Livestream Viết Chuyện Tình Trong Sáng, Tôi Thành Thần Ở Trùng Tộc

Chương 276: Thiên Quốc giáng thế - End



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

GA4444 x quay ngựa giao tiếp linh hồn toàn cõi x Cánh cửa trở về nhà

✦✦✦Ngay khoảnh khắc Thời Tấc Cẩn xé nát thể ý thức của Gabriel, anh nghe thấy một suy nghĩ thoáng qua trong lòng Gabriel: "Ba thích tính cách sắc bén của con, nhưng những đứa trẻ vô lễ phải bị trừng phạt."

Sau đó.

Bóng lưng của Gabriel vỡ vụn và méo mó.

Vô số bùn đen tràn ra từ kẽ hở của bóng lưng vỡ đó.

Bùn đen nhanh chóng nhấn chìm mảnh ký ức hư ảo này, bao vây lấy thể ý thức của Thời Tấc Cẩn.

Trong thoáng chốc, trong vùng ý thức ảo và tối tăm, Thời Tấc Cẩn thấy vô số con mắt khổng lồ, đen trắng rõ ràng, lơ lửng trong bóng tối.

Những con mắt này như những lỗ sâu trên một tấm thảm, chúng xuất hiện liên tục trượt qua trượt lại đột nhiên vào một thời điểm nào đó, tất cả đồng loạt dừng lại, rồi cùng xoay về một hướng, nhìn thẳng xuống Thời Tấc Cẩn.

Lại thêm một thoáng nữa, những con ngươi tiến về phía trước, con mắt, mũi, môi lần lượt hiện ra... từ trong bóng tối dần nổi lên từng khuôn mặt của Gabriel.

Thời kỳ trưởng thành của trùng tộc kéo dài, từ 18 tuổi cho đến giai đoạn suy yếu và chết, ngoại hình cơ bản không thay đổi nhiều. Trong bóng tối, vô số khuôn mặt Gabriel đều là một khuôn mặt trẻ trung. Chúng chui ra từ bóng tối bốn phía, vươn ra những chi tiết xoắn vặn như rắn, dùng sức nắm chặt lấy thể ý thức của Thời Tấc Cẩn như những con quỷ chết đuối, cố gắng kéo Thời Tấc Cẩn trở lại biển bùn đen.

Gabriel chủ động mở ra ký ức 40 năm thời kỳ đỉnh cao, dồn dập tấn công vào những sợi tinh thần mệt mỏi căng thẳng của Thời Tấc Cẩn, cố gắng nghiền nát hàng rào tinh thần mỏng manh đã mệt mỏi của trùng đực trẻ tuổi.

Thời Tấc Cẩn bị vô số bàn tay ma quỷ khống chế, trong đầu bị nhồi nhét một lượng lớn sự kiện về cuộc đời của trưởng lễ nghi Belin, chỉ một khoảnh khắc suy nghĩ sơ suất, nửa thân người của Thời Tấc Cẩn đã chìm vào biển bùn đen.

Thời Tấc Cẩn cảm thấy nặng nề trong lòng, ngay lập tức chuẩn bị chống lại tiếng gào thét oán hận của biển bùn đen lần nữa.

Nhưng lần này khi biển bùn đen tinh thần vô tận tràn tới, Thời Tấc Cẩn không nghe thấy tiếng kêu gào tuyệt vọng đầy oán hận như lần đầu tiên khi anh lặn xuống biển bùn đen. Anh chỉ cảm thấy tư duy của mình dần trở nên chậm chạp, cảm thấy hơi lạnh và ngoài ra không còn tác động tiêu cực nào khác.

Lớp vận may méo mó bảo vệ Gabriel đã trở nên yếu ớt!

Thời Tấc Cẩn nhận ra tin tốt này, dòng tư duy chậm lại: Gabriel muốn phá hủy hàng rào tinh thần của tôi, tẩy não tôi lần nữa, ông ta buộc phải để thể ý thức thật sự tiếp cận tôi. Thời Tấc Cẩn quyết định giả vờ hàng rào tinh thần sụp đổ rồi ngủ đông, dụ địch vào sâu, chờ thể ý thức của Gabriel lặn sâu vào tiềm thức của mình, rồi bắt rùa trong hũ

Nghị lực tôi có thừa, không sợ tiêu hao. Thời Tấc Cẩn chủ động làm chậm dòng suy nghĩ, để mặc những bàn tay ma quỷ tái nhợt kia kéo mình vào bùn đen.

Dưới lớp bùn đen.

Thời Tấc Cẩn cảm nhận sự lạnh lẽo và hỗn loạn từ từ đông cứng ý chí tinh thần của mình, anh giấu ý thức tinh thần của mình vào sâu trong thần kinh não, bảo vệ chặt chẽ ý chí cốt lõi của mình: Chờ đợi thời cơ, bắt lấy Gabriel.

...

Thời gian ý thức dường như trôi qua rất lâu, suy nghĩ của Thời Tấc Cẩn sắp hoàn toàn đông cứng, anh mới cảm nhận được một bàn tay đã lặng lẽ bò lên từ phía sau, nắm chặt lấy gáy mình.

...

Gabriel rất thận trọng, mãi cho đến khi những suy nghĩ thần kinh của bộ não này hoàn toàn không dao động, y mới âm thầm xuất hiện.

...

Bàn tay dừng lại trên gáy Thời Tấc Cẩn lạnh lẽo và hư ảo, những ngón tay lạnh giá duỗi về phía trước, nửa bàn tay chôn vào ý thức của Thời Tấc Cẩn, bắt đầu truy nguyên ký ức của bộ não.

Thời Tấc Cẩn biết Gabriel muốn xác nhận điều gì: Cơ thể này có quan hệ huyết thống với y hay không.

Do nhiều sự trùng hợp, Thời Tấc Cẩn cũng từng nghi ngờ huyết thống của nguyên thân có liên quan đến Gabriel hay không.

Nhưng khi hệ thống đưa Thời Tấc Cẩn đến thế giới này, nguyên thân đã chết não gần 30 giây, tất cả ký ức của nguyên thân đều đã vỡ vụn và tan biến do chết não.

Những gì Thời Tấc Cẩn nhận được từ nguyên thân rất ít: Một cơ thể yếu ớt chỉ chạy 5 phút đã ho ra máu, nhận thức xã hội mơ hồ, vốn tiếng phổ thông liên minh thành thạo, tài sản đáng giá là một hộp kim tiêm y tế sắp hết hạn, cặp cháu trai song sinh mà nguyên thân mới gặp lần đầu, một trận đòn đánh chí mạng và đe dọa, cùng mối nguy hiểm lâu dài sẽ bị bắt giam nếu lộ giới tính.

Thời Tấc Cẩn cũng đã từng cố gắng nhớ lại ký ức trong não bộ của cơ thể này: Nguyên thân không có chút ký ức nào trước 12 tuổi, chỉ bắt đầu có phản ứng với thế giới bên ngoài sau 12 tuổi, rồi bắt đầu học kiến thức xã hội từ 15 tuổi.

Gabriel mang vận may méo mó mạnh mẽ, nếu chính Gabriel truy nguyên ký ức thời thơ ấu của cơ thể này, vậy y có thể đào bới được những mảnh ký ức có giá trị từ những ký ức gần như không còn của nguyên thân không?

