Livestream Viết Chuyện Tình Trong Sáng, Tôi Thành Thần Ở Trùng Tộc

Chương 242: Tổng tư lệnh Viễn Đông is watching you



Anouchka:?

✦✦✦

Giữa trưa ở khu vực thứ hai của Viễn Đông, ánh nắng chan hòa, chiếu lên những ngọn núi, đỉnh tuyết phủ lấp lánh như hàng ngàn hào quang vàng rực. Cuộc họp kết thúc trong làn sương vàng tươi đẹp và bình yên.

Cho đến thời điểm này, mọi việc đều suôn sẻ. Ít nhất là trước 1 giờ trưa, Thời Tấc Cẩn vẫn nghĩ như vậy.

Suốt cả buổi sáng, Thời Tấc Cẩn thu được nhiều thành quả, tất cả kế hoạch đều được thực hiện ổn định, những lá bài quan trọng trong nguyên tác đều có biến động, anh cũng thành công dò la được nội tình của nhân vật chính còn lại và hướng đi HE của cậu. Khi kế hoạch suôn sẻ, tâm trạng Thời Tấc Cẩn cũng tốt theo, trong khuôn khổ không làm sai lệch nhân vật cậu chủ, anh đã tiếp được gần như tất cả các chủ đề mà Valentine nói.

Từ đại sảnh trung tâm đến thang máy có một đoạn lối đi nhỏ, Valentine vừa đi vừa lải nhải, cố gắng lấy được thời gian tụ họp tiếp theo từ tay Sariel.

"Khu học xá phải một tháng sau mới chính thức mở cửa, lần gần nhất chúng ta cùng tham dự là ngày 21, trước ngày 21 anh có thời gian rảnh không? Nếu thực sự quá bận không rút ra được cả ngày thì nửa ngày thì sao?"

"5 tiếng cũng được, hẹn uống trà một lần nữa nhé? Anh nghe này, em còn có..." Valentine vừa mở miệng, tốc độ nói vẫn nhanh và dày đặc như trước, lại là một tràng dài giới thiệu về các địa danh tham quan khác nhau. Lần này Valentine thông minh hơn nhiều, cậu đổi các địa điểm du lịch ở Viễn Đông thành các hành tinh du lịch và hành tinh khai thác khoáng sản đặc biệt thuộc quyền sở hữu của mình.

Valentine giới thiệu xong tên các hành tinh mới nói: "Theo chế độ cung cấp của Mắt Mèo, khi em trưởng thành được chia một phần tài sản lớn. Phần lớn trong số đó là các tài sản có giá trị cao, chủ yếu là những nơi sản xuất khoáng sản quý hiếm và khí năng lượng, một phần nhỏ là các tập đoàn công nghệ y tế và năng lượng. Tất cả đều là những hành tinh đã phát triển ổn định mà Mắt Mèo đầu tư bên ngoài, chuyển nhượng cho em có thể dùng trực tiếp như tiền tiêu vặt."

"Anh không phải đã đăng ký học gì đó... vật liệu thể đặc biệt? Môn học phải bay ra ngoài sao khảo sát mỗi tháng."

Thời Tấc Cẩn ôn tồn sửa lời: "Vật liệu dẫn điện chip đặc biệt."

"Đúng vậy, em nói chính là cái đó." Valentine hắng giọng.

"Vậy trước ngày 21, chúng ta có thể ra ngoài uống trà một lần nữa không? Những hành tinh khai thác khoáng sản đặc biệt mà em vừa nói với anh, trước khi chúng được phân cho em, Mắt Mèo bán sản phẩm khoáng sản đặc biệt cho các gia tộc công nghệ ở khu Đông và khu Nam." Valentine nói đầy kỳ vọng: "Lần sau uống trà, em mang vài hộp khoáng sản đặc biệt đã được mài giũa cho anh xem nhé? Anh xem có thể dùng cho bài tập không?"

Thời Tấc Cẩn làm ra vẻ trẻ trung, hơi cong mắt, nghiêm túc hỏi: "Vậy cậu định mang loại nào?"

