Livestream Viết Chuyện Tình Trong Sáng, Tôi Thành Thần Ở Trùng Tộc

Chương 234: Tổng tư lệnh điềm tĩnh gâu



[Thầy Fate, chờ đã!! Em chưa xem đủ!]

[Đây không phải hồi ký lịch sử sao? Mở rộng phần lịch sử cho tốt đi!]

[Thầy ơi, em chưa xem xong đừng xóa bảng!!]

[&*^hứng thú! Đúng! Chính xác! Tôi đã nảy sinh hứng thú &*^$ nghiên cứu sâu sắc với ngài Belize Rowe, trưởng khoa khu 13 đáng kính, thân yêu và vĩ đại! Tôi tôn sùng ngài, tôi kính oẹ yêu ngài, tôi có thể cúng bái ngài ba bữa một ngày huệ! Thầy Fate, hãy mở rộng thêm một chút về lịch sử gia tộc của Belize!! Tôi rất cần &*huệ* Belize *& Ai có thuốc chống dị ứng!? Cho tôi một [-Nhập giọng nói-]]

[?]

[...]

[Thông báo chính thức từ Nghị viện Liên minh hành tinh Ring: Chỉ đại diện cho tiếng nói chính thức của hành tinh chủ hành tinh Ring. Thẩm mỹ của quý ngài trùng đực năm 2100 không liên quan đến Nghị viện Mắt Mèo thế kỷ 20 và quý ngài hiện tại. Đây là câu chuyện hư cấu mang tính giải trí, khán giả xin đừng đồng nhất quá mức với thực tế. Lưới pháp luật tuy thưa nhưng không lọt, mong các công dân tuân thủ và tôn trọng pháp luật.]

- Thông báo được ghim đồng bộ trên 170 nền tảng mạng xã hội lớn trên toàn Starnet -

[???]

[Dữ dội vậy ta?]

[Tài khoản thật? Không phải đùa à?]

[Tài khoản xác thực tick vàng kìa, ai lại dùng tài khoản tick vàng để đùa chứ??]

[Khó nói. Có thể vào mạng nội bộ trường Ottowen xem thử, các tài khoản vận hành chính thức của một số quân đoàn cấp trung và hành tinh tù của bốn vùng đều đang thi nhau bàn tán rôm rả.]

[...]

[Chủ yếu là quý ngài Monessa... ừm, trùng nghiên cứu công nghệ không phân biệt giới tính, bình đẳng về tính cách... ừm, hiếm thấy.]

[Yêu đi, cứ yêu nhiệt tình đi, chúc cả hai hạnh phúc! Hôm nay dù nghị trưởng Liên minh Thủ đô và nghị trưởng Mắt Mèo có phản đối cặp đôi này kết hôn, tôi cũng sẽ dẫn quân đến quét sạch họ! Vậy nên thầy Fate, chúng ta quay lại và mở rộng thêm các chi tiết lịch sử nhé!! Cụ thể tổng tư lệnh biệt động mất liên lạc vào thời điểm nào? Tọa độ lỗ đen mà ông ấy chủ trương khám phá nằm ở vị trí cụ thể nào?!]

[Công ty giải trí nói câu gì đi! Cẩn thận đội của tôi sẽ vượt vùng thực thi pháp luật và đập nát công ty các người đầu tiên!]

@Fate: [...

Sau năm 2050, tộc Laser bị tuyệt chủng, dần dần biến mất khỏi lịch sử sinh vật.

Khi còn nhỏ, tôi chỉ được xem hình ảnh lịch sử của trùng Laser trong phim tài liệu, màu mắt của họ nhạt, dưới ánh sáng tự nhiên, mống mắt còn phản chiếu ánh sáng tinh thể nhạt.

Belize có một chút gen của trùng Laser, đôi mắt anh nhạt màu như tia nắng trong hồ mùa hè.]

[???]

[Đôi khi trùng Laser lên mạng một mình khá cô đơn.]

[Trùng Laser phấn khích! Mắt tôi cũng là mắt Laser nhạt màu! Màu xanh lục! Có quý ngài nào muốn xem mắt huỳnh quang ban đêm của tôi không? Mống mắt huỳnh quang thuần 90%! Có thể phản chiếu 6 loại ánh sáng!]

