*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thì ra là cậu
✦✦✦"Tôi sẽ đợi cậu ở tiền sảnh. Cậu có thể nhìn thấy bóng của tôi qua cánh cửa màn hình điện tử. Màn chắn điện tử này vốn dùng để cách ly tia phóng xạ y tế, có tác dụng cách âm nhất định. Nếu cậu cảm thấy đã nói chuyện xong, ra hiệu cho cận vệ của cậu thổi còi, tôi sẽ lập tức cho trùng cận vệ bướm đêm vào đón cậu."
Klein Gally ấn nhẹ vai Thời Tấc Cẩn, ra hiệu cho anh nhìn về phía hành lang bên trái phía sau đã đi qua.
Hành lang dài dẫn đến phòng hồ băng uốn lượn như rắn, dọc đường có vài cánh cửa màn hình điện tử dùng để kiểm tra an ninh, khử trùng y tế và ngăn chặn bức xạ y tế. Khi không có ai đi qua, cánh cửa vuông vức của thiết bị y tế sẽ trực tiếp chiếu ánh sáng mô phỏng 3D lên khung cửa làm "cánh cửa", đóng vai trò như một tấm chắn tạm thời để che chắn tầm nhìn. Khi có trùng đứng sau màn chắn điện tử, sẽ để lại những bóng trùng rõ ràng.
Thời Tấc Cẩn tin lúc này Klein Gally chắc chắn đang thực sự giúp anh gây áp lực. Trên chủ hạm y tế Mắt Mèo này, Klein Gally là quý ngài có quyền lực thực tế cao nhất, toàn bộ cận vệ vũ trang trên hạm đều phải nghe theo mệnh lệnh của y.
Đây cũng là một trong những lý do Thời Tấc Cẩn mời Klein Gally cùng vào phòng hồ băng.
Chỉ khi Klein Gally không biết toàn bộ nội tình có mặt, Gabriel đã mất danh dự và lòng tin, mới liên tục nhượng bộ, đồng ý cho phép Destiny tiếp cận trong tình huống không phát hiện ra nguy hiểm rõ ràng.
"Cảm ơn sự quan tâm của ngài, tôi đã hiểu." Thời Tấc Cẩn nói lời cảm ơn.
Klein Gally vỗ nhẹ vai Thời Tấc Cẩn, không nói gì thêm. Y quay mặt nhìn về phía Gabriel, vẻ mặt trở nên bình thản, lịch sự nói: "Thân phận của các vị đặc biệt, càng ít trùng biết bí mật càng tốt. Belin, tôi sẽ điều một tốp cận vệ ra ngoài, ông và Destiny nói chuyện tử tế."
"Mời." Gabriel gật đầu một cách hờ hững.
Cận vệ của Belin và các bác sĩ nhanh chóng rút đi phần lớn, cuối cùng chỉ còn lại sáu vệ sĩ của Belin, hai bác sĩ của Belin và bốn quân thư Viễn Đông đối mặt nhau. Cận vệ hai bên chia thành hai phe, mỗi bên đứng sát tường, để lại khu vực trung tâm của hồ băng cho những nhân vật chính thực sự.
Lúc này Thời Tấc Cẩn mới tiến đến gần hồ băng.
"Mỗi một cận vệ con mang theo đều có thể đánh một chọi mười, vậy mà con vẫn mời quý ngài Gally đợi ở tiền sảnh, điều đi một tốp cận vệ của ba. Fate dạy con rất thận trọng." Gabriel tựa vào mép hồ, nhẹ nhàng khen ngợi: "Thói quen tốt."
Thời Tấc Cẩn không nói gì, anh dừng lại ở khoảng cách hai mét từ hồ băng, nhưng vì Gabriel đang ngâm mình trong hồ băng, một bên đứng một bên ngồi, nếu giữ khoảng cách này về mặt cảm giác Destiny sẽ có cái nhìn từ trên xuống không mấy thân thiện với Gabriel.
Nếu trùng đứng ở đây là Fate, khoảng cách trung bình này với cái nhìn từ trên xuống rất phù hợp với mâu thuẫn giữa cả hai. Song bây giờ Thời Tấc Cẩn đang trong thân phận Destiny, anh chỉ đành thể hiện chút nhíu mày mang tính lễ độ, dáng vẻ có phần do dự rồi lại bước thêm vài bước về phía mép hồ băng, vẫn giữ khoảng cách khoảng hai mét với Gabriel, rồi ngồi xuống bệ cách nhiệt bên cạnh bể băng dành cho nhân viên y tế.