"Em có thể mang rất nhiều! Khoáng sản đặc biệt có thể mài giũa thành kích cỡ đá quý, để em nói cho anh nghe, em thích nhất là..." Valentine không ngừng một giây, bắt đầu liệt kê danh sách.

"Chậc." Evans Amon đứng sau Thời Tấc Cẩn vài bước phát ra một âm thanh trầm ngắn ngủi.

"..." Vlad Jeanine đi cạnh Valentine thở dài nhẹ nhàng.

"..., tiếp theo là khoáng sản đặc biệt hệ đồng xanh... ừm." Valentine đều nghe thấy, giọng cậu hơi ngập ngừng. Thời Tấc Cẩn kịp thời nâng đỡ, làm giọng tò mò: "Rồi sao nữa?"

Valentine lập tức tập trung, tiếp tục nói: "Em nghe quan lễ nghi phụ trách quản lý tài sản cho em nói, dây dẫn làm từ loại đồng đặc biệt này..."

Valentine cứ thế hứng khởi lải nhải suốt cả quãng đường, cho đến khi thang máy đi lên xuống vài lượt, đưa bốn trùng an toàn trở lại mặt đất, khi hai phe sắp thực sự chia tay chào tạm biệt, Vlad Jeanine mới bất đắc dĩ nhắc nhở Valentine đang vui mừng đến quên cả trời đất: "Ít nhất cậu phải xác nhận thời gian gặp mặt lần sau với quý ngài Sariel đã, khi nãy lúc các cậu đi thang máy, đã xác định hẹn vào ngày nào chưa?"

Valentine vừa nãy còn nói liên tục về khoáng sản: "..."

"Destiny!" Valentine cuối cùng cũng phản ứng lại việc mình bị đồng hương lừa lạc đề.

"Vâng." Thời Tấc Cẩn cong mắt cười nói: "Cậu nói hay quá, tôi đã bắt đầu mong đợi lần gặp tiếp theo rồi."

"... Ồ." Valentine nhìn vào mắt Destiny, đôi mắt có màu quá nhạt vốn chỉ khiến người ta lạnh gáy, như pha lê như gương, phi nhân loại và không thể nhìn ra cảm xúc nhưng Valentine chưa bao giờ cảm thấy khó chịu vì Destiny, cậu nhìn đôi mắt bạc cong lên cười kia, ánh nắng giữa trưa chiếu vào đôi mắt bạc ấy khiến chúng như tan chảy, đôi mắt bạc phi nhân loại tràn đầy nụ cười dịu dàng, pha lê cứng rắn biến thành những giọt sương long lanh run rẩy trên cánh hoa buổi sáng. "...Ánh nắng thật sự rất đẹp... không, ý em là, được thôi, có thể."

Vlad Jeanine đứng cạnh Valentine, cụp mắt đứng yên, nghe thấy cuộc đối thoại vô nghĩa này, đành phải ho nhẹ một tiếng: "Quý ngài Sariel, cụ thể trước ngày 21..."

"Được rồi Vlad, Destiny chắc chắn sẽ sắp xếp ổn thỏa thôi." Valentine không quay đầu lại, dùng khuỷu tay huých nhẹ vào bạn mình hai cái, ra hiệu im lặng.

Vlad Jeanine: "..."

À.

"Vậy hôm nay đến đây thôi, lát nữa tôi sẽ rời đi trực tiếp từ khu vực đỗ hạm, còn cậu?" Thời Tấc Cẩn hỏi Valentine.

Valentine trầm ngâm hai giây, vui vẻ nói: "Em sẽ bay qua chỗ quý ngài Gally một chuyến, bàn bạc với ngài ấy vài việc!"

Thời Tấc Cẩn gật đầu: "Được thôi, vậy..."

"Destiny!" Valentine đột nhiên lại gọi một tiếng.

"Ừm?"

Valentine cảnh giác nhìn quân thư đứng sau Destiny một cái, giọng hơi to: "Chúng ta làm một nghi thức chào tạm biệt chính thức nhé, bắt tay, ôm, kiểu nghi thức chào tạm biệt chạm vào lưng khi ôm ấy. Được không?"