[...]

[Trùng Laser là nhóm biến dị trội với số lượng lớn, phân bố khắp các loài ong, bướm, bướm đêm. Theo thống kê dân số công dân đến tháng 1 năm 20, số lượng công dân ở mức *** tỷ. Nếu trùng Laser tuyệt chủng, ít nhất 60% trùng trưởng thành hiện đại sẽ chết.]

@Fate: [...

Ừm, sau đó thân sinh của tôi đã xử lý xong công việc, đưa tôi rời khỏi khu giam giữ, Belize nằm trong danh sách hành lý của tôi, cùng nhau lên đường.

...

Khi vừa đến gia tộc Ross, anh không được làm tùy tùng bên cạnh tôi ngay. Anh lớn lên như một dã thú nhân hình, không có kiến thức thông thường, các quan lễ nghi của gia tộc Ross đã đưa cậu ấy đi huấn luyện.

Cậu nghĩ tôi đã đích thân dạy anh ấy những kiến thức thông thường khi còn nhỏ sao? Sao cậu lại có ý nghĩ kỳ lạ như vậy? Lúc đó tôi mới 5 tuổi, anh 11 tuổi, anh đã trải qua lần biến đổi nhỏ đầu tiên, thân hình gầy cao, nanh nhọn, chỉ cần khép hai bàn tay lại là có thể dễ dàng bóp chết tôi. Làm sao các quan lễ nghi của gia tộc có thể để một dã thú hình người không có kiến thức thông thường gì bên cạnh tôi được?

Họ đã đưa Belize đi huấn luyện giáo dục, như cắt tỉa một cây gai mọc hoang, cắt bỏ những gai nhọn, uốn nắn khung xương cong vẹo, cho đến khi anh có thể đứng thẳng ngay ngắn trong bộ đồng phục của tôi tớ, bỏ được thói quen ăn uống bò rạp trên mặt đất của thú vật, hiểu được ngôn ngữ thông dụng và mệnh lệnh, mới được quay lại bên cạnh tôi.

Nếu anh học quá lâu hơn một năm, sẽ bị các quan lễ nghi của phủ quản lý gia tộc Ross đánh giá là không có giá trị và sẽ bị âm thầm đưa ra khỏi khu vực gia tộc Ross.

Không phải là tôi mua Belize xong thì anh có thể sống sung sướng ngay lập tức. Nếu lúc đó anh không thể hiện đủ thông minh, học kiến thức thông thường và hiểu không đủ nhanh, anh vẫn không thể được đưa đến bên cạnh tôi.

Nếu sớm hơn nữa... ừm, thế kỷ trước, nếu Belize không thể hiện đủ tốt mà tôi lại rất thích đôi mắt của anh, cuối cùng anh sẽ quay lại bên cạnh tôi dưới một hình thức khác có thể được cất giữ và nâng niu vĩnh viễn, được trưng bày sống động trên kệ trong phòng làm việc của tôi, làm vật yêu thích để tôi vui đùa khi rảnh rỗi.

...

Tôi làm cậu sợ rồi phải không? Xin lỗi, đừng sợ.

Những cách làm cổ hủ này đã bị bãi bỏ từ lâu, gia tộc Ross cũng không có nghề làm người sáp, tôi cũng không thích loại đồ sưu tầm như vậy.

...

Sau đó Belize đã học lễ nghi và kiến thức thông thường ở phủ quản lý Ross trong đúng một năm, vào cuối năm tôi 6 tuổi anh được đưa trở lại bên cạnh tôi.

Lúc đó tôi không thể nhớ ra anh ngay lập tức.

Đừng ngạc nhiên như vậy. Trong bài phỏng vấn của Belize không phải đã tiết lộ rồi sao?

Khi tôi còn là cậu chủ nhà Ross, mỗi tháng mỗi tuần mỗi ngày, thời gian của tôi đều bị chiếm giữ bởi những sự vật mới lạ và kiến thức thú vị. Khi cậu có một khu vườn nở hoa rực rỡ mỗi ngày, tất nhiên cậu sẽ dần quên đi ký ức về một cây nhỏ dị dạng.