Thời Tấc Cẩn ẩn mình sâu trong ý thức, lặng lẽ quan sát, im lặng chờ đợi khoảnh khắc Gabriel tập trung đọc ký ức mà sơ hở.

...

Gabriel không tìm thấy một mảnh ký ức nào trước 12 tuổi trong bộ não của "Destiny".

Ý thức của Gabriel thâm nhập sâu vào bộ não rồi lục lọi ký ức, ý thức của Thời Tấc Cẩn ẩn sâu trong thần kinh não tự nhiên có thể nghe thấy tiếng lòng của Gabriel: "Tại sao Destiny lại không có ký ức trước 12 tuổi? Cũng đâu phải cấp thấp có não bộ phát triển không hoàn chỉnh."

Gabriel bắt đầu lật tìm ký ức sau 12 tuổi của bộ não này.

Thời Tấc Cẩn lặng lẽ ẩn mình sâu trong ý thức, cảm nhận thể ý thức của Gabriel từng chút một thò ra khỏi sự bảo vệ của bùn đen.

"...14 tuổi vẫn chưa biết nói chuyện?" Gabriel lật qua ký ức 13, 14 tuổi của bộ não này, ba năm ký ức này mờ mịt vỡ vụn, luôn chỉ có hình bóng của một á thư im lặng xuất hiện.

Thời Tấc Cẩn đồng thời cảm nhận được, Gabriel có một thoáng nảy sinh cảm xúc thất vọng lạnh lẽo thấu xương, rồi nhanh chóng giằng lại.

Mãi cho đến khi lật đến ký ức sau tháng 9 năm 15 tuổi của bộ não này, Gabriel mới thấy "Destiny" học được cách nói chuyện.

trùng đực yếu ớt 15 tuổi đưa tay về phía á thư bảo vệ cậu, nói: "Anh, ôm."

Thời Tấc Cẩn đồng thời cảm nhận được cảm xúc của Gabriel chững lại, ngay sau đó Gabriel trực tiếp bỏ qua ký ức mơ hồ về những kiến thức xã hội mà bộ não này đã học được trong độ tuổi 15-16, y không hứng thú xem.

Gabriel tiếp tục tìm kiếm đến ký ức của bộ não này ở tuổi 17, mới đào được một đoạn ký ức tương đối hoàn chỉnh nhưng rất mơ hồ từ vùng tiềm thức sâu như mặt nước tĩnh lặng.

Khi mảnh ký ức mờ nhạt mở ra, Thời Tấc Cẩn ẩn mình trong lớp ý thức thần kinh não cũng cảm thấy tâm trạng chững lại.

Đoạn ký ức 17 tuổi này đã không còn lưu giữ cảm xúc gì, mở đầu xuất hiện một tấm biển tên được chế tác tinh xảo, chất liệu nhìn qua đã biết rất đắt tiền.

Trên tấm biển tên được khắc một dãy số kiểu chữ hoa: GA4444

Đoạn ký ức này mờ nhạt như một bộ phim cũ bị đứt khúc, khuôn mặt của hai trùng xuất hiện trong ký ức bị phủ một lớp sương mờ trắng đục.

Khuôn mặt của trùng đực 17 tuổi mờ nhòe cầm tấm biển này, hỏi á thư mặc đồng phục Quân đoàn 10 bên cạnh: "Đây là tấm biển được treo trên hộp ấp của em năm xưa sao? Số thứ tự là GA4444?"

Khuôn mặt á thư mờ nhòe đáp: "Ừm."

Khuôn mặt trùng đực mờ nhòe vừa chơi đùa với tấm biển vừa hỏi: "Anh có biết tấm biển này làm bằng chất liệu gì không?"

Khuôn mặt á thư mờ nhòe trả lời: "Thư phụ từng nói, đó là một loại đá xám sản sinh từ một hành tinh mỏ đá quý hiếm."

Trùng đực 17 tuổi khẽ thốt lên một tiếng ngạc nhiên, nắm chặt tấm biển, vừa vui mừng vừa oán trách: "Chắc chắn gia tộc huyết thống của em là một gia tộc cấp cao! Sao mãi tới năm nay anh mới nói cho em biết? Cố tình để em chịu khổ sao! Tại sao anh không liên lạc với gia tộc huyết thống của em? Sao anh cứ để em sống ở cái nơi..." Trùng đực nói đến đây thì bỗng thiếu oxy, hít thở vài hơi để ổn định lại, rồi nói tiếp: "... cái nơi... lạc hậu, bẩn thỉu này?"

Khuôn mặt á thư mờ nhòe im lặng một lúc, rồi khẽ nói: "...Thư phụ." Á thư thoáng dừng lại: "Thư phụ của anh, trùng bảo vệ đã cứu hộp ấp của em năm đó đáng lẽ... đáng lẽ..."

Khuôn mặt trùng đực mờ nhòe không mấy hài lòng, kéo giật cà vạt quân phục của á thư: "Đáng lẽ gì? Anh nói đi!"

Khuôn mặt á thư mờ nhòe cúi đầu theo lực kéo của trùng đực, lại im lặng vài giây rồi mới nhỏ giọng nói: "Đáng lẽ, thư phụ của anh, muốn cứu hộp ấp có số thứ tự là GR1044."

Bàn tay của trùng đực 17 tuổi lập tức cứng đờ.

Khuôn mặt á thư mờ nhòe nói: "Anh nghe thư phụ kể, ngày hôm đó bệnh viện hỗn loạn, một nhóm trùng bảo vệ đang đập phá những quả trứng sinh ra cùng thời điểm với em, một nhóm khác đang cố gắng cứu những quả trứng đó. Nhiều trùng bảo vệ đã cầm nhầm hộp ấp, thư phụ... cũng cầm nhầm hộp."

"Thư phụ không rõ hộp GA4444 này thuộc về gia tộc nào, đáng lẽ thư phụ định liên lạc với hùng phụ huyết thống của GR1044 mang về đoàn tụ nhưng quý ngài đó là một trong những trùng đầu tiên chết trong sự kiện năm 1980, thư phụ mất đi tổng bộ hỗ trợ và cấp trên, một một thời gian đã tuyệt vọng đến mức muốn tự sát. Chính trong tuần thư phụ nảy sinh ý định tự sát đó, em bắt đầu nở trong vỏ trứng, có thể xuyên thấu thấy chiếc đuôi dài của em qua vỏ trứng, thư phụ phát hiện em là quý ngài... Thánh Điện dạy tất cả trùng bảo vệ sống vì quý ngài, thư phụ quyết định vì em mà gắng gượng thêm vài năm nữa."

"Cuối năm 1980, thư phụ đã khẩn cấp tiến hành đông lạnh quá trình nở của em, trì hoãn thời gian nở của em cho đến năm 1982 mới rã đông hộp ấp, tránh thời điểm em phá vỏ gần với năm 1980."

"Anh được thư phụ nhận nuôi trong thời gian em bị đông lạnh, năm em nở anh mới 12 tuổi. Anh không biết phải liên lạc với gia tộc huyết thống của em như thế nào, nếu vô ý để lộ quá khứ của em, liên minh sẽ xử em như một tội phạm. Xin lỗi em, em trai."

Khuôn mặt á thư mờ nhòe nắm lấy tay trùng đực 17 tuổi đang im lặng, hỏi: "Biết được những điều này, em có vui hơn không?"