Evans Amon đứng yên tại chỗ: "...Chậc."

"Thật nghiêm túc." Thời Tấc Cẩn cũng bật cười, lần này trước khi dự họp, anh đã tết chặt mái tóc bạc gọn gàng, tóc bạc của anh gần như đều dài bằng nhau, tết chặt buộc gọn thì không thể có chuyện bị lấy đi một cách vô tình được. "Được, đến đi." Thời Tấc Cẩn giơ tay về phía Valentine, cả hai trước tiên bắt tay, rồi tiến thêm một bước ôm nhau.

Thời Tấc Cẩn cảm thấy Valentine ôm rất chặt, rất dùng sức, anh có thể cảm nhận được hơi ấm từ khuôn mặt Valentine áp vào bên tai mình.

Valentine lẩm bẩm nói: "Thật đấy. Destiny... Anh không biết em đã mong đợi một cái ôm như thế này bao lâu rồi. Ấm áp, ấm áp, sống động..." Valentine cọ nhẹ vào vai Destiny hai cái: "Thật ấm áp, giá như anh lớn lên cùng em thì tốt biết mấy."

Thời Tấc Cẩn ôm lấy Valentine, vỗ nhẹ lưng cậu, giọng nhẹ nhàng và chân thành: "Kể từ khi biết tin về cậu, tôi luôn mong được gặp cậu, rất vui khi được gặp cậu..." Thời Tấc Cẩn chậm rãi nói, đáp lại khao khát trong lời nói của Valentine "... Người anh em."

Valentine ngẩng đầu lên, đôi mắt xanh biếc ướt át, cảm xúc có chút kích động, người nghiêng về phía trước, mặt một lúc dán sát lại gần, Valentine xúc động nói: "Đúng vậy, anh-" Cùng lúc đó, Evans Amon đứng cách đó vài bước co đồng tử lại, cặp râu sợ hãi đến mức dựng đứng ngay lập tức! Vlad Jeanine thất thố phát ra một tiếng hít vào.

Do vấn đề góc độ, hai người đi theo đứng sau lưng hai quý ngài đều phải chịu một cú sốc tinh thần.

Trong góc nhìn của Evans Amon, hành động của quý ngài Mắt Mèo lúc này quả thực là một cuộc tấn công khủng bố, đếm ngược lại bốn trăm năm!! Nghi thức chào tạm biệt của Mắt Mèo cũng không có hạng mục hôn môi!! Evans Amon sốc đến nỗi râu và tóc đều dựng đứng cả lên.

Evans Amon thực sự không dám tưởng tượng hậu quả nếu chuyện này đến tai hùng phụ của mình, hắn bước lên một bước hai bước, vòng tay ôm lấy eo quý ngài Sariel, định kéo ra phía sau, đồng thời vung tay còn lại lên, định cho đối phương một cú đấm khẩn cấp để dừng lại.

"Á!" Valentine hét lên bất ngờ khi bị đẩy vào bóng tối.

Vlad bạn thân của cậu, bất thình lình tiến lên một bước, siết chặt eo Valentine rồi kéo cậu lùi lại. Rồi y đập mạnh tay lên mặt Valentine như đang tát. Valentine kêu lên đau đớn, hai tay vô thức siết chặt. "Khoan đã! Ưm..." Thời Tấc Cẩn bị Valentine ôm chặt cổ rồi kéo vào lòng.

Mũi Thời Tấc Cẩn đập vào cúc đá quý trên cà vạt của Valentine, nước mắt sinh lý lập tức trào ra.

Cùng lúc đó, hệ thống gào thét trong đầu Thời Tấc Cẩn: [Ôi trời! Thầy Thời, phía dưới bên trái eo thầy khoảng 30 độ! Amon vừa đấm qua! Nắm lấy đi, nắm lấy nhanh! Tuy anh ta chỉ là trùng cấp trung nhưng cũng là một biệt động dày dạn kinh nghiệm, phản xạ thần kinh của anh ta chắc chắn kịp! Thầy chỉ cần đưa tay chạm vào là anh ta sẽ dừng lại! Nếu cú đấm này của anh ta trúng, sau 3 giây chắc chắn một trong hai trùng đối diện sẽ quỳ xuống van xin trùng còn lại thở!!!]