Tôi có thể nhớ lại anh, vẫn là nhờ sự thông minh của anh.

...

Năm đó sau khi tôi mua anh, trong chuyến bay trở về hành tinh của gia tộc đã xảy ra một tai nạn nhỏ khiến tôi ấn tượng sâu sắc.

Trong chuyến bay, tôi muốn tiếp xúc với ánh muốn thực sự chạm vào đôi mắt màu nhạt đặc biệt đó.

Các tôi tớ liền vận chuyển cái lồng sắt đó đến tầng y tế, thả Belize ra khỏi đó, các bác sĩ kéo giãn tứ chi bị biến dạng do nằm co quắp nhiều năm của anh, cắt bỏ những mô liền do biến dạng khớp gây ra nhiều lần viêm loét rồi lành lại.

Cảm giác dao mổ và nước oxy già lau chùi khiến Belize nhỏ tuổi sợ hãi, anh liên tục phát ra tiếng rên rỉ khàn khàn từ cổ họng như tiếng chó tru lại như tiếng khóc than, anh không rơi nước mắt, thậm chí biểu cảm cũng không thay đổi nhiều. Ừm, khi tôi nói Belize nhỏ tuổi không có kiến thức thông thường không chỉ là nói anh không biết nói chuyện, cũng không biết phản kháng.

Anh chí không biết biểu đạt cảm xúc, tiếng rên rỉ kỳ lạ đó là hành vi duy nhất để giải tỏa cảm giác của Belize khi còn nhỏ.

Lúc đó tôi đứng bên ngoài khu y tế nhìn anh qua tấm kính.

Lúc đó tôi còn nhỏ, lại là trùng cấp cao sinh ra trong một gia tộc cổ hủ với nhiều quy tắc, mọi thứ được đưa đến trước mặt tôi đều hoàn chỉnh và hoàn hảo.

Có một điều trong bản ghi phỏng vấn của Belize không nói dối.

Anh đúng là vùng xám đầu tiên mà tôi tiếp xúc trong đời, vô tri, dị dạng và còn phát ra tiếng kêu quái dị.

Thật kỳ lạ. Tôi nhỏ tuổi không hiểu, sao trên đời lại có trùng sợ hãi thứ chữa trị cho mình?

Lúc đó hùng phụ của tôi vẫn còn sống, đang đứng cùng tôi. Tôi hỏi hùng phụ, tại sao anh cứ kêu hoài vậy? Bác sĩ đang giúp anh chữa trị, giúp anh trở nên bình thường. Tại sao anh lại sợ hãi?

Hùng phụ tôi nói, đứa trẻ này từ nhỏ sống trong lồng, không có ai nói chuyện với nó, không có ai thể hiện cảm xúc thân thiện với nó, không có ai vuốt ve ôm ấp nó. Nó không biết mình là gì, thế giới của nó là trống rỗng, chỉ có cơn đói từ sinh lý và nỗi sợ hãi từ roi vọt. Khi nó gặp điều gì không biết, tất nhiên chỉ có thể phản ứng bằng cảm xúc sợ hãi.

Tôi nhỏ tuổi hỏi hùng phụ, ngay cả những hành động tốt, những hành động cứu giúp anh, anh cũng sợ hãi sao?

Hùng phụ của tôi mỉm cười nói: "Con có thể thử kết nối với cậu bé ấy, từ từ, kiên nhẫn, chạm vào đối phương, truyền cảm xúc của con sang, và lắng nghe tiếng vọng từ sự hoang vu."

Lúc còn nhỏ, tôi đã chọn thức ăn làm phương tiện truyền đạt.

Hmm. Hồi đó Belize chỉ hiểu được sự thèm ăn và nỗi sợ hãi. Trong một thời gian dài sau đó, cách anh thể hiện thiện chí luôn gắn liền với việc ăn uống, rất thích nếm thử... ừm. Khi tôi mang thức ăn vào, những vết thương trên người anh đã được chăm sóc chu đáo, bác sĩ dùng dây buộc để kiểm soát anh trên giường bệnh để làm quen dần. Kể từ khi được đưa về, anh vẫn chưa ăn gì cả. Thức ăn tôi mang theo rất đơn giản, chỉ là một bát sữa bò.