Khuôn mặt trùng đực mờ nhòe nắm chặt tấm biển tinh xảo đắt tiền, im lặng hồi lâu rồi nói: "Tấm biển này sẽ hại chết em."

Khuôn mặt á thư mờ nhòe nói: "Miễn là không chủ động để lộ ra ngoài, em sẽ không có chuyện gì đâu. Gần đây Quân đoàn 10 sắp có một trận đại chiến, anh đã được một vị trí tiền tuyến khá phù hợp, sau khi trận chiến kết thúc, anh sẽ đủ công trạng và kim lư để đưa em đến hành tinh cấp trung. Chúng ta sẽ rời khỏi đây, anh sẽ cho em một cuộc sống em muốn."

Khuôn mặt trùng đực mờ nhòe cười khẩy: "Nếu thư phụ của anh không cầm nhầm hộp, em đâu cần anh phải vất vả kiếm những công trạng nguy hiểm đó để bảo vệ em, ngay từ khi sinh ra em đã ở hành tinh cấp trung, cấp cao, thậm chí có thể là hành tinh đặc quyền! Em đã sớm được kết hôn với một trùng cái mạnh mẽ thực thụ, đâu cần phải chịu khổ ở nơi này!"

Trùng đực 17 tuổi vừa kích động lên, lập tức ho sặc sụa, vài giây sau đã ho ra máu.

Khuôn mặt á thư mờ nhòe thành thạo kéo hộp y tế từ dưới gầm giường ra, tìm bình xịt điều trị, xịt cho em trai trùng đực giảm bớt khó chịu. Sau khi đỡ hơn trùng đực 17 tuổi úp mặt vào lòng anh trai hồi lâu không nói gì.

Khuôn mặt á thư mờ nhòe cũng không lên tiếng, lặng lẽ ôm lấy trùng đực, dùng ngón tay chải mái tóc bạc xỉn màu của em trai, trông có vẻ đã quen với những cơn giận dữ thất thường của cậu.

Một lúc sau trùng đực mới lẩm bẩm nói: "Em ghét tất cả mọi thứ ở đây."

"Ở đây cái gì cũng khiến em khó chịu đau khổ, em muốn uống nước đã được lọc sạch, muốn ăn thức ăn không phải tổng hợp từ hạt nhựa... không muốn mỗi ngày mở mắt ra đều sợ hãi trông thấy trùng đáng sợ đột ngột xuất hiện... không muốn cứ phải thay đổi nơi ở mãi... em ghét thư phụ... sao ông ấy có thể cầm nhầm hộp... em cũng ghét anh... lúc nào anh cũng đi làm không ở nhà... em ghét cái cảm giác luôn lo lắng anh sẽ chết... em hận anh... em hận các người, hận..." Khuôn mặt trùng đực mờ nhòe nhỏ giọng khóc nức nở, cảm xúc vỡ oà: "Em hận các người cứ cố gắng để em sống tiếp... Nếu anh chết ngoài kia, em sẽ không rơi một giọt nước mắt nào vì anh... em hận anh... em sẽ dùng tiền trợ cấp của anh để sống sung sướng... em sẽ nhổ nước bọt lên bia mộ của anh..."

Trùng đực 17 tuổi vừa khóc vừa đánh vào mặt á thư: "Lần này anh về quân đoàn thì mang tấm biển này đi hủy đi... em không muốn làm GA4444 nữa... em... em muốn làm GR1044... không, em cũng không muốn làm cái này. Em không muốn chết, em không phải là chuột... anh trai, em không muốn chết, em muốn đến hành tinh cấp trung... anh nhất định phải đưa em đến hành tinh cấp trung... em là trùng đực, có thể kết hôn với trùng cái có công việc tốt hơn... không kết hôn được cũng không sao..."

"Em thấy trên nhiều diễn đàn ẩn danh của Starnet... có một số trùng cái cấp cao xuất thân tốt... quân thư... ngày nào họ cũng tưởng tượng trốn tránh sự giám sát của Tòa án Mắt Mèo... trong thời gian không phải Carnival... dùng tiền quyền dụ dỗ trùng đực cấp thấp tự nguyện tình một đêm... anh trai... chúng ta đến hành tinh cấp trung đi... em sẽ tìm những trùng cái sẵn sàng chi tiền dùng quyền đó... Em đã lừa được địa chỉ của mấy tên ngốc đó, em đã xóa những đoạn chat nguy hiểm, ghi nhớ mấy chuỗi địa chỉ đó... Đến lúc đó, đến lúc đó em có thể cầu xin họ bảo vệ chúng ta... sắp xếp công việc an toàn cho anh... đến lúc đó... chúng ta sẽ không còn khổ sở thế này nữa..."

Khuôn mặt á thư mờ nhòe vẫn luôn im lặng lắng nghe, áp má lên mái tóc bạc của trùng đực, bình tĩnh nói: "Được. Nếu Quân đoàn 10 thắng trận chiến này, anh sẽ tích góp đủ công trạng và kim lư để di cư... đưa em đi gặp những trùng cái tốt hơn. Em trai, đến lúc đó, anh còn có một bất ngờ muốn nói với em."

Trùng đực 17 tuổi đang khóc lóc lập tức bị chuyển hướng chú ý, ngừng khóc bèn hỏi: "Bất ngờ gì?"

Khuôn mặt á thư mờ nhòe: "Bây giờ chưa thể nói."

Gương mặt trùng đực mơ nhòe: "..."

"Em ghét anh!" Trùng đực yếu ớt hét lên, vừa nấc vừa chửi rủa: "Sau khi anh chết, em sẽ nhổ nước bọt lên bia mộ của anh! Em hận anh! Em còn muốn ị tiểu lên bia mộ của anh!"

"... Được, được, đừng nói tục. Nào, há miệng ra, hít một hơi từ bình xịt trị liệu."

Gương mặt á thư mờ nhoè nói.

—— Đoạn ký ức mơ hồ gần như không tồn tại của não sinh lý 17 tuổi đến đây kết thúc.

Thời Tấc Cẩn cũng là lần đầu tiên thấy một đoạn ký ức hoàn chỉnh của nguyên thân, anh còn chưa kịp kinh ngạc khi nguyên thân thực sự là GA4444, một nhận xét lạnh lẽo đã đập mạnh vào cảm xúc của Thời Tấc Cẩn.

Sau khi Gabriel đọc đoạn ký ức này đã đưa ra một nhận xét lạnh lùng về tất cả phản ứng của "Destiny" 17 tuổi: [Ngây thơ, yếu đuối, thiển cận, ngu ngốc, nực cười.]

Thời Tấc Cẩn:...

Gabriel tiếp tục đào sâu vào ký ức của bộ não này, nhanh chóng tìm đến đoạn ký ức cuối năm 17 tuổi của bộ não này, rồi tìm thấy một đoạn ký ức khá rõ ràng, không bị vỡ thành ảo ảnh: [Destiny] nhận được thông báo anh trai á thư tử trận trên chiến trường, đến trung tâm hỗ trợ gia đình quân thư đón hai đứa cháu trai sinh đôi tò vò —— đoạn ký ức này, Thời Tấc Cẩn cũng có thể nhớ lại bảy tám phần, chính vì đoạn ký ức không đầu không đuôi này của nguyên thân mà khi Thời Tấc Cẩn mới đến, anh đã sơ bộ phán đoán rằng nguyên thân lạnh lùng máu lạnh với anh trai á thư.

