*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Một chương yêu đương
✦✦✦Cả hai hôn nhau một lúc.
Lưỡi hóa thành nụ hôn, tình yêu biến nụ hôn thành một quả nhục dục chín rục đầy nước.
Lớp vỏ của quả chín ấy mỏng đến nỗi chỉ cần kẻ thưởng thức khẽ ấn lưỡi, vị ngọt đã tuôn trào, lan tỏa khắp miệng khiến người ta không thể kiềm chế mà dùng đầu lưỡi mạnh mẽ xé toạc lớp vỏ ướt át, từng chút một nghiền nát quả nhục dục chín rục, mút lấy nước hút lấy chất, tham lam thưởng thức trọn vẹn tình yêu đậm đà này.
Nụ hôn lần này quá khó dứt ra, Thời Tấc Cẩn không rõ vị tanh nồng mà anh nếm được là hormone tiết ra từ tuyến nước bọt của Anouchka, hay là lưỡi anh thực sự đã bị mút đến chảy máu.
"Đủ..."
"Đủ..."
"Đủ rồi." Thời Tấc Cẩn phải nói ba lần, rồi đưa tay bóp lấy sống mũi thẳng của Anouchka, đẩy mặt hắn ra, dùng lòng bàn tay che mắt Anouchka, mới miễn cưỡng kết thúc nụ hôn.
Tuy Thời Tấc Cẩn đã dùng giọng ra lệnh, đẩy đầu Anouchka ra được hai giây, dù ngay cả khi hôn tổng tư lệnh Viễn Đông vẫn giữ nguyên gương mặt lạnh lùng, thì hắn vẫn dùng răng cắn nhẹ môi dưới đẹp đẽ của bạn đời kéo nhẹ về phía mình. Khi răng buông ra, phát ra một tiếng chụt nhẹ.
Thời Tấc Cẩn hít thở vài hơi, buông tay che mặt hắn ra: "Chào buổi tối." Anh đưa tay đẩy Anouchka đang đè lên người qua lớp chăn lông. Không đẩy được.
Khi hôn Anouchka không ngừng đè xuống làm Thời Tấc Cẩn bị lún sâu vào trong đống chăn như một con chồn đất bị sư tử chặn cửa hang, chỉ có thể nhìn ra ngoài qua một lỗ nhỏ ở miệng hang, rồi chỉ thấy được khuôn mặt của Anouchka.
"Chào buổi tối." Tổng tư lệnh Viễn Đông đáp lại ngắn gọn, sau đó nghiêng đầu, gọn gàng hất chiếc mũ quân đội ra khỏi đầu, cúi xuống hố chăn của Thời Tấc Cẩn, hắn hơi nghiêng vai, chúi đầu vào chăn, gối mặt vào hõm cổ bạn đời.
Tiếng cười nhẹ nhàng như cánh chim bay khỏi cổ họng Thời Tấc Cẩn: "... Có lẽ em nên nằm bên cạnh anh rồi mới gối lên vai anh, gối tư thế này không khó chịu sao?"
Anh thử nhấc tay, giây tiếp theo Anouchka đã đè lên tay anh qua lớp chăn.
[Khó chịu? Ổng rất thoải mái nhé.] Hệ thống châm chọc tư thế hiện tại của họ, [Tư thế của A567 như một con trăn sắp chui vào hang chuột chén một bữa no nê, tay chân đối diện với tay chân của thầy, thầy động đậy một cái là ổng lại đè xuống.] [...]
"Ừm." Anouchka lại đáp lạnh nhạt, nhưng vẫn chưa mở đầu đề tài.
Phòng ngủ chính im lặng một lúc.
Thời Tấc Cẩn chưa bao giờ thiếu kiên nhẫn, song hôm nay công việc của anh thật sự rất nhiều, rất, rất nhiều và đều là công việc quan trọng mà chỉ cần sơ sẩy một chút là sẽ ảnh hưởng đến xã hội, nên anh chỉ im lặng đợi Anouchka năm phút rồi bắt đầu hỏi lý do.
"Có vẻ công việc bên ngoài căng thẳng lắm nhỉ." Thời Tấc Cẩn nói: "Anh cảm thấy anh đang bị bạo lực lạnh."