Lúc đó khi tôi lại gần, anh cũng tỏ ra sợ hãi, toàn thân căng cứng cong lên nhưng rồi nhanh chóng thả lỏng, trở nên yên lặng và ngoan ngoãn. Anh đã ngửi thấy mùi ngọt ngào của sữa bò.

Khả năng cảm nhận đường là lựa chọn của quá trình tiến hóa sinh học. Một trùng chưa từng tiếp xúc với đường và mật, nhưng chỉ cần đầu lưỡi chạm vào vị ngọt, não bộ và nội tạng sẽ lập tức báo cho nó biết: Đây là thứ tốt, là năng lượng duy trì cần thiết cho cơ thể.

Lúc đó vật sống duy nhất tôi từng chăm sóc là một quả cầu công nghệ sinh thái được cung cấp bởi học viện gia tộc, chỉ cần tưới nước định kỳ. Việc chăm sóc một vật sống hoàn toàn còn khá mới mẻ với tôi lúc bấy giờ. Tôi kiên nhẫn múc từng thìa sữa bò đổ vào miệng anh. Một bát sữa không nhiều, sau khi đổ hết tôi thuận tay đưa bát cho trùng bảo vệ.

Tai nạn nhỏ xảy ra ngay lúc đó. Belize đột nhiên ngẩng đầu lên cắn lấy cái thìa bạc trong tay tôi, cắn xong liền nuốt luôn vào cổ họng.

Trùng bảo vệ đứng sau lưng tôi lập tức tháo hàm của anh ra, nhưng Belize nuốt thìa rất nhanh, nhanh như uống sữa vậy, chỉ trong chớp mắt đã nuốt mất một nửa cái thìa.

Chiếc thìa bạc chọc vào xương cổ họng anh khiến nó nhô lên, máu rỉ ra bên môi, trông rất đau đớn. Hùng phụ của tôi vẫn đang đợi bên ngoài khu vực điều trị, ông ấy nhìn tôi hiền từ, muốn xem tôi sẽ xử lý như thế nào.

Tôi từ chối đề nghị của trùng bảo vệ muốn dùng dao mổ cắt cổ họng Belize.

Tôi đã làm theo cách của hùng phụ. Yên lặng, kiên nhẫn, chạm vào thái dương của Belize, vuốt ve mái tóc bạc của anh nhiều lần tạo ra sự liên kết giữa việc vuốt ve và sự hiện diện mang lại sữa bò thơm ngon. Sau khoảng mười phút, Belize lại ngước mặt nhìn tôi, đánh hơi về phía tôi như lần đầu tiên anh thấy tôi cầm bát bạc vậy. Tôi đưa ngón tay ra, mở miệng anh, thò vào sờ cán thìa.

Suốt quá trình đó anh đều rất yên lặng há miệng, để mặc ngón tay vụng về của tôi chọc chọc trong khoang miệng, lay động kéo cái thìa. Anh đã nuốt quá sâu, khi rút thìa ra có rất nhiều máu chảy ra nhưng anh vẫn không ngậm miệng lại, ngẩng mặt nhìn tôi, đôi mắt vàng ấn tượng đó phản chiếu ánh sáng laser nhạt màu. Kiên nhẫn và yên lặng.]

[Thư phụ có phải đang chỉ dạy chúng ta khi hẹn hò phải chậm rãi không?]

[Khó. Thời gian hẹn hò được Mắt Mèo phê duyệt có giới hạn.]

[Chỉ mình chúng ta chậm rãi thì có ích gì? Quý ngài Mắt Mèo sẽ không thích những kẻ đần độn cứ đờ người ra khi hẹn hò đâu. Cậu nghĩ ai cũng giống Fate Wynne và đầu gỗ số 12 à?]

[Thư phụ Fate rõ ràng đang ngụ ý hẹn hò cần cả hai bên cùng chậm rãi.]

[Fate chắc là sảng đá lắm rồi, ngay cả quý ngài cũng dám chỉ điểm? Hợp tác với Viễn Đông và Mắt Mèo khiến anh ngáo đến thế sao?]