Trong đoạn ký ức mờ nhạt này, gương mặt trùng đực 17 mờ nhòe đón hai đứa trẻ sinh đôi tò vò về nhà, suốt chặng đường trùng đực không hỏi tên hậu duệ ruột thịt của anh trai á thư, cũng không cho phép hai trùng con xa lạ nắm tay và nói chuyện với mình.

Vừa về đến nhà, gương mặt trùng đực mờ nhòe lạnh lùng nói với hai trùng con xa lạ: "Đừng xuất hiện trong tầm mắt của tôi, tránh sang một bên."

Sau đó gương mặt trùng đực mờ nhòe tự trở về phòng ngủ nhỏ, co ro ở góc phòng, ngẩn người một lúc, bỗng nhiên bắt đầu chửi rủa anh trai á thư đã chết trận không ra gì.

Trong lúc đó trùng đực căm hận nghĩ, nếu hai trùng con xa lạ kia chính là điều bất ngờ mà anh trai đã nói, thì thà rằng điều bất ngờ này đừng bao giờ xảy ra, thà rằng chưa từng có, thà rằng tiêu tan đi.

Gương mặt trùng đực mờ nhòe căm ghét lời hứa của anh trai á thư chỉ thực hiện được một nửa. Đến chết vẫn chỉ là một binh bét, làm sao có thể lo được chuyện di cư, nói những lời hoa mỹ gì chứ, cho hy vọng gì chứ, ghét anh chết đi được.

Đoạn ký ức mờ ảo này kéo dài đến tận đêm khuya, trùng đực 17 tuổi đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa.

Gương mặt trùng đực mờ nhòe lập tức ngồi dậy khỏi giường, lảo đảo đi qua phòng khách, lúng túng mở cửa, vừa giận vừa ngạc nhiên vừa bối rối hét lên với phía bên kia cánh cửa: "Anh..."

Trùng bước vào không phải á thư mặc quân phục của Quân đoàn 10, mà là một tên côn đồ tống tiền với diện mạo dữ tợn.

Gương mặt trùng đực mờ nhòe bị trùng cái kiến lửa đánh ngã xuống đất bằng một cú đấm —— chính từ giây phút này, toàn bộ đoạn ký ức đột nhiên vỡ vụn rồi lại trở nên rõ ràng và hoàn chỉnh trong chớp mắt.

Thể ý thức của Gabriel thoáng ngạc nhiên trong một giây, sau đó Gabriel thấy "Destiny" chỉ dùng vài câu nói đã hóa giải khủng hoảng tống tiền này. Thấy "Destiny" cố gắng bình tĩnh lại sau chấn thương, thấy "Destiny" dựa vào sự hỗ trợ của hai đứa trẻ tò vò đứng dậy, thấy "Destiny" xử lý sơ qua tình hình sau chấn thương, thấy "Destiny" mở vòng trí não cũ kỹ, đăng ký lại một tài khoản trên Starnet, tìm kiếm Starnet, thấy "Destiny" nhấp vào kênh [kiến thức], đăng ký một kênh livestream, thấy "Destiny" vô cảm nhập vào ô nhập liệu: Fate Stay Night.

[Có phải cái hôn của tử thần lướt qua cổ nó, khiến nó không còn đắm chìm trong nỗi đau buồn và oán hận vì mất đi á thư đó nữa? Mà thay vào đó lại nghĩ cách tự cứu mình?] Thể ý thức của Gabriel ngạc nhiên trong giây lát, rồi lại cảm thấy có điều gì đó không đúng, [Thế lực công nghệ đứng sau Destiny không phải đã ở bên cạnh nó ngay từ đầu sao? Hay là sau khi Destiny kết thúc buổi livestream đầu tiên, thế lực công nghệ bí ẩn đó đã chủ động tiếp cận Destiny?]

Song song đó Gabriel cũng cảm thấy hài lòng. Hài lòng vì bộ não của Destiny đã tỉnh táo do cái chết cận kề, không còn cuồng loạn vì một á thư bảo vệ nữa, không còn làm một kẻ vô năng chìm đắm trong thế giới nhỏ bé đầy oán hận.

Thể ý thức hình người của Gabriel hiện ra hoàn toàn từ trong bóng tối, hai tay y cắm sâu vào đầu của Destiny đang nhắm mắt nghỉ ngơi, chuẩn bị đọc quá trình livestream đầu tiên của streamer Fate thì đột nhiên cảm thấy ý thức của mình không thể di chuyển được nữa.

Đồng tử của Gabriel co lại, Destiny đang nhắm mắt nghỉ ngơi trước mắt y hóa thành dòng ánh sáng như nước, chảy qua kẽ tay y rồi những tia sáng bạc tản ra biến thành từng sợi dây thừng, quấn chặt lấy thể ý thức của Gabriel.

Thể ý thức của Thời Tấc Cẩn phá kén từ những sợi dây ánh bạc đang siết chặt trên người Gabriel, anh cưỡi lên lưng Gabriel, gập gối đè mạnh, ép Gabriel không thể cử động, ngã xuống mặt phẳng ảo ảnh.

Gương mặt Thời Tấc Cẩn mệt mỏi, dường như kiệt sức đến mức không mở mắt nổi, từng sợi tơ ánh sáng chảy xuống theo mi mắt bạc, mái tóc và gương mặt của anh, Anh sắp không thể duy trì được thể ý thức, trông có vẻ như bất cứ lúc nào cũng có thể tan thành hàng chục tia ánh trăng rồi rơi vào thể ý thức đen ngòm của Gabriel.

Thời Tấc Cẩn dùng một tay bóp lấy gáy của Gabriel, năm ngón tay siết lại, những ngón tay phát sáng nghiền nát xương cổ của thể ý thức Gabriel.

Lập tức một phần ký ức của thể ý thức Gabriel vĩnh viễn chìm vào giấc ngủ.

Xương cổ bị gãy, đầu của Gabriel rời khỏi cơ thể phát ra một tiếng thở dài nhẹ nhàng: "Ha, ký ức 29 tuổi của ba đã chìm xuống rồi."

Cái đầu đứt lìa của Gabriel đột nhiên xoay đầu lại, đối mặt với Destiny đang cưỡi trên lưng mình, y nhìn chăm chú vào gương mặt mệt mỏi của Destiny, giọng nói vui sướng phát ra từ tận đáy lòng: "Con thật sự rất thông minh... rất kiên cường... một tạo vật hoàn hảo."

"Từng bước đi lên từ hoàn cảnh đó, cho đến khi đối mặt với ba..." Gabriel đột nhiên ngừng lại. Gương mặt trùng đực tóc bạc mệt mỏi, không nói một lời, mí mắt cụp xuống, vươn tay rút đi chiếc lưỡi của thể ý thức Gabriel.

Nhưng ngay sau đó, tiếng cười của Gabriel vang lên nhẹ nhàng xung quanh Thời Tấc Cẩn.

Đầu của Gabriel cong mắt lại, tiềm thức đen tối xung quanh truyền đến tiếng đối thoại mơ hồ: "Destiny... con đã thấy ký ức của ba, con đã biết năng lực và thủ đoạn của ba, Destiny à... Cùng dòng máu, dù được tiêm vào cơ thể tại thời điểm khác nhau, mỗi tế bào lành đều sẽ chảy ngược và hòa hợp... máu của ba và con... chúng ta làm lành đi... Ba có thể cho con sự chăm sóc và vận mệnh... nhiều hơn Cash, nhiều hơn trùng nào khác... Con đã thấy trong ký ức của ba rồi, phải không?"

