một mình Trang Tĩnh còn sống. Ta vốn tưởng rằng Trang Tĩnh cũng sẽ chết, nàng hiện tại còn sống, hẳn cũng là linh hồn bị giam cầm, cho nên không dám trả lời cái gì”.
“Tất cả người của Thái Âm điện bị hắn giết rồi?”. Tinh quang trong con ngươi Diệp Nghi Lam rạng rỡ, nói: “Trước khi tiến vào, Cơ gia các ngươi từng dặn dò chúng ta, nghiêm cấm Nhân tộc tư đấu! Ngươi rõ ràng nhìn thấy hắn đánh chết người của Thái Âm điện, vì sao không ngăn cản? Sau khi chuyện xảy ra, vì sao ngươi không truy cứu xuống?”. Nàng hướng phía Cơ Kỳ khởi binh vấn tội.
Vẻ mặt Cơ Kỳ lạnh nhạt, nói: “Là Trang Tĩnh và Thái Âm điện động thủ trước”.
Lời vừa nói ra, sắc mặt Diệp Nghi Lam cứng đờ, vẻ mặt có chút xấu hổ, đột nhiên không biết nói cái gì cho phải.
Lúc bọn họ bên này nói chuyện với nhau, bước chân tiến lên của Tần Liệt cũng chưa dừng lại, các cơn lốc năng lượng bao bọc hắn, tiếp tục hướng đến không gian thông đạo.
“Dừng lại!”. Ngao Tĩnh gầm lên.
Trong chốc lát, Nhân tộc vốn đang vây công ba con Cự Long cũng đều bị kinh động.
Mọi Nhân tộc tộc nhân đều nhìn về phía Tần Liệt.
Các phe dị tộc ven ngoài bị Tần Liệt vượt qua, mắt cũng đều hiện ra kinh ngạc, đều ý thức được tình hình quỷ dị.
Bọn họ vốn tưởng rằng Tần Liệt cùng một bọn với Nhân tộc bên trong, lúc này, thấy Tần Liệt chút không có ý tứ dừng lại, vậy mà lại mang theo các cơn lốc năng lượng xông vào phòng tuyến Nhân tộc, đều nhịn không được hò hét lên.
“Hắn không phải Nhân tộc ở trung ương thế giới!”. Cơ Kỳ hít sâu một hơi, sắc mặt cũng thay đổi: “Ta tiến vào ở trước tất cả các ngươi. Nhưng, ở sau khi ta tiến vào không lâu, ta đã nhìn thấy hắn”.
“Vậy hắn khẳng định không phải cùng đường với chúng ta!”. Ngao Tĩnh nói.
“Giết hắn!”. Có người kêu la.
“Ngươi đi thử xem?”. Diệp Nghi Lam hừ một tiếng.
Ngay lúc bọn họ la hét ầm ĩ không ngớt, Tần Liệt ẩn thân ở giữa các cơn lốc năng lượng cuồng loạn, mạnh mẽ xông vào.
“Bốp bốp bốp! Rầm rầm rầm!”.
Rất nhiều cấm chế cùng kết giới con người tạo ra, ở sau khi những cơn lốc năng lượng kia lao tới, đột nhiên ùn ùn tan vỡ.
Bức tường năng lượng dùng để phòng ngự dị tộc xâm nhập, bị gió lốc thiên nhiên trong hư không loạn lưu lao tới, lập tức sụp đổ.
Rất nhiều thanh niên võ giả của trung ương thế giới, mắt thấy cơn lốc năng lượng đến, phản ứng giống với dị tộc lúc trước, cũng tức giận chửi mắng né tránh.
“Ngươi rốt cuộc đến từ thế lực nào của Nhân tộc?”. Cơ Kỳ chưa từ bỏ ý định truy hỏi.
Tần Liệt không nói một lời, ẩn thân ở giữa những cơn lốc năng lượng kia, ngay tại giữa phòng tuyến của bọn họ húc ngang húc dọc.
Càng nhiều kết giới và cấm chế phá thành mảnh nhỏ.
Dị tộc bên ngoài, mắt thấy Tần Liệt điều khiển gió lốc trong hư không loạn lưu, cứng rắn xé rách một vết nứt, hướng tới không gian thông đạo áp sát, cũng đều bỗng nhiên tỉnh táo tinh thần.
“Vòng năng lượng Nhân tộc xây dựng vỡ rồi! Mọi người nhân cơ hội lao vào đi!”.
“Giết về phía cánh cửa không gian!”.
“Xông tới giữa Nhân tộc!”.
Đột nhiên, các đại dị tộc bên ngoài, như được một lần nữa điểm hỏa ý chí chiến đấu, rít gào liều mạng đi đến.
Các con Cổ Thú lấy bản thể chạy chồm lao đến, chiến sĩ Tu La tộc trên người tuôn trào ngọn lửa màu đen, còn có tộc nhân Mộc tộc phóng ra các dây leo bụi gai, Hải tộc đạp nước mà đến...
Ba con Cự Long mình đầy thương tích gác không gian thông đạo, vốn đã không ngăn được một lượt công kích sau của Nhân tộc, đã chuẩn bị cũng chui vào không gian thông đạo.
Lúc này, theo Tần Liệt húc ngang húc dọc, Nhân tộc luống cuống tay chân, áp lực của bọn họ cũng bỗng nhiên giảm mạnh.