"Bạo lực gì?" Cái đầu vàng không nhúc nhích bỗng ngẩng lên đối mắt với bạn đời.
Anouchka nhíu mày, tạm dừng thái độ tiêu cực, nghiêm túc hỏi: "Ai gây cho anh? Nói tên cho em."
"..." Thời Tấc Cẩn nhận ra, "bạo lực lạnh" thuộc về từ ngữ mô tả cảm xúc diễn sinh từ tình cảm, và tình cờ là xã hội trùng tộc lại thiếu thốn trầm trọng về mặt này. Thời Tấc Cẩn bật cười, Anouchka chưa hiểu rõ tình hình đã muốn giúp anh tìm lại thể diện.
Thiên vị người thân mà không quan tâm đến lý lẽ thật đáng sợ.
Thời Tấc Cẩn hắng giọng, nói một cách nghiêm túc: "Đôi khi cố tình giữ im lặng, lấy im lặng làm câu trả lời cũng là một hành vi bạo lực, loại bạo lực này không làm tổn thương thân thể, nhưng lại rất đau lòng. Mà tên đang định làm tổn thương anh là một trung tướng? Hay thượng tướng Anouchka Cash? À, anh không biết nữa, bởi vì tướng quân đó đã có một vùng độc lập, cách gọi quân hàm trong hệ thống nội bộ đã trở thành tổng chỉ huy, thiếu tướng yêu dấu của anh, em có thể giúp anh làm khó tên đó không?"
"..." Anouchka kích hoạt kỹ năng biến mất đường môi, hắn mím chặt môi nhưng vẫn cứng nhắc hừ lên một tiếng ngắn ngủi từ cổ họng: "... Ừm, được."
Thời Tấc Cẩn cong đôi mắt.
Anouchka nhìn chăm chú vào Thời Tấc Cẩn, khuôn mặt đẹp trai sắc sảo của hắn một khi căng lên, lông mày sắc bén, mí mắt sâu, hàng mi vàng dài và dày, tôn thêm vẻ lạnh lùng u tối của đôi mắt hai màu, dưới sống mũi thẳng là đôi môi mỏng bẩm sinh bạc tình, dù không có ác ý cũng đầy tính công kích. Ánh mắt Anouchka dừng lại từng chút một, từ đôi mắt cong lên của Thời Tấc Cẩn đến đôi môi khẽ nhếch của anh.
Tổng tư lệnh Viễn Đông âm u hung ác im lặng vài giây, vụng về phối hợp với trò đùa của bạn đời. "Được. Anh muốn tra tấn tên đó thế nào?"
"Dùng hình phạt riêng hay theo quy trình pháp luật? Nếu anh không muốn bị truy ngược tội danh, chúng ta còn có thể dùng một vài thủ đoạn bẩn, em quen đoàn phó quan của tổng chỉ huy Cash, trong đó có vài phó quan nợ em một ân huệ lớn, em cũng biết vị trí cụ thể của hành tinh gia tộc và thân thích của đoàn phó quan, em cũng có thể mượn thế lấy được lịch trình của tổng chỉ huy, anh muốn để tổng chỉ huy bẽ mặt ở đâu? Anh chỉ cần chọn, phần còn lại em sẽ xử lý ổn thỏa, một vụ ám sát công khai, một vụ bắn tỉa từ xa sử dụng đạn độc nhắm vào gen, hoặc ám sát để làm suy yếu khả năng cai trị của tên đó, khiến quân đoàn của tên đó nghi ngờ..."
"Ngừng." Thời Tấc Cẩn ngắt lời.
Làm gì có ai thực sự nghiêm túc suy nghĩ cách tự chặt đứt một cánh tay của mình chứ??
Thời Tấc Cẩn chẳng biết có nên khen ngợi sự nghiêm túc của bạn đời hay không: "Nghe có vẻ đây đã là một kế hoạch hoàn chỉnh rồi?"
Gương mặt Anouchka vẫn lạnh tanh: "Ừm. Hệ thống thăng chức trong quân đoàn đã là kiểu hạ bệ cấp trên, khi anh tại ngũ trong biệt động, không chỉ đánh bại một sĩ quan cùng cấp là xong. Mà khi chuyển sang Quân đoàn 1 cũng có không ít thiếu tá đề nghị thách đấu em, cố gắng giẫm lên em để thăng tiến. Những điều này em đều đã trải qua rồi, chỉ là họ đều không thành công."
