Livestream Viết Chuyện Tình Trong Sáng, Tôi Thành Thần Ở Trùng Tộc

Chương 261: Liếm láp



[Lại cho ăn thịt nữa à...? Trùng có tuyến độc không làm được đâu, ôi thư phụ vĩ đại Q口Q!]

[Loài của tôi %&## đã làm gì sai chứ? Anh nói xem là loài độc nào hay phân loài nào đã chọc giận anh? Chúng tôi sẽ lập tức trừng phạt nội bộ và tấn công có chọn lọc. Đừng viết những đoạn làm cảm xúc dâng trào mà trùng tuyến độc chúng tôi không thể dùng được. Nói đi, nói đi! Cả Liên minh đang nhìn đấy, nói xem đứa ngu bò nào đã chọc giận anh!]

[Tôi biết anh đang nóng lòng, nhưng hãy bình tĩnh đã!]

[Fate, tôi sẽ kiện anh vì phân biệt chủng tộc! Phân biệt đối xử với trùng có tuyến độc như chúng tôi!]

[Loài không cánh bị Fate phân biệt đối xử đã xuống lõi hành tinh an nghỉ.]

[...]

[Loài tuyến độc, dừng tay lại đi!]

Lần trước tại Carnival, loài không cánh không giành được 300.000 phần quà đặc biệt mà streamer phát ra, họ đã phẫn nộ đến mức rủ rê cả bốn vùng kiện Fate. Fate nộp phạt ngay 1 triệu kim lư và đi theo con đường mở phiên tòa.

Fate nộp phạt vào buổi sáng, đến chiều đoàn luật sư của công ty giải trí và truyền thông quân sự đã đến gõ cửa phòng pháp lý của bốn vùng.]

[...]

Độc giả thuộc loài tuyến độc đã héo queo.

Độc giả thuộc loài không độc phấn khích tột độ: [Ahihi! Tôi có thể học chiêu này!]

[Tôi đảm bảo 85% lượng máu của tôi sẽ khiến quý ngài say máu luôn!]

[Tôi có bốn buồng máu!]

[Quý ngài trái tim tôi chọn, xin hãy xem đây, đây là giấy chứng nhận kiểm tra gen gia tộc và truy nguyên huyết thống thân sinh của tôi [****.****. PDF]! Mười đời ve sầu thuần chủng! Loài ve sầu cánh lưới thuần chủng lâu đời! Máu nhóm C tiêu chuẩn vàng!]

Diễn đàn bốn vùng lớn/mạng nội bộ trường đồng loạt hưởng ứng: [Phương pháp trị liệu nguyên thủy cung cấp năng lượng bằng máu thịt quả là thần kì!!]

Bốn vùng lớn loạn lạc trong 3 giây, cục pháp lý tick vàng vùng Tây Tiên Nữ đưa ra cảnh báo mạnh mẽ!

[Cục Pháp lý Tây Tiên Nữ - Starnet office số 001: Cảnh báo toàn vùng.

Vui lòng không nhầm lẫn giữa thực tế và câu chuyện giả tưởng, không đồng nhất bản thân với nội dung và cốt truyện của câu chuyện giả tưởng. Hãy tuân thủ pháp luật trong thực tế, xài internet một cách lý trí.]

Cục pháp lý khu Tây thực thi pháp luật xuyên khu vực, ra đòn mạnh cấm và xóa một loạt bài viết nóng trên các diễn đàn nổi tiếng của bốn vùng lớn.

Cuộc tranh cãi giữa loài tuyến độc và không độc vừa mới lắng xuống.

Ngay lập tức, nạn nhân ổn định trong câu chuyện của Fate là các khu học xá lớn của liên minh và sinh viên đang theo học đồng loạt kêu than: [Ồ nô, một loài dị thú hoàn toàn mới.]