Nghị viên Mắt Mèo Klein và Roxie đang lặng lẽ theo dõi: [...]

Nhìn thế giới từ những góc độ khác nhau, các nghị viên Mắt Mèo dần bắt đầu nghi ngờ, Fate có đang nhắc nhở cặp đôi Destiny và Cash nên chú ý chậm rãi trong những lúc thân mật hàng ngày không?

2

@Fate: [

...

Belize 12t trở về bên tôi, tôi đã quên mất diện mạo của anh, ánh mắt nhìn anh cũng rất xa lạ.

Belize đã thay đổi rất nhiều. Một năm được giáo dục làm tôi tớ và ăn uống đầy đủ đã khiến cơ thể chậm phát triển của anh tăng vọt một lần nữa.

Khi trở về, anh đã gần 1m8, rất cao lớn.

Còn tôi lúc đó cũng vừa trải qua một tháng lột xác hoàn hảo của đuôi vảy, xương cốt cũng cao thêm vài tấc, nhưng khi gần 7 tuổi chiều cao cũng chỉ khoảng 1m3.

Nhưng Belize chỉ làm hai động tác đã khiến tôi nhớ lại anh rồi mỉm cười.]

[Khoan đã? Lần đầu lột xác đuôi vảy lúc 6 tuổi đã mất một tháng sao??]

[Quý ngài Monessa cũng là Thánh à?]

[Belize Rowe trong đời thực cung cấp tư liệu cho câu chuyện, tốt nhất mày nên sửa lại chủng tộc trên giấy tờ ID đi, tìm ra mày là mày tới số chầu trời!! Trùng lớn lên từ rác rưởi làm cách nào mà được kết hôn với Thánh hả!]

[?]

[3309: Lại thêm một trùng đáng thương nhầm lẫn giữa câu chuyện ảo và thực tế. Đề nghị bạn mở trang web chính thức của thành phố Hephaes trong thực tế, Belize Rowe là gia tộc công nghệ trăm năm chính thống của Liên minh Thủ đô, máu cấp A bậc cao.] [Ai phủ nhận Belize Rowe trong truyện không đủ chính thống chứ? Nếu không đủ chính thống thì làm sao bị coi là đảng bảo tồn phản bội và bị giam 11 năm được?]

@Fate: [...

Ừm, anh cũng giống như tất cả những tôi tớ bên cạnh tôi, lễ nghi đạt điểm tuyệt đối, cung kính quỳ lạy chào hỏi.

Anh ngẩng đầu lên, giống như một năm trước, khi tôi đưa tay sờ vào răng, lưỡi và cổ họng anh, anh há miệng ra, để lộ một hàm răng đẹp đẽ.

Thốt nhiên như thế, tôi chợt nhớ ra anh.

Cái tên ve sầu kỳ lạ xem thìa bạc như bánh quy ngón tay để ăn.

Tôi bật cười, cầm lấy cái thìa, vẫy vẫy trước mặt anh, hỏi còn muốn ăn không.

Lúc đó Belize ngước nhìn tôi, dùng ngôn ngữ thông dụng khó nghe khẽ nói, ăn với sữa bò.

Tôi bật cười ngay lập tức.

Anh luôn biết cách khiến tôi vui vẻ.

...

Sau đó tôi đưa anh bên cạnh, hình bóng không rời. Tôi ăn gì, anh ăn nấy, tôi dùng gì, anh dùng nấy, tôi học gì, ạn học nấy.

Ừm, đúng vậy. Tôi học gì, anh học nấy. Giáo dục công nghệ cốt lõi và kiến thức khai sáng của gia tộc Ross đã tạo nền tảng rất tốt cho việc học tập vất vả sau này của anh.

Tôi đưa anh ra khỏi thế giới hoang dã mông muội, tôi tò mò không biết anh có thể học đến trình độ nào. Một trùng mãi đến 12 tuổi mới bắt đầu tiếp xúc với giáo dục công nghệ, rốt cuộc có thể học đến mức nào? Thiên phú của anh tới mức độ nào? Ý chí của cậu ấy lớn đến đâu? Tôi tràn đầy tò mò, mong đợi được nuôi dưỡng cái cây dị dạng này phấn đấu trưởng thành.