Anouchka dừng lại một chút, rồi nói tiếp: "Em có rất nhiều kinh nghiệm soán ngôi, nếu anh muốn tra tấn tổng chỉ huy đó, em có thể làm được."
Thời Tấc Cẩn ngẩng mặt lên, dùng đầu mũi cọ nhẹ vào mũi Anouchka: "Anh đùa thôi."
Anouchka lại dùng ánh mắt lạnh lùng đáng sợ đó nhìn chằm chằm Thời Tấc Cẩn một lúc, rồi nhắm mắt, cúi đầu hôn môi Thời Tấc Cẩn. Nụ hôn nặng nề, lặp đi lặp lại lên môi anh tạo ra những tiếng chụt chụt vang dội.
Nụ hôn của Anouchka mạnh đến mức va vào răng Thời Tấc Cẩn, khiến anh cảm thấy hơi đau. Anh hơi nghiêng mặt tránh né, Anouchka liền hôn theo khuôn mặt anh xuống cổ, từng nụ hôn nặng nề in dấu, cuối cùng cắn vào tuyến thể hormone bên cổ Thời Tấc Cẩn.
Anouchka dùng răng cắn lấy da cổ mỏng manh của anh, hàm răng khép lại, giữ lấy lớp da mỏng manh đó, ngậm vào miệng rồi mút mạnh. Hắn mút mạnh như đang rất khát, muốn cắn xuyên qua lớp da hút lấy máu.
Anouchka nói từng chữ một: "Không phải đùa, em đã làm anh đau rồi."
Thời Tấc Cẩn khẽ kêu lên một tiếng, nhưng không giận vì động mạch của mình bị nghiền cắn liên tục. Anh dịu giọng hỏi: "Vậy giờ chúng ta hòa nhau rồi?"
Anouchka im lặng cắn cổ Thời Tấc Cẩn hơn mười giây rồi buông ra, Răng hắn nghiến lại phát ra âm thanh đáng sợ bên cổ anh. "... Bao nhiêu trùng đã thấy quá khứ của anh, nhưng em thì không."
...
Chỉ có trời mới biết.
Khi Anouchka xử lý xong mọi thứ cho bạn đời đang say ngủ rồi quay trở lại khu vực làm việc, nghe tin triệu chứng ảo tưởng cuồng loạn đột ngột bùng phát bên ngoài, hắn đã thầm cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Tại sao tôi không thấy?
Tôi và Destiny cùng chung một trái tim, tại sao tôi không mắc bệnh?
Lúc đó khi Anouchka nghe báo cáo những hiện tượng bất thường trên Starnet từ đoàn phó quan, hắn điếng người ngồi cứng đờ sau bàn làm việc.
Đặc biệt khi Anouchka nghe đoàn phó quan nói ý thức của vài trùng tộc thấy ảo ảnh như đã trải qua quay ngược thời gian, xuyên qua không gian, trở về thời kỳ gian khổ trước khi Thánh còn chưa vươn lên nghịch cảnh, cùng Thánh chạy trốn trong cảnh khốn cùng, lắng nghe trái tim yếu ớt ấy nhiều lần suýt ngừng đập, nhưng lần nào cũng vượt qua cái chết rồi lại trở nên mạnh mẽ hơn.
Những trùng tộc xa lạ cách hàng tỷ ngôi sao đã quay về quá khứ của Thánh, còn Anouchka từng hôn cổ Destiny ngủ bên cạnh anh lại không nhận được tấm vé đó.
Tại sao?
Anouchka thực sự không thể diễn tả được lúc đó mình cảm thấy thế nào, bao nhiêu ý nghĩ đáng sợ đã xuất hiện trong đầu hắn.
Khi hắn tỉnh lại từ trạng thái im lặng, phòng chỉ huy đã trống rỗng, đoàn phó quan và đoàn chiến lược đã rút lui. Trong phòng ám mùi tanh nồng nặc như những tàn tích của biển sao. Anouchka ngước mắt nhìn lên, thấy cửa phòng chỉ huy không đóng kín còn kéo lên một dải cảnh báo cách ly điện tử với dòng chữ chạy: Biển dị thú xâm lấn · Cực kỳ nguy hiểm.