[Một loài dị thú mới chưa từng có có thể phân biệt các yếu tố hoạt tính trong máu, các trường đại học trực thuộc thành phố y tế có thứ để nghiên cứu rồi. Ha ha ha tôi đã tốt nghiệp và chuyển ngành rồi, giờ đăng nhập tài khoản trường để xem trò hay thôi!]

[Loài dị thú hình rắn truy đuổi quý ngài Monessa dựa vào cái gì để phát hiện và cảm nhận yếu tố hoạt tính trong máu? Da? Khứu giác? Nội tạng? Fate, anh viết rõ ràng đi!! Cho cái hướng đi!!]

[FATE DỪNG TAY LẠI ĐI, kể từ bộ "Quân Y", trung bình mỗi tuần trường học lại tăng thêm một khóa học nghiên cứu về Fate, còn là môn bắt buộc, liên quan đến điểm tốt nghiệp. Thật sự học không xuể!!]

Song, những kẻ thực sự bị đặt dưới áp lực chết trùng lại là những trùng khác.

Nhóm gia tộc nghiên cứu khoa học bị kẹt ở hải quan khu Đông không thể động đậy: [...] Mấy trùng quân sự các người tính là cái thá gì, trùng nghiên cứu khoa học mới là mục tiêu tiếp theo của loài dị thú mới.

Trong diễn đàn bốn vùng, thỉnh thoảng có thể thấy một nhóm độc giả xuất thân từ gia tộc nghiên cứu khoa học sắp siêu thoát: [Sếp Fate à, kiểu ưu ái đặc biệt này thì thôi đi...]

[Đôi khi cảm thấy không có cảm giác tồn tại cũng khá tốt... Thầy Fate, câu chuyện tiếp theo xin hãy tiếp tục viết về trùng quân đoàn, trùng quân đoàn chịu đòn giỏi, phe khoa học chúng tôi không tranh nữa.]

[Chúng tôi rút lui, rút lui cả đời!]

@Fate: [...

Lúc đó tôi bị thương không nhẹ, vừa mới tỉnh lại, ý thức còn mơ hồ.

Dù nhìn thấy toàn một màu đen, tôi vẫn cảm thấy trời đất quay cuồng.

Xung quanh rất hôi thối, nhiều mùi khó chịu trộn lẫn, lại bị lớp đất dày đặc ép chặt khiến tôi buồn nôn. Đặc biệt là mùi tanh trong miệng tôi nặng đến mức khủng khiếp, nhưng tôi không thể nôn ra được. Tôi đã hôn mê hai ngày, lại bị mất máu nghiêm trọng, sức tự hồi phục đã rút cạn toàn bộ năng lượng cơ thể, bụng trống rỗng.

Tôi mơ màng một lúc.

Những mảnh vỡ của hầm trú ẩn nằm rải rác trong lớp đất, tạo thành một đường hầm hẹp không thể gọi là đường hầm. Lúc đó Belize chỉ có thể nằm trên mặt đất... tóm lại, anh ôm tôi nằm trong đường hầm hẹp dùng thân chống đỡ những mảnh vỡ công trình, từ từ dùng khuỷu tay làm điểm tựa, di chuyển về phía trước.

Cảm giác lúc đó của tôi là: Chật chội, nóng nực, hôi thối, không khí không lưu thông. Trước khi sóng thần ập đến mặt đất, chúng tôi đều kịp đeo mặt nạ oxy mini, một miếng dán công nghệ nano nhỏ xíu, cố định vào thành trong miệng, lượng oxy chỉ có thể duy trì trong 72 giờ, tức là 3 ngày. Miếng mặt nạ oxy mini của tôi đã gần hết oxy rồi.

Trong tình trạng tồi tệ tối đen khó chịu đó, tôi đang mông lung nên đã lỡ lời nói ra những lời ngớ ngẩn.

Tôi hỏi: "Địa ngục à?"

Belize bật cười một tiếng, tôi không hiểu lúc đó anh lấy đâu ra sức lực, tiếng cười ấy chẳng khác mấy tiếng cười tôi thường nghe thấy trong phòng thí nghiệm.