Bọn họ lại cặn ở cửa không gian thông đạo, tận lực tranh thủ thêm một chút thời gian cho tộc nhân tiến vào trước một bước.
“Người này quả thực vạn ác không tha! Hắn làm như vậy căn bản chính là nguy hại ích lợi cả Nhân tộc!”. Một thanh niên tuấn lãng, đứng ở điểm cao đạo đức, hiên ngang lẫm liệt quát lớn.
“Hắn chính là Hàn Lỗi”. Trang Tĩnh thấp giọng nhắc nhở một câu.
Tần Liệt vốn muốn mau chóng tiến vào không gian thông đạo, sau khi nghe được câu này, đột nhiên ngừng lại ở giữa đám người chật chội.
“Hàn Lỗi!”.
Tần Liệt đột nhiên nhìn thẳng thanh niên tuấn lãng lớn tiếng quát lớn, trong mắt bắn ra hàn quang như lưỡi đao, khí thế toàn thân cũng vì vậy mà biến đổi.
Vốn, hắn ẩn nấp ở các cơn lốc năng lượng, vẻ mặt lạnh nhạt, tỏ ra bình tĩnh, chưa đem những Nhân tộc tụ tập kia đặt trong lòng.
Nhưng, sau khi Trang Tĩnh nhắc tới Hàn Lỗi cái tên này, hắn giống như một thanh kiếm sắc ra khỏi vỏ, lập tức trở nên bộc lộ sắc bén hẳn lên.
“Hàn Lỗi, ngươi biết hắn?”. Tinh Thần điện Diệp Nghi Lam kinh ngạc.
Đám người Cơ Kỳ và Ngao Tĩnh, cũng theo bản năng nhìn về phía Hàn Lỗi, trên mặt tràn đầy nghi hoặc.
Bản thân Hàn Lỗi cũng mù tịt, tỉ mỉ đánh giá Tần Liệt vài lần, hắn mờ mịt lắc đầu: “Ta chưa bao giờ gặp hắn”.
“Nhưng hắn hướng về phía ngươi...”. Ngao Tĩnh vui sướng khi người gặp họa nói.
Hàn Lỗi và các võ giả Cửu Trọng Thiên phía sau, lúc này cũng phản ứng lại, đều biến sắc.
Các cơn lốc năng lượng mãnh liệt, như lốc xoáy thật lớn xay giết vạn vật sinh linh, như cái mồm cự ma nuốt hết thiên địa, mang theo khí thế hủy thiên diệt địa, cuồn cuộn mà đến.
Bóng người Tần Liệt lập lòe ở giữa những cơn lốc năng lượng kia, hào quang băng lạnh trong mắt làm bọn người Cửu Trọng Thiên âm thầm hoảng sợ.
Bọn họ vắt hết óc suy nghĩ, nhưng trong đầu căn bản không có bất cứ ấn tượng nào, không biết bọn họ rốt cuộc ở nơi nào kết thâm thù đại hận với người này.
Rất nhiều năm trước, Tần Liệt kia, còn rất trẻ tuổi non nớt, còn chưa thức tỉnh huyết mạch, chưa trải qua đời người lột xác.
Tần Liệt giờ này ngày này, trải nhiều mưa gió rèn luyện, trải qua nhiều lần huyết chiến giữa sống cùng chết, huyết mạch lột xác đến cấp sáu, cảnh giới bước vào Phá Toái cảnh.
Bất luận bề ngoài, khí chất, hay là linh hồn khí tức. Hắn cùng Tần Liệt kia của ba trăm năm trước đều đã hoàn toàn khác.
Bởi vậy, ở trong mắt Hàn Lỗi, lúc này Tần Liệt nghiễm nhiên đã là một người xa lạ không quen biết.
Một người xa lạ, đem hắn coi là tử địch có thù sâu như biển đối đãi, điều này làm Hàn Lỗi cùng lúc khó hiểu, cũng nổi giận đùng đùng.
“Hắc Thủy Huyền châu!”.
Một hạt châu thuần màu đen, nước chảy róc rách, nặng tựa vạn quân, bị Hàn Lỗi lấy linh lực thúc giục bay ra.
“Ào ào ào!”.
Các con sông màu đen, đột nhiên từ trong hạt châu bắn ra, như mũi tên nước thật dài màu đen đâm vào Tần Liệt trong cơn lốc năng lượng.
Nước sông màu đen vậy mà lại không chịu các loại lực trùng kích trong hư không loạn lưu ảnh hưởng, nhắm ngay ngực Tần Liệt, như các tia chớp màu đen.
“Hắc Thủy Huyền châu là Thiên cấp nhị phẩm linh khí, đây là tỷ tỷ hắn Hàn Thiến xin được cho hắn, phối hợp huyết mạch Hải tộc của hắn, có thể khiến Hắc Thủy Huyền châu phát huy ra lực lượng rất mạnh”. Thanh âm Trang Tĩnh lặng lẽ vang lên: “Nước đen trong huyền châu, đến từ một cái vực giới của Hải tộc Cửu Trọng Thiên đánh hạ. Trong loại nước đen này có sinh mệnh nhỏ bé mắt thường khó thấy, năng lực cắn nuốt máu thịt của các sinh mệnh nhỏ bé đó rất mạnh, ngươi tuyệt đối không thể dính vào”.