Lithromantic

Chương 7





Xe taxi vòng qua ngã tư đường đi về phía nam, không ngừng lạng lách vượt xe rồi lại vẫn bị đèn xanh đèn đỏ ép dừng, cuối cùng mới xịch lại trước khu nhà Mẫn Việt ở.

Hứa Thời Diên xuống xe, ngồi bên phòng bảo vệ chờ Mẫn Việt tan làm.
Sắp đến tháng chín, tiết trời vẫn cứ khô nóng.

Hắn đảo nhẹ kẹo bạc hà trong miệng, đè lại viên kẹo trên vòm họng, hưởng thụ chút mát mẻ.
Lúc Mẫn Việt lái xe về, liếc mắt một cái là thấy Hứa Thời Diên.

Anh giảm tốc, nhìn thanh niên qua lớp kính – mái tóc màu nâu lấp lánh dưới nắng, đôi mắt nhạt màu, làn da trắng sáng.

Anh vô cùng tò mò, ở cái tuổi này của thanh niên, lấy đâu ra cái khí chất như vậy? Cao cao tại thượng, khiến người ta muốn bị hắn đạp trên đất, sau đó làm đủ mọi thứ.
Anh nhấn còi, Hứa Thời Diên nhìn về phía anh, bước nhanh đến, không chào không hỏi ngồi vào ghế sau.

Mẫn Việt lái xe vào hầm để xe, sau khi xuống, anh nói: “Chờ chút, tôi đi lấy hàng.”
Hứa Thời Diên đợi chút bạc hà cuối cùng tan trên đầu lưỡi, nói: “Ừ.”
Mẫn Việt lấy hàng thấy tên người gửi là Hứa Thời Diên, linh cảm sắp có chuyện không tốt xảy ra.


Quả nhiên, sau khi về nhà kiểm tra, Mẫn Việt cảm thấy cái thằng nhóc này chơi hơi bị hoang dã.
Tất cả đồ trong hộp đều màu đen, xích chân bằng da màu đen, vòng cổ, vòng cổ còn có dây xích, đầu dây xích là hai chiếc kẹp ngực, còn có gag bịt miệng và dildo gắn lông đuôi… Chỗ còn lại Mẫn Việt không muốn nhìn nữa.
Thứ bình thường duy nhất trong hộp là một chiếc bút máy mạ vàng.
Hứa Thời Diên chú ý đến người đàn ông nhìn cây bút máy, hắn cầm lấy mở nắp ra – đây không phải ngòi bút, mà là một thứ có gai rung được.

“Bút kích thích này kỳ thực khá tốt.” Hắn ướm ướm chiếc bút trên tay, còn nói: “Thế nào? Thích không?”
“Cho cậu dùng à? Dùng trên người cậu thì tôi thích.”
“Chậc…” Hứa Thời Diên vứt bút vào trong hộp, “Tối nói sau đi.”
Hứa Thời Diên không thích SM, chỉ là thấy thì mua, muốn xem người đàn ông này dùng nó thì sẽ ra sao, Mẫn Việt từ chối cũng nằm trong dự liệu của hắn.
“Cậu tới sớm như vậy là để quỵt cơm à?”
Hứa Thời Diên dùng cằm chỉ chỗ đồ chơi kia, “Tôi cũng không đến tay không, tôi mang cả quà còn gì.”
Mẫn Việt thở dài, “Gọi đồ ăn hay đi ra ngoài ăn?”
Hứa Thời Diên không ngờ Mẫn Việt ở một mình nhưng lại không biết nấu ăn, “Gọi đồ ăn đi…”
“Muốn ăn cái gì?”
“Bình thường anh ăn gì? Gọi đại một món đi.” Hứa Thời Diên lạnh lùng nói.
Mẫn Việt còn làm việc, Hứa Thời Diên ngồi một mình trong phòng khách.

Hắn đột nhiên muốn chơi với mèo, đứng dậy tìm Seeger.
Seeger ngủ trên ban công, dưới ánh chiều tà sáu giờ tối, nhìn rất thoải mái.

Hứa Thời Diên rón rén đi qua khẽ vuốt lưng mèo, cẩn thận quan sát con vật.
Tai Seeger vẫy hai lần, bị đánh thức, bỗng nhiên mở mắt ra, tuy không nhìn thấy, nhưng nó ngửi được mùi lạ, hoảng sợ gào lên một tiếng, nhảy dựng ra tránh khỏi đôi tay của Hứa Thời Diên.
“Seeger.” Hắn thử gọi tên mèo.
Seeger vểnh tai nghe hai giây, sau đó trốn vào ổ của mình, không động đậy.
Hứa Thời Diên bất đắc dĩ, tìm Mẫn Việt lấy đồ ăn cho mèo.