Belize nói: "Đúng vậy, chúng ta đang dạo chơi ở biên giới địa ngục đấy, vừa mới đi qua sông Styx đang cháy rực, bây giờ đang ngắm nhìn lễ hội của thần Ác Mộng ở tầng thứ bảy. Bóng tối là đặc trưng của lễ hội, tiệc tùng và múa hát rất nhàm chán, em có thể ngủ thêm một lát, đến khi chúng ta tới vườn hoa của Persephone, tôi sẽ gọi em dậy."

Đúng vậy.

Lúc đó Belize lại nói một tràng lung tung, anh không muốn tôi biết ngay hoàn cảnh của chúng tôi lúc bấy giờ.

Bởi vì... [Ghi chú của tác giả: Ngài lại im lặng hồi lâu.]

Lúc đó chúng tôi bị chôn sống ở độ sâu 600 mét, miếng oxy của tôi và Belize chỉ còn vài giờ, lớp đất chôn vùi chắc như núi, một số thanh sắt và tấm kim loại của các công trình vỡ nát nằm rải rác trong các lớp đất, tạo thành vài con đường hầm không thể gọi là đường hầm. Những con đường hầm này nguy hiểm và không ổn định, có những đoạn chỉ đủ cho một trùng bò qua, có những đoạn chẳng thể thò một cánh tay vào được. Muốn leo lên, bắt buộc phải đào một phần đất, đào đất lên thì có thể khiến đường hầm vốn đã nhỏ hẹp bị sập lần thứ hai.

Như Belize nói, chúng tôi quả thật đang dạo bước trên biên giới địa ngục, bất cứ lúc nào cũng có thể chìm xuống sông Styx.

Lúc đó tinh thần tôi hoảng hốt, Belize nói một tràng lung tung, tôi không nhận ra, nghe xong còn im lặng hơn mười giây, mới chậm rì rì nói: "Thật dai dẳng, tôi đã xuống địa ngục rồi mà anh vẫn bám theo."

Lúc ấy Belize chẳng có gì khác thường, cười nói: "Tôi vốn đã ở dưới này rồi, là em lại xuống thôi."

Tôi không còn sức lực, miệng ngậm câu "logic gì đây" mấy phút vẫn chưa nói ra được, Belize rất nhanh phát hiện ra sự bất thường của tôi, anh bóp miệng tôi ra, rồi lại đút thêm một chút máu.

Máu tươi kích thích sức tự hồi phục của tôi bắt đầu hoạt động, một cơn buồn ngủ không thể cưỡng lại đè nặng lên ý thức của tôi. Tôi mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, tất cả quá tăm tối, quá hôi thối... Đất đai xáo trộn, tường vỡ nát, gương mặt hoảng sợ của các nhà nghiên cứu khác trong đội, vẻ mặt cứng đờ phấn khích của trùng bảo vệ quay cuồng lộn xộn trong đầu, nhưng trước khi tôi kịp nói gì, Belize đã thúc giục tôi ngủ, anh nói bừa, bảo rằng màn trình diễn của thần Ác Mộng đã đến cao trào, Monessa, ngủ đi, thần bắt đầu rải rác nỗi sợ hãi và hỗn loạn, ngủ qua đoạn này là tốt rồi.

Tôi chìm vào giấc ngủ sâu để cơ thể tự hồi phục.

Đến khi tôi lại có ý thức tỉnh dậy, mũi vẫn còn thoang thoảng mùi tanh tưởi của máu và đất, miếng thở trong miệng đã được thay mới, miếng thở mini mới có lượng oxy dồi dào, oxy sạch trong vòng tuần hoàn nội bộ nhanh chóng làm cho tôi tỉnh táo.

Lần thứ hai tôi tỉnh dậy, đã năm ngày trôi qua kể từ khi mặt đất sụp đổ, chiến tranh trên mặt đất đã kết thúc, đội cứu hộ đang đào bới cứu trùng gặp nạn nhưng lúc đó chúng tôi đều không biết.