Thời Tấc Cẩn nhìn chằm chằm vào đầu của Gabriel vài giây, mệt mỏi lại nhẹ nhàng hỏi: "Ngu ngốc, thiển cận, yếu đuối và bất tài... Đây là đánh giá của ông về tôi trước 17 tuổi. Ông sẽ thật lòng yêu thương một đứa con ngu ngốc, thiển cận, yếu đuối và bất tài sao?"

Đầu của Gabriel nghiêng đi một chút, đôi mắt phượng sắc bén cong lên chứa đầy ý cười, nhưng đồng tử lại đen sâu thẳm.

Bóng tối xung quanh nói: "Cái chết và sự phát triển đã tái tạo nên con, gột rửa mọi tì vết và ô uế trước kia của con. Con đã tái sinh, hoàn hảo đến thế, làm sao ba có thể từ chối yêu con chỉ vì sự yếu đuối sinh ra từ sự hoang mang của con?"

"Ô uế..." Thời Tấc Cẩn nhìn chằm chằm vào Gabriel, đôi mắt bạc nhạt như pha lê trong suốt, điểm đồng tử màu bạc sẫm nổi bật giữa một vùng trong trẻo, như một lỗ nhỏ của mắt mèo. Phía sau đồng tử mắt mèo ấy ẩn chứa linh hồn nhận thức về thế giới. Thời Tấc Cẩn lẩm bẩm: "Ông xem mọi cảm xúc của đứa trẻ đó... sợ hãi, cuồng loạn... nguyền rủa độc địa, hoang mang và bất lực là... tì vết cần phải gột rửa sao..."

Thời Tấc Cẩn đưa tay ra, lơ lửng trên lưng Gabriel, năm ngón hoá thành lưỡi dao, xẻ vào cơ thể Gabriel, bóp nát buồng tim của thể ý thức.

Đầu không lưỡi của Gabriel hơi nhíu mày, lộ ra một biểu cảm đau buồn.

Bóng tối xung quanh nói: "Destiny, ba đã lặn sâu vào tiềm thức của con. Nếu con xé nát ba ở đây, cũng tương đương tự làm tổn thương chính mình. Chúng ta có chung dòng máu, đáng lẽ ra phải là tồn tại thân thiết nhất trên thế giới."

"Phải." Thời Tấc Cẩn mệt mỏi, nét mặt toát lên vẻ dịu dàng kỳ lạ, anh khẽ nói: "... Tôi cùng ông tan biến vào bóng tối, làm sao không tính là cốt nhục trở về cội nguồn? Đó chẳng phải là điều ông mong muốn sao?"

Biểu cảm đong đầy cảm xúc của Gabriel chững lại.

Những cảm xúc phong phú và xúc động như buồn bã, bao dung, yêu thương dần rút khỏi gương mặt Gabriel, y mở to đôi mắt đen ngòm không chút cảm xúc.

Giọng nói của bóng tối xung quanh chuyển thành một âm điệu lạnh lẽo vô cơ: "Chiến lợi phẩm của cậu là Viễn Đông và Cash vẫn còn là bán thành phẩm, chỉ vì giết chết tôi vào lúc này mà cậu cam lòng từ bỏ mọi tình thế tốt đẹp sao? Cam tâm mang theo một thân đầy tai tiếng chết một cách âm thầm, không minh bạch cùng tôi trong hồ băng? Destiny, đừng ngu ngốc, đây là tình huống có thể thương lượng."

Thời Tấc Cẩn mệt mỏi cụp mắt, biết rõ không thể đàm phán được.

Gabriel Belin... một kẻ mãi mãi chỉ thấy lợi ích, theo đuổi sự hoàn mỹ, coi sự yếu đuối và bất lực là ô uế, cả hai không thể nào đàm phán hợp tác và hòa giải.

Dù Gabriel có nhẫn nhịn một thời gian vì bất lợi, y cũng không nhẫn nhịn cả đời. Y chỉ ẩn nấp, chờ đợi nhiều năm, tự tay dệt nên một cơ hội thích hợp, triệt để hạ độc kẻ khiến y thất bại. Thời Tấc Cẩn đã để Gabriel thoát một lần, Gabriel quay lại mang theo một nghìn con mắt, nắm trong tay sinh mạng của ba mươi sáu nghìn bướm đêm và hơn mười quý ngài cấp cao, chỉ cần một ý nghĩ là có thể giết sạch những đại diện Mắt Mèo này, vận may đứng về phía Gabriel, từ ký ức sâu thẳm đã chứng minh cơ thể này của Thời Tấc Cẩn có quan hệ huyết thống với Gabriel.

Anh không tin cả hai sẽ trở về thực tại rồi nói chuyện hòa giải.

...

Có đành lòng từ bỏ mọi tình thế tốt đẹp hiện tại không? Ảnh hưởng của Fate lan rộng khắp liên minh, Viễn Đông đang vươn lên, còn tìm ra phương pháp khắc chế biển dị thú, tiến trình nguyên tác đã mở ra đến hồi kết, tiến độ cốt truyện đã sắp đến hồi kết, tiến độ tất cả thẻ bài đều đi đến giai đoạn cuối, hai nhân vật chính cũng đã xác định hướng HE... Tôi sắp thành công rồi... Làm sao tôi có thể đành lòng từ bỏ những thành tích này... Thời Tấc Cẩn bình tĩnh nghĩ, có lẽ anh quá mệt mỏi nên trong lòng chẳng thể nào sinh ra dù chỉ một chút không cam lòng nào.

Thời Tấc Cẩn đối diện với ánh mắt lại cong lên vẻ cười đắc thắng của Gabriel.

Vẻ mặt Thời Tấc Cẩn bình tĩnh, dịu dàng nói: "Đành lòng thì không đành lòng thật, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc có thể đưa phiền phức lớn ảnh hưởng đến thế giới như ông đi theo, để thế giới vận hành bình thường, mọi sinh linh không đáng chết đều có thể sống đến khi lâm chung... tôi cam tâm đến mức chỉ tiếc không thể đến sớm hơn, giết ông thêm ba lần nữa."

Trong đôi mắt đen ngòm trống rỗng của Gabriel, cuối cùng cũng xuất hiện một chút cảm xúc khó hiểu như hoang mang.

Thời Tấc Cẩn quen thuộc ánh mắt này, anh đã từng thấy nó từ gương mặt của Gabriel 22 tuổi.

Khi Gabriel và Illusion Von chia tay, y vẫn luôn không hiểu tại sao thầy giáo từng tâm linh tương thông, cùng hướng tiến lên lại có thể từ bỏ một tác phẩm hoàn hảo như y, để chọn Arnold ngu ngốc.

Thời Tấc Cẩn đan hai tay vào nhau, bóp nát đầu của thể ý thức Gabriel.

Giọng nói từ bóng tối xung quanh, âm thanh ý thức thuộc về Gabriel, hóa thành tiếng gió, lúc dài lúc ngắn vặn xoắn thành âm bận, dần dần yếu đi cho đến khi biến mất.

Ý thức tinh thần của Gabriel hoàn toàn tiêu tan.

Cùng lúc đó, bóng tối vô biên giáng xuống.