...

Ừm, đừng vội. Sắp đến phần chân tướng phản bội mà cậu muốn biết rồi.

Lúc đó tôi còn trẻ, sở hữu quá nhiều, thế giới trong mắt tôi tràn ngập ánh sáng và sự huy hoàng. Tôi chỉ quan tâm đến kiến thức và những điều chưa biết, mỗi ngày đều rất hạnh phúc.

12 tuổi, 15 tuổi, 16 tuổi, tôi và Belize hình bóng không rời nhưng thời gian vẫn luôn biến đổi niềm vui thuần khiết thành những thứ khác.

Tôi dõi theo anh quá lâu, hào phóng cho đi sự chăm sóc vượt xa tiêu chuẩn của một tôi tớ, Belize đứng trong cái bóng của tôi, lớn lên như một cậu chủ Ross khác. Trong khoảng thời gian đó, tôi quên mất xuất thân tội phạm của anh, chỉ muốn nắm tay anh đi đến tương lai.

Tháng cuối cùng của tuổi 17. Tôi đã hứa với anh rằng, khi bước qua tuổi trưởng thành, khi tôi lớn lên, chúng tôi sẽ cùng nhau rời khỏi hành tinh gia tộc Ross, đến sống ở khu công nghệ của Liên minh Hợp chúng.

Hửm? Có vẻ hơi bất ngờ nhỉ? Không ngờ đúng không. Năm đó quả thật là tôi chủ động hẹn ước với Belize.

Hôn nhân chính trị ư? Thân sinh của tôi có không ít con cái, gia tộc Ross không cần đến đứa con út như tôi để liên hôn. Thân sinh của tôi cũng chưa bao giờ đưa ra ý kiến tương tự, các anh trai tôi cũng không nghĩ họ sẽ hèn nhát đến mức để đứa em út gánh vác trách nhiệm gia tộc... Haha, quả là một quan điểm khá ngang ngược, phải không?

Vì vậy khi tháng trưởng thành ngày càng gần kề, tôi ở tuổi 17 tự nhiên bắt đầu lên kế hoạch cho lối sống sau này.

Tôi nói với Belize rằng, sau khi đến thành phố ở vùng sao khác, tôi có thể dùng số tiền bản quyền sáng chế những năm qua để mua một hòn đảo làm nơi trú chân. Chúng tôi có thể từ từ bố trí ngôi nhà mới, dành riêng 10 tầng làm khu nghiên cứu khoa học. Chúng tôi sẽ sống, yêu nhau và kết hôn ở đó.

Thuở thiếu niên, tôi từng muốn cùng trùng luôn có thể khiến tôi vui vẻ này bỏ trốn đi xa.

Belize đã không nắm lấy tay tôi.

Anh đã bỏ trốn.

Anh còn không từ biệt tôi.

Lúc đó tôi không hiểu mình đã sai ở bước nào, dẫn đến kết quả này.

Đó là lần đầu tiên tôi cảm nhận được nỗi đau khổ tinh thần.

Tôi bước vào tháng trưởng thành trong đau đớn.]

[???]

[Đ**!?]

[Huyết áp tăng vọt trong tình huống không thể ngờ tới nhất!?]

[Chó! Mày là thằng khốn nạn gì vậy!? Bỏ rơi Thánh mà bỏ trốn à?? Hả???]

@Fate: [...

Tôi suýt chết trong tháng trưởng thành.

Sau khi vượt qua được, thư phụ của tôi kéo anh hai đầy máu me đến, giải thích cho tôi nguyên do.

...

Đúng vậy. Là cái motip thường thấy trong truyện đó.

Anh trai tôi đã đi cảnh cáo Belize, công kích xuất thân và giai cấp của anh, tuyên bố rằng nếu tôi rời đi cùng anh, tôi sẽ chết ở thế giới bên ngoài vì anh.

Anh trai tôi nói quá nghiêm trọng rồi, tôi không phải như lời anh ấy nói, không thể sống sót ở thế giới bên ngoài.