"Cậu Fate không bao giờ tiếc lời chỉ dạy con bất cứ kiến thức gì." Thời Tấc Cẩn ngồi xuống, cân nhắc vài giây, đôi tay đặt trên đầu gối hơi co lại, không nhìn thẳng vào Gabriel mà nhìn thẳng vào bức tường treo một màn hình điện tử khổng lồ.
Thời Tấc Cẩn nói bằng giọng bình thản, thậm chí thái độ có phần lạnh nhạt nhưng ở một số chi tiết nhỏ, anh để cơ thể thể hiện những cảm xúc cố tình bị dồn nén.
"Keng" một tiếng nước chảy kèm theo tiếng va chạm nhẹ của đá viên.
Gabriel mang theo hàng chục dây điện cực dịch tới vị trí bên cạnh Thời Tấc Cẩn, khoảng cách giữa cả hai lập tức thu hẹp còn ba mươi centimet, trong tầm với của một cánh tay.
Hơi lạnh buốt giá từ hồ băng ùa tới, thổi qua, lướt qua đôi tai trần, gương mặt và chút da cổ lộ ra giữa cổ áo đứng của Thời Tấc Cẩn. Cái lạnh như lưỡi dao mềm mại, nhẹ nhàng cắt qua làn da Thời Tấc Cẩn để lại một vệt đỏ.
Anh nổi da gà.
"Ba rất ngạc nhiên là con vẫn muốn đến gặp ba." Giọng nói của trùng tộc mang theo hơi lạnh, nhẹ nhàng, hòa nhã hỏi: "Ba tin rằng con có ý định gặp ba, mang theo sự bối rối, không hiểu và cả hận thù nhưng con lại cứ khăng khăng muốn gặp ba trước khi xét nghiệm máu, Fate lại chuẩn bị cho con làm gì?"
Gabriel ho nhẹ một tiếng: "Cậu ấy dạy con bất cứ kiến thức nào, giao cho con bài tập, để con trưởng thành... luôn bắt con trưởng thành trong những tình huống khó hiểu và bất an như thế này sao?"
Gabriel khẽ chạm vào mái tóc bạc của Thời Tấc Cẩn đang xõa sau eo, dưới mái tóc bạc, vòng eo thon gọn được bộ trang phục đen bó sát siết chặt, thẳng tắp. Y bình thản nói: "Destiny, con rất căng thẳng."
Thời Tấc Cẩn nhìn thẳng vào bức tường treo màn hình điện tử, nó hiển thị vô số dữ liệu y tế thay đổi theo thời gian thực, hệ thống nhanh chóng giải thích bên tai anh: [Xu hướng của những dữ liệu y tế này có chút bất thường, có một vài khoảng thời gian mà các đỉnh dữ liệu dao động lên xuống, dao động quá chính xác, 72% đã bị thao túng. Dao động chỉ số sinh mệnh rất tự nhiên, nhưng chỉ số bơm máu trong buồng máu quá đều đặn, Joker có thể không yếu như vẻ bề ngoài. Xin hãy cẩn thận.]
"Trưởng lễ nghi Belin, có phải ngài quá quan tâm đến Fate rồi không?" Thời Tấc Cẩn dùng sự thẳng thắn đặc trưng của trùng trẻ tuổi để châm chọc y một chút.
"..."
Thời Tấc Cẩn vẫn nhìn thẳng vào bức tường, giữ nguyên tư thế căng thẳng, rồi lại nói ra một cái tên: "Valentine."
"Con đến đây vì những lời Valentine đã nói."
Gabriel khẽ ừm một tiếng như chợt hiểu ra: "Thì ra là vậy. Đứa trẻ đó luôn mong có anh em, nó hẳn đã kể cho con rất nhiều chuyện hồi nhỏ."
Gabriel hiền hòa hỏi: "Con muốn hỏi thái độ của ba đối với con cái?"
Thời Tấc Cẩn lại kiểm soát ngón tay co lại chặt hơn một chút, anh bình tĩnh nói: "Không phải."