Anouchka:...
Sau đó Anouchka hủy bỏ một số cuộc họp video bắt buộc, thông báo qua mạng nội bộ rồi triệu tập vài chục gia tộc di cư từ bốn vùng lớn đến từ cửa khẩu nhập cảnh.
Khi những gia tộc của bốn vùng nhận được thông tin kiểm tra ngẫu nhiên, họ còn tưởng đây chỉ là một lần chọn may mắn, nếu qua được sẽ được nhập cảnh trực tiếp. Ít nhất quân thư Viễn Đông triệu tập họ đã nói như vậy.
Vì vậy khi họ vừa bước vào phòng tiếp khách và phát hiện ra trùng phụ trách kiểm tra tạm thời là Anouchka Cash, ngay lập tức các gia tộc cảm thấy như trời sập. Họ lập tức nghi ngờ gia tộc mình có vô tình gây rắc rối cho Thánh không, rồi tổng tư lệnh Viễn Đông đến đây là rút xương sống của họ về dâng cho Thánh à.
Kết quả là khi thư ký Viễn Đông vừa mở miệng đưa ra yêu cầu, các gia tộc bốn vùng khác:...?
Cái gì, chỉ cần trung thực mô tả lại những gì mình đã thấy trong ảo giác là có thể nhận được cho phép di cư đến Viễn Đông sao?!
Vậy thì tôi (chúng tôi) phải báo cáo... thật kỹ lưỡng mới được!
Thế là Anouchka đã nghe được hơn mười câu chuyện ảo tưởng lộn xộn, đáng thương, khốn khổ và mơ hồ hơn cả những tin đồn hỗn loạn trên Starnet.
Anouchka:...
?
Nhân vật chính trong câu chuyện này là... ai vậy?
Sao cảm giác quý ngài mà họ nói đến giống như một tên ngố... khụ.
Nhưng dù vậy, Anouchka vẫn chăm chú lắng nghe đến cuối.
Hắn im lặng nếm trải niềm hân hoan không thuộc về mình này, tách từng chút một những ký ức thật sự của Destiny ra khỏi những ảo tưởng đầy cảm xúc của những trùng tộc khác, giả vờ như mình cũng đã nhận được chúng.
Các trùng tộc từ bốn vùng đồng thanh kể lại, rồi nhanh chóng kể xong câu chuyện. Mấy gia tộc này không thiếu những nhân vật có tiếng tăm, khi thấy tổng tư lệnh Viễn Đông không có phản ứng gì lớn với câu chuyện về Thánh, họ nảy sinh một ý tưởng mới...
...
Phòng ngủ chính.
"Họ đã cùng anh chạy trốn đến tận cùng, cùng nhau vượt qua hàng rào, cùng nhau chạy về phía hy vọng rồi lại cùng nhau lao vào lửa đạn..." Giọng Anouchka ngày càng thấp, ngày càng khô khốc như có thứ gì đó nghẹn trong cổ họng, nghiền nát và phá hủy mọi âm thanh bình thường được truyền ra.
Trùng cái lớn tuổi hơn cố gắng làm giọng mình nghe bình tĩnh nhất có thể, nhưng hắn quá tập trung giữ giọng điệu liền mạch đến mức không thể che giấu được cảm xúc đang rò rỉ ra ngoài: "Tại sao em không thể thấy? Có phải vì lúc đó em ở quá gần anh? Hay vì em đã buộc bác sĩ Mắt Mèo tách rời sợi thần kinh của anh, nên đã mạo phạm anh vào lúc đó? Hay là vì em đã từng làm tổn thương anh? Hoặc huyết thống của anh? Destiny, cơn ảo tưởng kỳ lạ đó đã lan rộng khắp bốn vùng liên minh, ngay cả công dân của những hành tinh cấp thấp nhất cũng nhận được.... Tại sao em lại không bị nhiễm bệnh? Có phải hồi trước em đã làm sai điều gì không?"
Hiểu lầm to rồi.