Năm 12 tuổi tôi đã có bằng sáng chế công nghệ đầu tiên, phí cấp phép ra bên ngoài mỗi năm là 300.000 kim lư/năm. 13 tuổi, 14 tuổi... cho đến 17 tuổi, mỗi năm tôi đều có những tác phẩm nhỏ ra đời.

Năm 17 tuổi, phí cấp phép ra bên ngoài thuộc về riêng tôi đã đạt gần 10 triệu.

10 triệu đối với gia tộc Ross chỉ là muối bỏ biển, nhưng để duy trì cuộc sống của tôi thì không thành vấn đề.

Khi tôi 17 tuổi, Liên minh Hợp chúng đã có hệ thống an ninh rất hoàn thiện, mỗi hành tinh thích hợp cư trú đều được trang bị hệ thống cảnh sát nghiêm ngặt nhất, mọi nơi công cộng ở các thành phố cấp cao đều được lắp đặt hệ thống phun khí ức chế hoàn hảo nhất, tất cả các hành tinh và thành phố của Liên minh Hợp chúng đều thích hợp cho trùng cái và trùng đực cùng đi lại... Trong mắt tôi lúc đó, tôi không nghĩ rằng việc tôi và Belize đến định cư ở hành tinh khác, rời xa gia tộc Ross, sẽ là... là chuyện gì đó không phù hợp với thân phận giai cấp làm mất giá trị của tôi.

Nhưng Belize... ừm, giáo dục khai trí của anh là từ những tôi tớ của gia tộc Ross, anh có niềm tin ăn sâu bám rễ rằng Ross là một gia tộc quý tộc cổ, nếu đặt vào thế kỷ 12-14 xa xưa hơn, Ross sẽ là một đại quý tộc sống trong vòng thành đầu tiên của kinh thành. Trời ạ... danh xưng quý tộc đã bị bãi bỏ từ cuối thế kỷ 19 rồi.

...

Hửm? Có.

Khi vừa trưởng thành, tôi quả thật đã từng hận Belize.

Không, tất nhiên không phải hận xuất thân của anh hay việc bỏ đi không từ biệt.

Tôi hận anh không đủ tin tưởng tôi.

Còn tiếp-]

Cộp!

Anouchka đẩy cửa phòng ngủ chính kiêm văn phòng, cổ và mặt lấm tấm vài giọt mồ hôi, thở hổn hển nhẹ, bên tai đeo một chiếc tai nghe bluetooth dùng để họp. Hắn nhìn thẳng vào bóng dáng tóc bạc sau bàn làm việc.

Thời Tấc Cẩn vừa kết thúc công việc, đang cúi đầu đan hai tay vào nhau, duỗi ngón tay để giảm bớt mệt mỏi do các khớp cứng.

Anh ngước mắt nhìn về phía cửa, cong đôi mắt: "Chào buổi tối, hôm nay về sớm nhỉ."

Anouchka nhìn chằm chằm vào Thời Tấc Cẩn, tai nóng bừng, lồng ngực cuộn trào vô số cảm xúc và nghi vấn phức tạp.

Tương lai? Tương lai...

Suốt 10 giây, cả hai chỉ nhìn nhau, không ai lên tiếng.

Ánh mắt Thời Tấc Cẩn lướt qua tai nghe làm việc của Anouchka, anh chắp hai tay lại, tay này đan vào tay kia, lặng lẽ chờ đợi tổng tư lệnh quân đoàn trẻ tuổi, nhạy bén này đặt câu hỏi.

Đêm nay Thời Tấc Cẩn đã viết ra chi tiết thảm họa đã chuẩn bị sẵn sàng để giải thích.

Nhưng.

"... Monessa Ross thích bạn đời học làm chó. Anh có sở thích này không?" Tổng tư lệnh quân đoàn trẻ tuổi, nhạy bén hỏi. Hắn chọn cách né tránh, giữ vững lời hứa đã hứa với bạn đời. Không hỏi, không truy cứu, không lợi dụng.

"...?"

4

Biểu cảm Thời Tấc Cẩn bình tĩnh, bình tĩnh đến mức hơi lạnh lùng: "Không. Anh không thích nuôi thú cưng. Hơn nữa, Monessa Ross không có sở thích bắt bạn đời làm chó, đó chỉ là một phép ẩn dụ trong văn chương thôi."