Trong tích tắc, Thời Tấc Cẩn bị Valentine ôm chặt đầu, không thể nhìn thấy gì, Valentine vẫn đang hoảng loạn vùng vẫy. Thời Tấc Cẩn không phản kháng, tránh Valentine vô tình siết chặt hơn và bóp nghẹt khí quản của mình. Giữ nguyên tư thế bị ôm, Thời Tấc Cẩn nhanh chóng tìm thấy sự cân bằng trong hỗn loạn, đưa tay ra phía sau bên trái eo, mò mẫm và chạm phải cảm giác mịn màng như vảy rắn của bộ quân phục. Anh nắm chặt lấy, buộc Evans Amon phải tạm thời thu lực.

Ngay trước khi Evans Amon đấm bay hai thiếu niên 17-18 tuổi đối diện, Thời Tấc Cẩn hét lên ngăn cản: "Đủ rồi, dừng lại! Tất cả buông ra! Đây không phải lúc để đánh nhau!"

Cùng lúc đó, Thời Tấc Cẩn cảm thấy Valentine giảm lực vùng vẫy và lực kéo ở eo mình cũng dừng lại. Tốt. Thời Tấc Cẩn thở phào nhẹ nhõm, hệ thống lại một lần nữa gào lên: [Ét ét!!! Thầy Thời!!! A567 vừa lóe qua!!! Trời ơi, cặp râu như mũi tên vậy! Ổng...]

Thời Tấc Cẩn: "!?"

Thời Tấc Cẩn chỉ kịp cựa quậy trong vòng tay Valentine, giây tiếp theo anh cảm thấy lực siết cổ của Valentine biến mất, hai tay cậu trượt xuống cổ anh như đã kiệt sức.

Thời Tấc Cẩn lập tức ngẩng đầu lên, không kịp quan tâm đến Valentine, anh nhanh chóng quay đầu nhìn ra sau. Evans Amon đang đứng tránh ra, mặt âm u và tay đỡ vai.

Anouchka đứng ở vị trí ban đầu của Amon, hai tay bao bọc bảo vệ quanh eo Thời Tấc Cẩn, đôi mắt thú hai màu sáng rực như lửa nung, sáng đến mức dù không biểu lộ cảm xúc trên gương mặt nhưng vẫn toát lên vẻ hung dữ.

Hệ thống kịp thời run rẩy nói nhỏ: [Lúc nãy Amon kéo thầy rất thô bạo... Khi A567 gỡ anh ta ra, đã bóp nát xương vai anh ta.]

Thời Tấc Cẩn hít một hơi nhẹ, định nói gì đó thì Anouchka bỗng cởi găng tay, dùng đầu ngón tay chạm nhẹ lên má Thời Tấc Cẩn. Động tác của hắn rất cẩn thận, nhẹ nhàng như vuốt ve một chiếc lông vũ, cuối cùng vẫn không dám dùng đầu ngón tay chạm vào chóp mũi hơi đỏ của Thời Tấc Cẩn.

Anouchka cúi đầu nhìn Thời Tấc Cẩn, giọng nói không chút cảm xúc, lạnh như băng: "Gáy có đau không?"

Lúc này Thời Tấc Cẩn mới nhận ra, trên mặt mình có một chút nước mắt sinh lý do bị va chạm bất ngờ.

[Thầy Thời à, hôm nay A567 đeo hai vòng ức chế, trước khi lóe qua, chất ức chế trong cả hai vòng đều đầy. Ừm... giờ một vòng đã hết, vòng thứ hai đang bắt đầu... OK, giờ cũng hết luôn rồi.]

Thời Tấc Cẩn thoáng cảm thấy kỳ lạ, sao anh không cảm nhận được mùi hormone của Anouchka?