Đồng thời, Thời Tấc Cẩn nói trong lòng với hệ thống: [Tính toán hành động đột ngột của tôi, quỹ đạo va chạm của các vệ sĩ có mặt và tốc độ phản ứng nhanh nhất của Gabriel.] [Bốn cận vệ Viễn Đông mà thầy mang theo đều là cấp A bậc cao vũ trang, họ có thể đồng thời xử lý tốt cận vệ và bác sĩ của Belin, dựa vào tốc độ phản ứng của thầy họ có thể đến hồ băng trước một bước, đè Joker xuống để thầy kịp đâm Joker hai nhát. Nếu thầy muốn làm vậy.]
Không. Động tác quá lớn, dữ liệu y tế của Gabriel còn đáng ngờ, vòng trí não của y ngay trên cổ tay, đồng thời trên người y còn có nhiều điện cực dùng để kiểm soát dòng điện sinh học.
Những điện cực dày đặc này, một số cắm vào lưng, vai, ngực của Gabriel, nhưng một số lại ở vùng tuyến thể sau gáy, sau tai, thái dương - những vị trí thần kinh và tư duy hoạt động quan trọng.
Anh lo những điện cực này không chỉ dùng để truyền dòng điện sinh học. Nếu chúng đồng thời kết nối với mạng lưới ý thức thần kinh của công nghệ điều khiển não bộ, thì chỉ trong tích tắc khi quân thư vũ trang lao đến bể băng, đã đủ để Gabriel sử dụng dòng điện thần kinh từ công nghệ điều khiển não bộ để thực hiện vài động tác lớn rồi.
[Hệ thống, tính toán xem tôi cần ở gần ông ta bao nhiêu để có thể chạm được vào da ông ta bằng sợi thần kinh ở đuôi trước khi ông ta chạm vào vòng trí não.]
Hệ thống: [Em đã kiểm tra điện áp và mức sử dụng điện y tế trong phòng này. Hiện tại, một nửa số điện cực cấy dưới da của Joker đang hoạt động bình thường để kích thích phản ứng cơ thể, nửa còn lại đang ở trạng thái chưa kích hoạt.
Em đã tìm kiếm mạng lưới y tế trên trần phòng nhưng không tìm thấy cổng kết nối từ trường cho nửa số điện cực chưa kích hoạt trên người Joker. Modun ước tính rằng những điện cực chưa kích hoạt đó có thể là một trong những vũ khí bí mật của Joker, với công tắc nằm trên chip của vòng trí não gắn ở cổ tay ông ta.]
Trong khi lắng nghe báo cáo nhanh của hệ thống, Thời Tấc Cẩn đồng thời quay mặt đối diện với Gabriel.
Khoảng cách giữa hai khuôn mặt thu hẹp còn hai mươi centimet, Gabriel khẽ nheo mắt trong chốc lát nhưng không ngả người ra sau.
Lần đầu tiên Gabriel nhìn rõ đôi mắt của Destiny trong ánh sáng rõ ràng, một đôi mắt bạc trong veo đến mức hơi bất thường.
Thời Tấc Cẩn nhanh chóng nghĩ ra chủ đề đánh lạc hướng chú ý của Gabriel. Anh kiểm soát cơ họng, vận dụng phương pháp ứng biến cảm xúc của Liên minh Thủ đô mà anh đã học được từ Jeanine. Những cảm xúc tiêu cực đã bị dồn nén do đột ngột xuyên sách, bị đánh đập, liên tục trốn chạy mà hoang mang, tuyệt vọng và khao khát giãy giụa không ngừng muốn có được câu trả lời cho việc xuyên qua.
Trùng đực trẻ nhìn chằm chằm vào Gabriel: "Cậu của con..." Môi của trùng đực trẻ khẽ run, dừng lại nửa giây: "Fate, Fate đã từng dẫn con đi tìm khắp các gia tộc rút lui khỏi liên minh đã đánh mất trứng năm đó, để tìm kiếm thuốc giải từ máu cho giai đoạn trưởng thành của con."
"Bệnh viện ấp trứng năm đó hỗn loạn, có không ít gia tộc đã cướp nhầm trứng của các gia tộc khác. Liên minh truy sát họ liên tiếp nhiều năm, họ đã kiệt sức chỉ vì chạy trốn, phần lớn các gia tộc rút lui đã trốn thoát không có khả năng tìm kiếm con cái ruột thịt thực sự của mình, cứ thế nuôi dưỡng và bảo vệ những quả trứng lạ lẫm lớn lên."
"Trong chuyến đi đó, tất cả trùng sống sót từ vụ án 1980 mà con gặp đều là trùng cái, không có trùng đực nào."