Khi tôi mở mắt lần nữa, mùi máu tanh trên người Belize càng nặng hơn, không chỉ máu của anh, mà còn có máu của những trùng khác và mùi thối rữa nồng nặc.

Anh bị thương nặng hơn, nặng đến mức sức tự hồi phục không thể chữa lành, vết thương bắt đầu thối rữa.]

[Có thể thử mang quý ngài...] [Không, im miệng, chúng tôi đang theo dõi anh —— Thông báo từ tài khoản tổng bộ Quân đoàn 4 official từ Tây Tiên Nữ · tick vàng]

1

@Fate: [...

Lần này tôi tỉnh dậy, Belize không nhận ra tôi đã mở mắt, nhiệt độ cơ thể anh rất thấp, lạnh toát như xác chết, tim đập rất lâu mới vang lên một tiếng, tiếng thở còn không to bằng tiếng luồng khí phát ra từ miếng thở mini trong miệng tôi.

Belize cứ máy móc bò về phía trước, tôi có thể nghe thấy tiếng lạo xạo nhỏ khi ngón tay anh đào xới đất đá.

Tôi bị anh ôm chặt trong lòng, mặt áp vào hõm cổ anh, hai vai co lại, hai tay khép chặt bị buộc chết bằng cà vạt, cố định vào cánh tay trái của anh. Thực lòng mà nói, đó không phải là một tư thế và lực độ thích hợp để di chuyển, nhưng Belize vẫn kiên trì dùng tư thế vụng về đó để mang tôi đi, anh cao hơn tôi, tư thế vụng về đó có thể bảo vệ cơ thể tôi ở mức tối đa.

Belize cứ như vậy dùng hai khuỷu tay làm giá đỡ, cân bằng, leo trèo, từng chút một mang tôi chậm rãi di chuyển lên trên.

Tôi nhanh chóng nhận thức được hoàn cảnh và tình hình hiện tại của chúng tôi, tôi cố gắng kiểm soát cơ thể không run rẩy, khoảng năm phút sau, tôi đã kiểm soát được nỗi sợ hãi mất kiểm soát. Sau đó tôi cố gắng nói chuyện với Belize, tôi gọi tên anh bốn lần, Belize mới chậm chạp có phản ứng.

Nhưng anh không nói gì giống như một phản ứng máy móc được huấn luyện, hành động đầu tiên của anh là cúi đầu, môi chạm môi, đưa đến một nguồn máu tươi ấm áp.

Tôi chặn nụ hôn này lại, gọi tên anh thêm hai lần nữa, Belize mới có phản ứng bình thường.

Anh hít sâu một cái, ôm chặt lấy tôi, cơ thể run rẩy dữ dội hơn cả lúc tôi vừa tỉnh dậy. Sau đó sức lực máy móc trong cơ thể anh sụp đổ, tôi bị anh đè dưới thân, phía sau lưng là một mảng đất cứng. Belize rất nặng, đè tôi gần như không thở được, nhưng anh chỉ đè có hơn mười giây, có lẽ một phút, lúc đó thực sự khó tính toán thời gian, tóm lại là một khoảnh khắc rất ngắn, Belize lại nâng cánh tay lên, chào hỏi tôi.

Lời chào này anh nói ba lần, lần đầu tiên là âm thanh yếu ớt gần như không nghe thấy tiếng. Buổi tối tốt lành... Belize nhận ra giọng không đúng, lập tức dừng lại. Tiếp theo là lần thứ hai, giọng hơi có chút trầm bổng, buổi tối tốt lành... vẫn là tiếng thì thào.

Lần thứ ba, cuối cùng Belize cũng nắm chắc được âm điệu, nhưng anh quá yếu, giọng rất nhẹ, lời chào vẫn không ổn định, anh nói: "Buổi tối tốt lành, quý ngài Monessa tôn kính, chúng ta sắp..."

Tôi ngắt lời anh.