Thời Tấc Cẩn cúi đầu, trước khi ý thức cuối cùng đứt đoạn, anh nghĩ đến hệ thống và Anouchka.

Vào lúc này Thời Tấc Cẩn lại có chút mừng rỡ vì hệ thống đã từng mô phỏng cách suy nghĩ của anh, hơn nữa có mục tiêu HE trong nguyên tác treo trước nó. Hệ thống sẽ mất kiểm soát một lúc, nhưng chắc chắn sẽ ổn thôi, nó được cấu tạo bởi ma trận 0 và 1, chỉ cần đóng module cảm xúc, vận hành bộ chương trình mô phỏng tư duy theo ký chủ thứ tư [Thời Tấc Cẩn], hệ thống sẽ ổn định lại, tiếp tục hỗ trợ quân đoàn AI của Viễn Đông, đảm bảo thế giới có thể vận hành hòa bình.

Anouchka... Ừm, trái tim mệt mỏi và tê dại của Thời Tấc Cẩn lại trích ra một chút ý cười nhàn nhạt, nửa kia cố gắng trưởng thành của anh, nửa kia vụng về của anh, nửa kia ngoan ngoãn của anh...

Thời Tấc Cẩn nghĩ, ít nhất hệ thống và tổng tư lệnh biệt động vẫn còn, đời này Anouchka sẽ không cô đơn... Hàng mi nặng trĩu của Thời Tấc Cẩn khép lại, anh nhắm mắt, rơi vào bóng tối sâu thẳm.

...

...

"Chúc con —— đời đời suôn sẻ ——"

...

...

...

...

"Chúc con —— đời đời suôn sẻ ——"

...

"Chúc con nhận được phúc lành của thế giới, trở về nhân gian, đời đời suôn sẻ —— nguyện cho cái chết và lạc lối của con hóa thành tương lai đa chiều đã bị loại bỏ."

(*) "Đa tuyến tính" hoặc "nhiều khả năng xảy ra". Ý của câu này nói về một tương lai có nhiều khả năng, hướng đi khác nhau. Cả câu là loại bỏ những nhánh rẽ (chết, lạc lối) của số phận cuộc đời mà đi đúng hướng. Hoặc loại bỏ các thế giới song song bất hạnh.

Vô số tiếng thánh ca không rõ từ xa vọng lại, như tiếng chuông hải đăng bỗng xuất hiện giữa biển đêm đen, từng tiếng một dội lại gần cho đến khi mạnh mẽ vang vọng trong ý thức ngủ đông của Thời Tấc Cẩn.

Thời Tấc Cẩn mở bừng mắt, xung quanh vẫn là bóng tối vô tận, nhưng anh đã tạm dừng rơi xuống.

Dưới chân Thời Tấc Cẩn, một con đường dài hẹp phát sáng hiện ra.

Thời Tấc Cẩn cảm thấy trên vai mình bị vật nặng gì đó đè lên, anh nghiêng đầu nhìn, suýt nữa lại tái phát PTSD với Joker.

Trên vai trái anh đang đặt một bàn tay bị đứt lìa.

Đoạn tay đứt lìa toàn bộ mang chất liệu pha lê màu đỏ như máu, năm ngón tay thon dài với móng dài một tấc, ba ngón giữa của bàn tay bấu vào bả vai của Thời Tấc Cẩn gần như đâm vào thịt vai anh.

Ngón trỏ của bàn tay đứt duỗi thẳng, chỉ về phía cuối con đường nhỏ phát sáng dưới chân Thời Tấc Cẩn.

"Chạy về cuối con đường nhỏ."

"Chạy ngược lại."

"Con chạy về phía bờ bên kia của cái chết."

"Ta sẽ dẫn ra một điềm báo lừa gạt tử thần cho con."

"Con chỉ cần chạy thôi, nguy hiểm đã rơi xuống vực sâu, tương lai ở ngay trước mắt."

Bàn tay này đến từ Thánh đệ thất với thiên phú đặc biệt mà Klein Gally đã nói!

Thời Tấc Cẩn thảng thốt nhớ lại, thánh vật mà Mắt Mèo đặc biệt mang đến, bàn tay đứt lìa kết tinh của Thánh đệ thất, đặt ngay cạnh khu y tế của Gabriel!

Theo lời Klein Gally, mỗi quý ngài Mắt Mèo không trượt gen khi trưởng thành đều có thể đến Địa Cung của Thánh Điện để tiếp xúc thánh vật, có một lần mô phỏng vận mệnh, thử lại để đạt tới Thánh.

Bây giờ Thời Tấc Cẩn nhận ra, con đường dài hẹp phát sáng này nổi lên trong bóng tối, dẫn đến một phương xa vô định, là cơ hội mô phỏng vận mệnh mà Thánh đệ thất đã lăn xúc xắc cho anh.

Song, Thánh đệ thất làm thế nào để liên kết với thế giới tinh thần của anh... Bỗng nhiên, một đoạn đối thoại ký ức khác hiện ra trong tâm trí mệt mỏi của Thời Tấc Cẩn.

Lần thứ hai Thời Tấc Cẩn trải qua tháng trưởng thành, đến Thánh Điện tinh thần trong mơ, trong Thánh Điện có một trùng dẫn đường cười tủm tỉm. Trùng dẫn đường rất theo mốt, có thể kể câu chuyện tình yêu trong "Quân Y" của streamer Fate, trùng dẫn đường giải thích vấn đề này là: "Thỉnh thoảng ta sẽ nhìn qua thế giới hiện tại thông qua mắt của một vài đứa trẻ, đừng quá ngạc nhiên."

Thời Tấc Cẩn chậm rãi, chậm rãi xoay ánh mắt khô khốc, nhìn bàn tay thon dài, sắc bén với ngón trỏ đang chỉ thẳng về phía cuối con đường phát sáng trên vai mình: "..."

... Quỷ khí là thiết lập mặc định của kẻ mạnh ở trùng tộc sao?

Thời Tấc Cẩn khẽ thở ra, bước lên con đường hẹp phát sáng.

Khi anh đặt chân xuống bước đầu tiên, con đường sáng như những cành cây phân nhánh, thân chính đột ngột mọc ra một ngã rẽ uốn lượn về phía bên trái từ dưới chân anh.

Thời Tấc Cẩn theo bản năng nhìn về phía ngã rẽ, đồng tử co lại.

Ở cuối con đường phân nhánh xa xôi xuất hiện một ảo ảnh như thành phố trên sa mạc, trong ảo ảnh có hàng chục đứa trẻ đứng quay lưng lại phía Thời Tấc Cẩn.

Những đứa trẻ đó đứng thành một hàng theo thứ tự chiều cao, chúng quay lưng về phía Thời Tấc Cẩn, phía sau đầu đen kịt nứt ra một cái miệng đỏ chót, phát ra giọng trẻ con vui vẻ ngây thơ: "Anh Cẩn! Anh Cẩn! Cuối cùng anh cũng được nghỉ rồi! Anh mau đến chơi với chúng em đi!"

Khi Thời Tấc Cẩn bước bước thứ hai, con đường chính sáng rực lại mọc ra một ngã rẽ uốn lượn về phía bên phải, ở đầu ngã rẽ cũng xuất hiện một ảo ảnh như thành phố trên sa mạc, trong ảo ảnh bên phải xuất hiện một nam một nữ, họ nắm tay nhau, quay lưng về phía con đường chính, phía sau đầu đen kịt phát ra âm thanh: "A Cẩn, A Cẩn! Lễ cưới của chúng tôi sắp bắt đầu rồi! Mau đến nhập tiệc đi!"