"Các gia tộc rút lui mà Fate tìm thấy đều nói rằng họ đã rất nỗ lực nuôi dưỡng, bảo vệ, yêu thương những đứa con được cứu ra, nhưng suốt quãng đời trưởng thành của con, con chưa từng thấy một trùng đực nào trốn nạn bên ngoài liên minh."
Thời Tấc Cẩn pha trộn sự thật, lời nói dối và thông tin thu thập được: "Có lẽ những trùng đực bất hạnh đó đã chết trong giai đoạn ấu thơ do trượt gen, có lẽ họ đã chết ngạt trong vỏ trứng trước khi nở, hoặc có lẽ, những gia tộc có trứng nở ra trùng đực đã từng cố gắng tìm kiếm gia tộc có huyết thống của trùng đực, nhưng vì nhiều lý do khác nhau, cuối cùng họ đều từ bỏ. Dù sao thì ai cũng biết, chỉ có Mắt Mèo mới có thể nuôi lớn trùng đực thành công."
Hệ thống nói nhanh song song: [Joker đang giả mạo dữ liệu y tế trên màn hình điện tử, em chỉ có thể tính toán dựa trên tốc độ phản xạ của cả hai bên đều có gen cấp cao và mức độ thương tích của ông ta: Chậm nhất là 0,75 giây, thầy phải chạm vào cơ thể Joker bằng sợi thần kinh để can thiệp ý chí sâu.
Một khi Joker kích hoạt thành công những điện cực có tác dụng không rõ đó, thầy tuyệt đối không thể bắt kịp tốc độ gần bằng ánh sáng của truyền dẫn thần kinh và dòng điện sinh học, thầy chỉ có thể nắm bắt ngay lúc Joker muốn chạm vào vòng trí não để khống chế ông ta.
Bây giờ thầy cần rút ngắn khoảng cách xuống còn năm centimet, tốt nhất là đặt tay lên người ông ta trước, để cơ thể ông ta quen với hơi thở của thầy. Phản xạ thần kinh của trùng cái rất mạnh, nếu thầy chạm vào đột ngột, Joker có thể hành động nhanh hơn suy nghĩ.]
Trùng đực trẻ hít nhẹ một hơi, cơ thể vô thức nghiêng về phía trước, đồng tử bạc tròn dần dần kéo dài thành kim nhỏ, tập trung cao độ nhìn chằm chằm vào Gabriel: "Con nghe Valentine nói, danh tiếng của ngài ở Mắt Mèo rất tốt, quan tâm đến các quý ngài dưới quyền chăm sóc, luôn kiên nhẫn lắng nghe những khó khăn của các quý ngài trẻ tuổi, như có lòng thương xót và khoan dung vô tận dành cho những đứa trẻ."
Ah. Gabriel nghĩ. Đứa trẻ này có đôi mắt rất giỏi làm vũ khí. Khi cảm xúc của đứa bé dâng trào, dù có kìm nén hay kiềm chế đến đâu, cảm xúc ấy vẫn sẽ chầm chậm chảy trong đôi mắt bạc như mật. Sự bối rối, giãy giụa và mơ hồ của đứa bé giống như mẫu vật bị đóng băng trong hổ phách, sống động đến mức khiến trùng phải nghi ngờ rằng, nếu cảm xúc đó mạnh mẽ thêm một chút nữa, dâng trào thêm một chút nữa, liệu có thể kết thành nước mắt, rồi từ đôi mắt ướt long lanh ánh bạc mà trào ra hay không.
Thời Tấc Cẩn gần như mũi đối mũi với Gabriel, hỏi: "Con muốn biết, những trưởng bối như ngài, khi đã đánh mất trứng của gia tộc mình, thường từ bỏ tìm kiếm trứng có huyết thống của mình vào năm thứ mấy? Ngài Gabriel rộng lượng, ngài đã từ bỏ tìm lại trứng thân sinh vào năm thứ mấy?"
Gabriel ngửi thấy hormone nhựa cây trong đôi mắt ẩm ướt của Destiny.
Đứa trẻ này có một cặp mắt có thể làm trùng nếm được cảm xúc.
Không trách được tên Cash kia sẽ phát điên vì đứa bé này.
Dù trùng tộc nào trông thấy cũng sẽ muốn đôi mắt này chứa đựng niềm vui, hạnh phúc, khoái lạc, rồi hấp thụ cảm xúc sống động ấy.