Tôi nói: "Chúng ta bị chôn sống rồi, trước khi chết còn định nói dối tôi sao?"

Belize im lặng một lúc.

Anh nói: "Cảm giác rung chuyển trên mặt đất đã biến mất, chiến tranh đã kết thúc, chậm nhất 10 tiếng nữa, đội cứu hộ sẽ tìm thấy chúng ta."

Anh liên tục nói: "Monessa, đừng sợ. Cho dù chúng ta có bị chôn sâu đến mức đội cứu hộ không thể tìm thấy ngay lập tức, anh cũng sẽ đưa em ra khỏi đây."

Hơi thở của anh ngày càng yếu đi, nhưng cơ thể lại bắt đầu cử động, bắt đầu trườn lên trên. Động tác rất mạnh mẽ như một chiếc xe vừa được bơm đầy nhiên liệu, không hề tương xứng với giọng nói yếu ớt của anh.

Belize ôm chặt tôi, giọng nói đứt quãng thề thốt với tôi, nói những bí mật mà chỉ khi tỉnh táo anh mới không bao giờ tiết lộ: "Anh đã từng chiến thắng cái chết một lần, anh không sợ phải đấu với nó lần nữa đâu, em tin anh."

Belize thề đi thề lại, những lời thề quá dài, cuối cùng chỉ còn lại câu nói máy móc: "Em tin anh, em tin anh, em tin anh."

Khi Belize hứa với tôi những điều đó, hơi thở của anh đã biến mất từ lâu rồi.

[???]

[Tài liệu chính thức về loài trùng có đề cập đến một đặc tính chủng tộc là giả chết để ngụy trang... Nhưng thưa thầy Fate, giả chết ngụy trang thường là nằm im trong thành phố y tế chờ điều trị, vậy sao Belize trong tác phẩm của anh lại có thể vừa giả chết vừa chạy marathon dưới lòng đất suốt 5 ngày vậy???]

@Fate: [...

Ừm? Đúng vậy, tôi không nói sai. Khi Belize nói những điều này, hơi thở đã tắt, cơ thể lạnh ngắt, trên người nồng nặc mùi máu tanh và mùi thối rữa. Tay tôi bị anh dùng cà vạt trói chặt không cử động được, hai chân cũng bị kẹp chặt, tôi gọi tên anh, anh cũng không đáp lại.

Không phải hơi, mà là rất đáng sợ. [Ghi chú của tác giả: Khách quan mà nói, thật ra có chút đáng sợ đúng không?]

Nhưng lúc đó tôi không cảm thấy sợ hãi, dù sao tôi cũng đã ngủ mê trong lòng đất rất lâu, hai lần tỉnh dậy đều rất ngắn ngủi, nhận thức về thời gian bị lệch lạc. Lúc đó tôi chỉ cảm thấy Belize rất yếu ớt, phản ứng rất kỳ lạ. Ban đầu tôi nghĩ, anh một mình mang theo tôi trèo lên quá lâu, áp lực tinh thần quá tải nên trông có vẻ bất thường.

Vì vậy tôi cố gắng vùng vẫy, điều khiển đuôi kết nối với gáy của Belize, cố gắng làm dịu áp lực tinh thần cho anh, cố gắng đóng góp một chút sức lực trong khả năng của mình để chúng tôi có thể thoát ra ngoài.

Nhưng trong hơn mười giây đầu tiên, các sợi thần kinh của tôi không đọc được bất cứ điều gì từ não bộ của Belize. [Ghi chú của tác giả: Hoàn toàn trống rỗng ư? Vậy không phải là xác chết sao?]

... [Ghi chú: Quý ngài Monessa lại im lặng một lúc.]

Đúng vậy, tư duy của Belize đã ngừng hoạt động, trống rỗng, trống rỗng như một cái xác. Nhưng anh vẫn đang cử động, vẫn đang cố gắng trèo lên phía trước, mang theo tôi hướng lên trên.