Thời Tấc Cẩn đưa tay nắm lấy tay Anouchka: "Anh không sao, chỉ là một chút tai nạn nhỏ thôi, nước mắt là do vừa nãy đụng phải mũi, chỉ là nước mắt sinh lý thôi, Anou..."

Đột nhiên, một âm thanh lạ quá ồn ào và đột ngột cắt ngang lời Thời Tấc Cẩn.

"Ọe!!!"

Thời Tấc Cẩn khựng lại, đó là giọng của Valentine, anh theo phản xạ quay đầu muốn xem chuyện gì xảy ra, mặt vừa nghiêng một chút đã không thể xoay tiếp.

Anouchka giơ tay nắm lấy cằm Thời Tấc Cẩn, nhẹ nhàng xoay lại, giữ cho cả hai đối diện nhau. "Em đang nói chuyện với anh, đừng nhìn chỗ khác."

Hệ thống lập tức báo cáo, module cảm xúc hoạt động, phức tạp nói: [Valentine vừa nhìn thấy A567 đã sợ đến tê liệt, khi phản ứng lại thì nôn luôn... Nhịp tim của Valentine đang đập rất nhanh, nếu giữ nhịp tim này trong 60 giây nữa, cậu ấy sẽ co giật.]

"Anouchka, em buông ra trước đi." Thời Tấc Cẩn bị Anouchka nắm chặt mặt, anh nắm lấy mu bàn tay hắn, kéo ra nhưng không thành công. "Anouchka." Thời Tấc Cẩn nhíu mày.

Anouchka nhìn chằm chằm vào Thời Tấc Cẩn, không nói gì, chỉ cứng đầu trong 3 giây rồi buông tay ra lại nắm lấy ngón tay Thời Tấc Cẩn, môi mỏng mím chặt, đường môi gần như không thể nhìn thấy.

Thời Tấc Cẩn lập tức quay đầu nhìn về phía Valentine. Chính trong khoảnh khắc này, hệ thống kêu lên ngạc nhiên trong đầu Thời Tấc Cẩn: [Ể?? Thầy Thời, á đù tiến độ nhân vật của A567 đột nhiên nhảy lên 1%!!]

Thời Tấc Cẩn khựng lại:?

Nhưng anh nhanh chóng bị cảnh tượng trước mắt kéo về thực tại.

Tình hình còn nghiêm trọng hơn những gì hệ thống nói.

Valentine nằm gục trong vòng tay Jeanine, cong người nôn ọe, mặt đầy mồ hôi lẫn nước mắt do sợ hãi, những thứ cậu ăn đã tiêu hóa hết từ lâu, giờ chỉ còn ọe ra một ít nước trà trong.

Không chỉ Valentine bị hoảng sợ, Vlad Jeanine cũng mặt cắt không còn giọt máu nhìn về phía Thời Tấc Cẩn, cặp râu cong về phía sau, đó là trạng thái biểu hiện sợ hãi của cơ quan cảm xúc.

Bên kia Evans Amon đứng xa cũng mặt mày âm u, nắm chặt tay.

Valentine vừa nôn vừa khóc, nghẹn ngào nói không rõ: "... máu... nồng quá... kinh khủng quá... hôi... hôi chết đi được... Destiny... cẩn thận... ọe!"

Hệ thống nhỏ giọng giải thích với Thời Tấc Cẩn: [A567 được thiết lập tối ưu hết mà... Có vẻ ổng đã bỏ qua thầy, chỉ dùng hormone để đe dọa ba trùng kia... À... nói theo cách của văn học giải trí Trái Đất thì có lẽ là: Khí thế mạnh mẽ quá/Haki bá vương/Áp lực linh hồn/Chakra/Nen!]

4

(*) Chakra, haki, nen, ki, magic, Alchemy là những là những nguồn năng lượng, mà Nen là trong Hunter x Hunter có khả năng khống chế dòng năng lượng chảy vòng ngoài cơ thể con người

Thời Tấc Cẩn: "..."

Bớt tài lanh!