Thời Tấc Cẩn nhất thời không biết nên khóc hay cười, vừa duỗi tay trong chăn vừa giải thích:
"Không phải cố ý cách ly em đâu, thực ra tồn tại lạ gây ra ảo giác tập thể này đã cố tình chọn vùng chiếu xuống."
"Đây là một ảnh hưởng ảo giác kéo dài, nếu vùng chiếu không phù hợp với cá nhân, nó có thể giết chết một số trùng đang làm nhiệm vụ, phẫu thuật hoặc thí nghiệm."
"Lúc đó em đang bận bảo vệ anh cũng quy vào thời gian đang làm việc, lúc ảo giác hạ xuống, nó chỉ ngủ gật bên tai em. Anh luôn ở bên cạnh em mà, chỉ là vài ký ức quá khứ thôi, mà mai sau chúng ta có nhiều thời gian bên nhau hơn gấp mười lần ngày hôm nay. Nên em yêu à." Thời Tấc Cẩn lại hôn lên khuôn mặt vô cảm của Anouchka, không ngần ngại giữ lấy bàn tay của Anouchka đang luồn từ áo ngủ men theo đùi anh, rồi bóp lấy chiếc đuôi ở bên hông anh: "Đừng bóp đuôi anh nữa."
[Đồ lưu manh!] Hệ thống gào lên giận dữ: [Làm bộ đáng thương năm phút rồi quyết định tự lực cánh sinh đúng không!]
"Được, em tin anh." Anouchka dùng hốc mắt cọ vào môi Thời Tấc Cẩn, không ăn lời đường mật của bạn đời: "Vậy anh cho em xem toàn bộ đi."
Thời Tấc Cẩn bật cười, thuận theo động tác của Anouchka, hôn lên mắt hắn rồi dùng giọng nói đầy ý cười để từ chối thẳng thừng: "Cả tồn tại kỳ lạ đó còn chưa xem hết ký ức của anh, em tham lam quá rồi, trưởng quan."
Anouchka im lặng vài giây, hắn phản ứng rất nhanh nhận ra sự lo lắng ẩn sau lời từ chối khéo của bạn đời.
"Anh không tin em sau khi xem hết ký ức của anh, vẫn có thể kiểm soát được sát khí và năng lực hành động của mình sao?"
"Anh tin em yêu anh đủ nhiều." Thời Tấc Cẩn đáp.
Lúc này Anouchka đã từ từ nới lỏng sức kìm chặt Thời Tấc Cẩn, anh rút tay ra khỏi chăn, đặt lên ngực Anouchka. Giọng anh rất nhẹ như đang đọc thơ tình: "Trái tim này sẵn sàng ám sát chính mình vì anh, nó sôi sục đến mức có thể thiêu đốt mọi thứ, danh dự, lập trường, pháp luật... Em sắp kết hôn với anh rồi, ít nhất bây giờ đừng để nó cháy rực suốt đêm."
Anouchka đưa tay nắm lấy tay Thời Tấc Cẩn, im lặng vài giây, rồi thốt ra một câu chửi thề đầy u ám: "Bao giờ anh mới thôi cái tính tốt bụng quá mức này."
"Anh coi như không nghe thấy câu đó." Thời Tấc Cẩn dùng tay còn lại búng nhẹ vào sống mũi thẳng của Anouchka: "Hãy đợi anh thêm chút nữa, đợi anh đi hết thảm đỏ, hoàn thành các hoạt động xã hội, ổn định ngoại giao và công việc, anh sẽ tuyên bố kết hôn với em... Sau khi chúng ta kết hôn, trong thời gian hưởng tuần trăng mật, anh đốt lên ngọn lửa kỷ niệm, cùng em ngược dòng thời gian, cùng em trải qua mọi hồi ức, còn anh ở trong quá khứ của em, đồng hành cùng em trưởng thành. Được không?"
Bùm.
Như có phép màu.
Cơn giận dữ tiêu cực của Anouchka tan biến như bong bóng.
"..." Anouchka nói: "Anh lại dùng lời lẽ khéo léo trì hoãn kế hoạch mà anh luôn hứa với em."
Thời Tấc Cẩn mỉm cười: "Có tác dụng không?"
"..." Anouchka phát ra tiếng gầm gừ từ cổ họng, nghe vừa hung dữ vừa khó chịu, nhưng cuối cùng từ đôi môi mỏng của hắn bật ra một câu: "Có tác dụng."