Hắn lại ngồi xuống trước mặt chú mèo, thả mấy hạt thức ăn vào giữa lòng bàn tay: “Seeger, ăn cơm không?”
Mèo vẫn dùng một tư thế hết sức quái lạ co ro chỗ góc tường, run rẩy, vừa sợ vừa ghét sự quấy rối của Hứa Thời Diên.
Hứa Thời Diên nhẹ nhàng đùa mấy câu, vẫn không được đáp lại, uất ức nói: “Chậc, mày nhát quá đi.”
Hắn thả hạt vào bát ăn cho mèo, từ bỏ việc chơi với Seeger, quay người tham quan nhà của người đàn ông.
Đồ đạc trong nhà Mẫn Việt quả thật không nhiều, vài chiếc ghế sô pha, một bàn trà, một chiếc tivi, tuy nhiên không gian cho mèo lại rất lớn.

Trong phòng vẫn có mấy đồ trang trí nho nhỏ tinh xảo, hầu hết được để ở tủ tivi, động vật, thực vật, con người, chất liệu và kích cỡ cũng đa dạng.

Điểm chung duy nhất của những đồ trang trí này là, lần đầu nhìn nó đều không thấy đẹp lắm.
Đồ vật khiến người chú ý nhất chính là một thứ đặt trên quầy trang trí cạnh ghế sô pha, thậm chí còn được đặt trong lồng thủy tinh.
Đây là một món trang trí làm bằng thép không gỉ.

Bên trong là một đôi nam nữa không có tay, cơ thể cấu tạo từ các vòng sắt, mỗi một vòng đều dược tách ra một khoảng.
Lúc bắt đầu, hai người cách xa nhìn nhau.

Sau đó, dây thép chuyển động, bệ đỡ cũng di chuyển, bọn họ đuổi theo nhau, tới gần, mãi đến khi khoảng cách bởi các vòng thép giữa hai người lấp đầy lẫn nhau, nhìn họ ôm nhau thầm thì, hôn nhau, thân thể giao hòa.
Nhưng họ mới hợp thể được phút chốc đã tách ra, một người nhìn trời, một người nhìn đất, đưa lưng rời xa nhau.
Hứa Thời Diên nằm úp sấp trên ghế salon, nhìn bước tượng tuần hoàn chuyển động, thoáng nhìn tên tác phẩm, nó là Ali and Nino.
Suy nghĩ hồi lâu, hắn đoán: Câu chuyện tình yêu vừa cổ hủ vừa tầm thường.
Hứa Thời Diên lại đi quanh phòng khách, ngắm nghía tất cả các món đồ trang trí.

Rốt cục đồ ăn ship cũng tới nơi, hắn mở ra phát hiện là sủi cảo thì hơi kinh ngạc.
“Không thích đồ Tàu?” Mẫn Việt hỏi.
“Không.

À… Thực ra tôi vẫn sống ở Trung Quốc, chỉ có điều bà nội là người Anh.” Hứa Thời Diên giải thích, lại hỏi: “Anh thích ăn sủi cảo à?”
“Sủi cảo của nhà này khá ngon, cậu thử xem, nếu không thì mua cái khác.”
“Không cần, thế này cũng được.”

Hứa Thời Diên ăn thử một miếng, quả thật không tệ.

Sủi cảo được làm thủ công, chất lượng rất tốt, vỏ mỏng nhân nhiều, nguyên con tôm có trong bánh đậm vị cực kỳ, lúc cắn còn có cả nước canh tràn ra.
Hứa Thời Diên phát hiện Mẫn Việt ăn không nhiều, rõ ràng không phải lượng ăn của người có hình thể như thế này.

Đương nhiên hắn biết lí do.

Trước đây Giang Viễn Ninh cũng thế, trước khi làm ăn nhiều sẽ bị khó chịu.
Hứa Thời Diên không phải là người tốt lành gì, cũng không khách sáo, Mẫn Việt không ăn thì hắn ăn hết.
Hứa Thời Diên đặt bát xuống, đứng dậy đến kiểm tra Seeger, hỏi Hứa Thời Diên: “Vừa nãy cậu cho bao nhiêu hạt?”
“Mấy viên thôi, nó không để ý tới tôi.”
“Nó vốn không thân với ai.”
“Ừ, quá là nhát.” Hứa Thời Diên xì cười.
Mẫn Việt không phủ nhận, gọi mèo vài câu, đẩy thức ăn cho mèo lên trước mặt nó.
Seeger do dự rất lâu, dính sát vào người Mẫn Việt ngửi, xác nhận là mùi quen thuộc mới bắt đầu ăn.
Hứa Thời Diên quay đầu thấy được cảnh này, nghĩ thầm, đúng là chủ nào tớ nấy, khó có thể tới gần..