Tôi chỉ có thể điều khiển các sợi thần kinh của mình, đâm thủng tuyến thể sau gáy của anh, đi sâu vào búi thần kinh trong máu thịt của anh... nghĩa là trực tiếp dùng sợi thần kinh để tiếp xúc với mô não của Belize. Hành vi này trong cuộc sống bình thường là phạm pháp, nhưng lúc đó tôi không quan tâm được nhiều như vậy.

Sợi thần kinh của tôi đi sâu vào đám rối thần kinh tuyến thể của Belize, cố gắng đọc lại phản hồi ký ức từ dao động thần kinh gần đây nhất của Belize.

Tôi đọc được hai mảnh ký ức hình ảnh, từ hiện tại đến quá khứ.

Mảnh thứ nhất là trận sóng thần mặt đất mà đội của chúng tôi gặp phải, các nhà nghiên cứu trong đội bị sóng đất cuốn đi, bị chôn vùi sâu rải rác khắp nơi.

Tôi và Belize không bị văng xa nhau, nhưng giữa chúng tôi có một lớp đất dày và những mảnh vỡ xây dựng thép rối loạn ngăn cách, Belize mất cả một ngày trời mới đào xong đường hầm để tiếp cận tôi.

Lúc đó tôi bị kẹt trong một mảnh vỡ công trình, bụng bị một thanh thép gãy đâm xuyên, hôn mê bất tỉnh và mảnh vỡ công trình đó bị đất dày ép chặt, chỉ còn vài thanh thép xoắn vặn tạo thành vài đường hầm nhỏ hẹp lộn xộn. Những thanh thép xoắn vặn đó có cái đứt gãy, có cái cong vênh, có cái vẫn còn dính với những mảnh tường xây dựng sắc nhọn, khi Belize bò vào, đường hầm đã cạo rách da tróc thịt trên lưng anh.

Belize mất vài giờ để xử lý vết thương ở bụng tôi, bắt đầu cho tôi uống máu, kích thích khả năng tự lành của tôi bắt đầu phục hồi. Sau khi tôi không còn chảy máu, cơ thể ấm lại, anh bắt đầu đưa tôi trốn đi.

Trong suốt quá trình trốn đi, thực ra tôi đã tỉnh dậy không chỉ hai lần, nhưng những lần khác, tôi đều không có lý trí, cơ thể tôi mất quá nhiều máu, năng lượng cơ thể không đủ để giữ cho ý thức tôi tỉnh táo. Lúc đó khi mở mắt tôi chỉ còn bản năng nguyên thủy của thú vật, tôi sẽ dùng mặt cọ vào cổ họng Belize, há miệng cắn cổ anh, như một con thú con tham lam không biết giới hạn, đòi hỏi anh cho tôi thêm máu thịt để phục hồi cơ thể.]

[Trùng đực còn chả có răng thú, vậy mà gọi là tham lam á hả? Răng đó mà cắn yết hầu thì *** chẳng phải là làm nũng sao? Cho cho cho, cho hết máu hết thịt luôn]

[Có một khả năng là...] [Không thể, im đi, chúng tôi đang theo dõi anh — Tin nhắn từ tài khoản tổng bộ Quân đoàn 4 official từ Tây Tiên Nữ · tick vàng]

4

@Fate: [...

Ăn máu thịt để phục hồi cơ thể là đặc tính của chủng tộc chúng tôi. Trong ký ức của Belize, tôi không có lý trí đã cắn cổ họng Belize rất nhiều lần, cắn lưỡi anh, cắn mặt anh, mút vết thương bên môi anh.

...

Đồ ngốc này, tôi muốn ăn anh để biến thành máu thịt của mình, vậy mà lần nào anh vẫn bằng lòng.

Belize đã bò trong bùn đất tối tăm, ngột ngạt, im lặng suốt năm ngày trời, bò đến mức không còn ý thức, chỉ cần tôi hôn anh, anh vẫn cúi đầu mặc tôi liếm láp.

...

Mảnh ký ức hình ảnh thứ hai là quá khứ.]