Thời Tấc Cẩn vừa mới đi được hai bước:...

Phim kinh dị đấy à?

Thánh âm hư vô lại vang lên trong đầu Thời Tấc Cẩn: "Đừng đi vào ngã rẽ, đừng dừng lại nghe tiếng nói từ ngã rẽ, đó là những ý muốn méo mó đang dụ dỗ con rơi xuống... Cứ chạy theo đường thẳng... Đừng đi vào ngã rẽ... con à, con... con..."

"Rắc——!" Bàn tay pha lê đặt trên vai Thời Tấc Cẩn đột nhiên vỡ mất một ngón út mà không có dấu hiệu báo trước.

Thời Tấc Cẩn lập tức hiểu ra, cùng với ý thức của anh hồi phục, những oán niệm méo mó đã từng biến mất cùng ý thức của anh lại quấn lấy anh, thánh của Thánh đệ thất đang giúp anh cách ly khỏi sự ô nhiễm của những oán niệm méo mó, trong sự ô nhiễm đó trải ra một con đường sống để anh thoát khỏi bóng tối.

Thời Tấc Cẩn lập tức hành động giống như lúc mới đầu đến thế giới này, trong lòng không suy nghĩ gì, nỗ lực chạy về phía cuối con đường sáng.

Trên đường đi Thời Tấc Cẩn chạy qua bóng lưng của mẹ viện trưởng đang gọi tên anh, chạy qua anh trai trong viện muốn dạy anh kiến thức toán học mới, chạy qua đứa trẻ nằm rạp xuống đất van xin anh giúp đỡ.

Thời Tấc Cẩn chạy qua yêu đã gặp hàng ngàn lần trong đời, chạy qua nỗi buồn đi cùng tình yêu hàng ngàn lần, chạy qua những cơ hội đã bỏ lỡ và những người muốn kéo lại, anh chạy qua ký ức cả một đời của thế kỷ 21, cho đến khi ở cuối con đường nhỏ phát sáng, thấp thoáng bắt đầu hiện lên hình chiếu của thế giới thực của trùng tộc.

Thời Tấc Cẩn đã chạy không biết bao lâu, anh mệt mỏi kiệt sức vô thức thở hắt ra một hơi.

Chính vào khoảnh khắc ấy, con đường sáng hẹp đến mức khó đứng vững dưới chân Thời Tấc Cẩn đột nhiên biến mất một đoạn!

Bóng tối vô biên rình rập đã lâu, đột nhiên nhấn chìm đoạn đường sáng cuối cùng mà Thời Tấc Cẩn sắp bước tới bước vào hình chiếu thế giới thực của trùng tộc.

Thời Tấc Cẩn loạng choạng, suýt nữa đã dẫm một chân vào bóng tối, rơi xuống vực sâu.

Bên tai anh lại nghe thấy giọng nói hư ảo có lẽ của Thánh đệ thất: "Ý muốn méo mó đó... vẫn muốn kéo con... vĩnh viễn rơi xuống vực sâu."

"Nó sẽ không thành công."

Giọng nói trong trẻo ngân dài trong đầu Thời Tấc Cẩn: Giữa vô số điềm báo sụp đổ và cái chết, con tiếp nối duy nhất một sợi sinh mệnh. Chỉ cần sinh linh ở thế giới này biết đến sự tồn tại của con, họ sẽ dâng lên lòng kính trọng và yêu quý vô bờ bến. Họ đã chết hàng ngàn lần trong vô số điềm báo... Chỉ cần họ biết đến con, họ sẽ đuổi theo con như con thuyền lạc lối trong bóng tối đuổi theo ánh sáng ngọn hải đăng, hết lòng bảo vệ con... bảo vệ ngôi sao dẫn đường."

"Lòng yêu quý và kính trọng sẽ kéo dài con đường sáng dưới chân con, đưa con an toàn trở về tầng ý thức." Giọng nói hư vô nhẹ nhàng nói: "Ta sẽ đưa con lên cao, trở về nơi an toàn mà con nhận định."

Gì cơ? Tư duy mệt mỏi của Thời Tấc Cẩn hơi chậm chạp, không kịp phản ứng ngay được Thánh đệ thất đang muốn diễn đạt điều gì.

Nhưng trong giây tiếp theo, Thời Tấc Cẩn đã biết Thánh đệ thất muốn làm gì.

Bàn tay pha lê đặt trên vai trái Thời Tấc Cẩn vỡ tan hoàn toàn, khi thánh tích biến mất, cảnh tượng thế giới thực của trùng tộc vẫn luôn lấp lánh ở cuối con đường sáng bỗng nhiên phóng to.

Phóng to.

Tiếp tục phóng to.

Hình chiếu thế giới thực của trùng tộc như một ngôi sao chổi lao thẳng về phía Thời Tấc Cẩn đang bối rối, rồi tan ra bên trên ý thức của Thời Tấc Cẩn, trải rộng thành một màn trời sáng chói khổng lồ.

Trong màn trời, trong bốn vùng liên minh, vô số trùng tộc đang bận rộn trong môi trường an toàn cùng một lúc như được nhận lời triệu hồi.

Vô số trùng tộc đồng loạt sững sờ, họ mơ màng ngẩng đầu nhìn lên, mắt nhìn về phía trên tầm nhìn, có trùng nhìn lên bầu trời, có trùng nhìn lên biển sao, có trùng nhìn lên trần nhà trong phòng v.v., họ ngẩng mặt lên, ánh mắt ngơ ngẩn như đang trông thấy cảnh tượng huyền ảo nào đó.

Cùng với thánh tích của Thánh đệ thất, ý thức của Thời Tấc Cẩn dường như kết nối với một biển tinh thần rộng lớn, vô hạn của hàng vạn hàng tỷ trùng tộc.

Thời Tấc Cẩn bỗng "nghe thấy" tiếng sóng biển đang ngân vang, mặt biển tiềm thức thuộc về toàn bộ trùng tộc đang thét lên, phát ra tiếng gọi ầm ầm đầy hoang mang, khó tin và hoảng loạn: [Giáng thế... Tân Thánh, giáng thế tại... Bắc Cực, vùng sao Viễn Đông.

Tân Thánh cần được bảo vệ, cũng cần được cứu viện, tân Thánh, Destiny Sariel, tân Thánh, Fate Sariel, tân Thánh, ngài ấy cần sự giúp đỡ, tôi, tôi, chúng tôi... chúng tôi sẽ đi cứu ngài... chúng tôi, muốn đi gặp ngài.]

"..." Biểu cảm của Thời Tấc Cẩn cứng đơ.

Thời Tấc Cẩn nhìn đoạn đường sáng tái sinh bị bóng tối vô biên nhấn chìm một đoạn lại được trải phẳng.

Đệ thất... Thánh... tự nghiền nát chính mình, tiến hành một cuộc... giao tiếp linh hồn toàn... toàn cõi... hả, hả??

(*) Giao tiếp linh hồn, hay mediumship, là thực hành giao tiếp trung gian có chủ đích giữa linh hồn của người chết và người sống. Các thực hành viên được gọi là các "phương tiện" (mediums) hoặc "phương tiện linh hồn" (spirit mediums). Có nhiều loại mediumship khác nhau, bao gồm channeling và cầu cơ (ouija). Hay nói ngắn gọn dễ hiểu là alo gọi điện cầu cứu theo kiểu tâm linh.