[Ê hê!] Hệ thống bỗng phát ra một tiếng thông báo, [Thầy Thời, tiến độ thẻ nhân vật A567 lại tăng rồi. Bây giờ đã là 99%!] Thời Tấc Cẩn vừa mới phân tâm liền nghe Anouchka nói:
"Em còn một yêu cầu nữa."
"Yêu cầu gì?"
Anouchka nắm tay Thời Tấc Cẩn, mười ngón đan vào nhau: "Hợp đồng hôn ước của chúng ta phải được đăng lên trên trang web chính thức Viễn Đông. Sau khi mỗi quý ngài Mắt Mèo kết hôn, hợp đồng hôn ước sẽ được đăng lên mạng nội bộ khu Tây để hiển thị gia tộc của quân thư và thư hầu."
Anouchka cong nửa người, áp sát Thời Tấc Cẩn, nhìn chằm chằm vào anh, đôi mắt hai màu hóa thú: "Em có yêu cầu này rất bình thường."
[Thần kinh à!] Hệ thống chửi mắng, [Anh dám coi Thánh như chiến lợi phẩm để khoe mẽ!? Tôi thấy anh ăn gan dị thú rồi! Tôi phải đi phát tán bug vào phần mềm diệt virus của công nghiệp quân sự Viễn Đông!]
Thời Tấc Cẩn suy nghĩ một lúc, thấy không ảnh hưởng đến kế hoạch tương lai của mình: "Cũng được, tùy em."
[...] Hệ thống, [Suy tính ở tầm chiến lược! Không hổ danh là thầy Thời!! Chỉ cần A567 còn sống một ngày, thầy vừa có thể duy trì cuộc sống hôn nhân yên bình, vừa ràng buộc sâu sắc thiên tài chiến tranh và một quân đoàn mạnh có độ hoàn thiện cao. Trang bị cho chúng ta không chỉ con người mà cả trí tuệ nhân tạo, hai mặt đều phải cứng rắn, hai mặt đều phải nắm chắc!]
Thời Tấc Cẩn coi như không nghe thấy.
"Được rồi, để anh dậy nào, gọi đoàn lễ nghi vào, chuẩn bị lễ phục cho buổi tiệc."
"Được, em sẽ ở cạnh anh." Anouchka xoay người, ngồi bên cạnh Thời Tấc Cẩn, bắt đầu tháo kim gài quân phục và cởi áo choàng.
Thời Tấc Cẩn:?
"Bên ngoài chắc đang rất bận?"
"Đoàn cố vấn, đoàn chiến lược, đoàn phó quan của em lo lắng vì em làm việc không nghỉ suốt một tuần, khuyên em về nghỉ ngơi vài tiếng."
Anouchka dừng lại một chút, giọng khàn khàn rất bình tĩnh: "Do có mấy kẻ trực tiếp bàn bạc với em muốn có vị trí bạn đời trong gia đình của Thánh, nhằm liên kết tăng cường thế lực mạnh mẽ của các gia tộc đứng đầu, nên em đã ấn mặt bọn họ xuống chuẩn bị vặn đầu."
Thời Tấc Cẩn: "... Ừm, được, vậy em cứ đợi ở bên cạnh anh."
Nghĩ theo hướng tốt, ít nhất không gây ra án mạng.
10 phút sau.
2 giờ sáng.
Đoàn lễ nghi Mắt Mèo đến lâu đài vườn hoa lộ thiên bỏ trống.
"Có phải hơi..." Thời Tấc Cẩn nhìn hàng nghìn trùng nối đuôi nhau bước vào suốt 30 phút chưa vào hết, rồi ngước nhìn lên bầu trời đêm, phía Mắt Mèo mang theo lễ phục dự trữ bằng phi cơ cất hạ cánh hạng nặng, anh đổi từ: "Quá náo nhiệt."
Anouchka nhìn đống dự trữ mà đoàn lễ nghi Mắt Mèo mang theo, nhíu mày: "Sao chỉ mang có chừng này đồ."
Thời Tấc Cẩn: "..."
Có phải đang nói tới bốn tòa nhà kho dự trữ kèm theo giống như container tại bến cảng quốc tế không?