Chỉ cần dựa vào đôi mắt, chàng trùng đực trẻ này đã có thể giành được một nửa chiến thắng từ thế giới.
"Năm thứ nhất..." Gabriel đột nhiên tỉnh táo lại, đồng tử co lại, trong tích tắc tiếp theo, y nhìn thấy sợi thần kinh màu vàng nhạt dán vào cổ tay mình.
Gabriel đột ngột ngẩng đầu, cảm xúc bối rối và mơ hồ trong mắt Destiny như tuyết xuân chảy ngược, trong chớp mắt trở nên lạnh giá, đông cứng thành băng cực độ. Mống mắt bạc của đôi mắt đó quá nhạt, đến nỗi khi đồng tử màu bạc đậm co lại gần như biến mất, đôi mắt Destiny hoàn toàn chuyển thành bạc, khuôn mặt tựa ngọc lạnh, mái tóc như tuyết ban ngày, giống như một sinh vật chỉ tồn tại nơi giao thoa giữa huyền ảo và thực tại. Ánh nhìn của đôi mắt bạc ấy chứa đựng sự quyết tâm và niềm tin thuần túy đến đáng sợ - nó muốn giết y, không do dự, không sợ hãi, không cảm xúc.
Trong đôi mắt lưu ly bạc tinh khiết đó, chỉ có bóng tuyết của cái chết. Một phần nghìn giây, Gabriel nhận ra cảm giác áp bách này, nửa đời sau của y chỉ cảm nhận được từ một trùng tộc duy nhất.
"Fa...!"
Mặt Thời Tấc Cẩn không biểu cảm, sử dụng sợi thần kinh để khống chế sâu, đông cứng động tác của Gabriel. Giữa tiếng hét kinh hãi xung quanh, anh đua với thời gian, đưa cả hai tay ra ấn mạnh vào vai Gabriel, đế giày quân đội đạp ngược, toàn thân dùng sức, Thời Tấc Cẩn áp cả người lên người Gabriel, cả hai cùng ngã xuống bể băng màu xanh sâu thẳm.
Những điện cực trên người Gabriel bị Thời Tấc Cẩn đè cho đứt hết, dây điện cực vẽ nên những đường cong nhảy múa trong không trung.
Trong bể nước sợi thần kinh màu vàng nhạt tỏa ra ánh sáng nhẹ, biểu cảm của Thời Tấc Cẩn lạnh như hồ băng, anh đưa tay ra, găng tay đen dùng sức bóp chặt khuôn mặt đông cứng của Gabriel, ngón tay siết chặt, bẻ mở miệng y.
Thời Tấc Cẩn thọc sâu vào miệng Gabriel, chặn chặt hàm răng của y. Đuôi vảy như rắn của anh đột ngột đâm vào khoang miệng Gabriel. Những sợi kinh màu vàng nhạt như sợi nấm bùng phát, bám chặt vào vòm miệng - nơi gần cầu não nhất của cơ thể. Nó đâm xuyên qua lớp màng miệng mỏng manh của Gabriel, xâm nhập thẳng vào vùng thần kinh não bộ của y!
Ngay sau đó Thời Tấc Cẩn bỗng rên lên một tiếng đau đớn.
Một đôi.
Hai đôi.
Ba đôi bàn tay trắng bệch như xác chết chạm vào vai, eo và đùi của Thời Tấc Cẩn.
Trong làn nước hồ trong xanh, Thời Tấc Cẩn thấy Gabriel bị buộc phải ngửa đầu há miệng chịu tấn công, toàn thân cứng đờ... Đôi mắt đen của y từ từ nhìn xuống, nhìn chòng chọc vào Thời Tấc Cẩn.
Đôi mắt phượng sắc sảo kia dần kéo dài ra, đồng tử đen biến đổi, nhuộm đen toàn bộ tròng mắt.
Đôi mắt đen kịt dị hóa đó, chậm rãi cong lên nhìn Thời Tấc Cẩn.
Thông qua kết nối sợi thần kinh, trong thính giác não bộ của Thời Tấc Cẩn vang lên một tiếng cười dài, than thở và hài lòng.
[Thì ra là vậy.]
Thời Tấc Cẩn vẫn giữ nguyên vẻ mặt, anh nhắm mắt lại, lợi dụng sợi thần kinh xâm nhập vào tâm trí của Gabriel.