Ai cũng biết một thế kỷ sẽ không xuất hiện hai Thánh, Fa... De... không phải... đó là acc clone làm việc của tôi... ừm. Vẻ mặt Thời Tấc Cẩn từ đông cứng chuyển sang không còn thiết tha gì nữa.

Nhưng anh cũng không chần chừ ngẩn người, nhanh chóng bước qua đoạn đường sáng cuối cùng, ý thức lao đầu vào màn sáng hình chiếu thế giới thực của trùng tộc đang hỗn loạn, từ bóng tối vô biên trở về thế giới của người sống.

Trước tiên... Haizz, quay về trước đã rồi nói sau.

...

Thời Tấc Cẩn cảm thấy ý thức của mình đang từ từ nổi lên, tiếng gió ai oán bên tai ngày càng nhỏ, cho đến khi ý thức đột nhiên trở nên thanh tỉnh, tiếng nước nhẹ nhàng vang lên bên tai.

Anh chợt mở mắt, nhưng phát hiện ý thức của mình không trở về thế giới thực tại của hồ băng, mà đến...

Thời Tấc Cẩn ngẩng đầu, một cây cổ thụ xanh um khổng lồ đến mức che khuất cả bầu trời đang đung đưa nhẹ nhàng theo gió, những chiếc lá sum suê phủ bóng mát mẻ trên đầu, ánh nắng xuyên qua kẽ lá, điểm lên gương mặt anh những vệt sáng vàng dịu dàng.

Thời Tấc Cẩn rất bất ngờ khi ý thức của mình quay trở lại hòn đảo an yên này.

"Thử thách Thánh Điện trong mơ của tôi? Sao lại đến đây?" Thời Tấc Cẩn lẩm bẩm, đột nhiên tay anh khựng lại, anh cúi đầu nhìn xuống, dưới thân là một xác chết không đầu tái nhợt, hai tay xác chết buông thõng, giữ nguyên tư thế bị Thời Tấc Cẩn ấn xuống hồ băng.

Tàn dư ý thức của Gabriel sao lại cùng anh đến hòn đảo Thánh Điện trong mơ!?

Thời Tấc Cẩn giật thót nhưng ngay sau đó, thi thể không đầu này dần dần tan chảy, hóa thành một dòng chất lỏng đen ngòm, như dòng nước sống động chảy dọc theo bờ cát nghiêng của hòn đảo về phía mặt biển yên ả.

Chất lỏng đen trải ra trên mặt biển, tạo thành một cánh cửa.

Một cánh cửa từng xuất hiện trong bối cảnh thẻ bài nhân vật của Valentine Von.

Dưới ánh nhìn cảnh giác của Thời Tấc Cẩn, cánh cửa đen phản chiếu trên mặt biển chậm rãi mở ra một khe hở.

Từ khe cửa vọng ra một giọng nói trẻ trung:

"Lạ thật, không biết thầy ấy đi đâu rồi... Sao vừa quay đi một cái đã không thấy người đâu nữa... Xin chào, xin lỗi làm phiền một chút, có ai thấy thầy Thời Tấc Cẩn không ạ? Đúng rồi, đúng đúng, cao ráo, mặc áo khoác đen, tay trái còn đang băng bó, đúng đúng, là khách mời đến đặc biệt, vừa mới từ nước ** về sau chuyến đi lấy tư liệu. Phải đấy, bên đó đang có chiến tranh mà. Đúng, vết thương chưa lành hẳn đã bị thầy Vương mời đến để góp mặt rồi. Không thấy ạ? À không sao không sao, tôi sẽ qua khu hội nhà văn huyền bí hỏi thử, xin lỗi đã làm phiền ạ."

Thời Tấc Cẩn thoáng ngỡ ngàng, nhưng rồi nhanh chóng nhận ra chủ nhân của giọng nói này.

Hệ thống đã đưa anh đi khi anh đang tham dự một hội nghị tác giả. Trước khi tham gia hội nghị, Thời Tấc Cẩn vốn đang ở nước ngoài thu thập tư liệu, nào ngờ quốc gia ấy đột nhiên xảy ra chiến tranh, Thời Tấc Cẩn buộc phải dừng chuyến hành trình, đi tàu quân sự của đại sứ quán về nước. Tay trái anh do một số sự cố khi đó mà bị gãy xương, nên việc đi lại có phần bất tiện, nhưng lịch tham dự hội nghị tác giả ở thành phố X đã được sắp xếp từ trước khi anh xuất ngoại, Thời Tấc Cẩn thấy vết thương không quá nặng nên vẫn đi theo kế hoạch ban đầu. Mà một trong những người phụ trách hội nghị là bạn của Thời Tấc Cẩn, người bạn này còn đặc biệt sắp xếp một trợ lý để chăm sóc cho Thời Tấc Cẩn vì tay anh không tiện.

Trợ lý này rất nhiệt tình và nhanh nhẹn, liên tục chạy đông chạy tây giúp Thời Tấc Cẩn xử lý mọi việc vặt cần động tay trong hội nghị tác giả. Nếu không phải Thời Tấc Cẩn còn một tay lành lặn, trợ lý nhiệt tình còn muốn giúp Thời Tấc Cẩn đi vệ sinh.

Nghe thấy giọng nói của trợ lý, Thời Tấc Cẩn nhận ra phía bên kia cánh cửa đen trên mặt biển chính là thế kỷ 21.

Thời Tấc Cẩn im lặng một lúc, bỗng bật ra một tiếng cười không chứa chút cảm xúc.

"Phải trở thành bạn thân tâm giao với Valentine, mở khóa toàn bộ thẻ bài của Valentine, mới có thể tìm thấy cánh cửa về nhà, nhưng đồng thời cũng chỉ có giết Gabriel mà Valentine xem như bậc cha chú, tiêu diệt ý chí méo mó, cánh cửa về nhà mới mở ra..."

Thời Tấc Cẩn ngồi trên bãi cát, nhìn cánh cửa đen nổi trên mặt biển càng lúc càng mở rộng, khẽ thì thầm một câu: "Điều kiện để ký chủ mở cửa về nhà... Đúng là quá phi lý."

Editor: Lập gia phả nhà Belin cho mọi người dễ hiểu

Gia chủ đời 1: Maclan - Justin

Gia chủ đời 2: Arnold - Illusion

Gia chủ đời 3: Ivano

Justin là chồng của Maclan tình một đêm với Kroos Belin ở Carnival có đứa con riêng là Gabriel.

Maclan là anh trai cùng cha khác mẹ với Illusion, có đứa con trưởng với Justin là Arnold. Maclan nhận con riêng của chồng làm người thừa kế là Gabriel.

Illusion cưới Arnold, cậu cưới cháu sinh ra đứa con Ivano.

Ivano là anh trai cùng cha khác mẹ với nguyên chủ.

Gabriel lấy trộm t*ng trùng của Illusion sinh ra nguyên chủ, Gabriel với Illusion là họ hàng trong vòng 3 đời.

Illusion = ảo ảnh/ảo tưởng

Mọi thứ về quý ngài ấy đều là ảo mộng đẹp đẽ không thể nào có được.





Weibo: 专日美帝1



Weibo: 剑齿鱼小尾勾