Lỡ Bước - Kết Nhân

Chương 12



Một khi đã gặp nhau lần đầu tiên, sau đó dường như sẽ thường xuyên gặp mặt, Từ Ngộ và Chu Tư Diễn đã chứng minh định luật này trong những ngày tiếp theo. Trong văn phòng giáo viên, trong phòng photocopy của trường… chỉ cần là những nơi cần lớp trưởng chạy vặt, bọn họ đều có thể đụng mặt đối phương.

Thường xuyên đi lại với nhau, mối quan hệ giữa hai người cũng dần dần trở nên quen thuộc.

Sẩm tối, lúc tiếng chuông tự học vang lên, mỗi người bọn họ ôm một xấp đề, lại gặp nhau trước cửa văn phòng giáo viên một lần nữa.

“Hi!” Chu Tư Diễn chào hỏi với Từ Ngộ. “Đã có kết quả kiểm tra hàng tháng, chúc mừng cậu nhé.”

Từ Ngộ mỉm cười, bật chế độ khen xã giao: “Cậu cũng cừ lắm.”

Nơi hành lang của khối mười hai, một bức tường trắng được đặc biệt dành ra để dán bảng vàng. Ngay sau khi kết quả kiểm tra hàng tháng vừa được công bố vào buổi sáng, bảng vàng liền được cập nhật vào buổi trưa, nhưng hai cái tên đứng đầu tiên thì chưa từng thay đổi.

Từ Ngộ đứng nhất, Chu Tư Diễn đứng nhì.

Nghe lời khen của Từ Ngộ, Chu Tư Diễn liền ra vẻ như nản lòng rồi nhún nhún vai: “Cậu đừng khen tôi, tôi sẽ xem đó như là lời an ủi mà hạng nhất dành cho hạng nhì vậy đó. Tốt nhất vẫn nên đợi cho đến khi tôi vượt qua cậu rồi, sau đó cậu hẵng khen tôi.” Mặc dù nói như vậy, nhưng trong giọng nói của cậu lại toàn ý cười. Sau khi tiếp xúc với cậu rồi Từ Ngộ mới biết được rằng cậu là một người dễ gần và thậm chí là thú vị như vậy.

Cô nghiêng đầu, mỉm cười với Chu Tư Diễn: “Được, vậy tôi sẽ đợi đến lúc cậu vượt qua tôi.”

Ánh chiều tà rơi trên hành lang, vừa lúc chiếu vào trên khuôn mặt của Từ Ngộ. Khuôn mặt thanh tú được mạ lên một tầng sáng nhạt. Chu Tư Diễn cúi đầu nhìn cô, vốn định nói chuyện, nhưng cậu lại bị nụ cười bất ngờ của cô làm cho ngây người, bỗng chốc quên đi hết những gì mình định nói.

Khuôn mặt cậu cũng trở nên nóng bừng, bởi vì nụ cười này mà trong lòng chợt dâng lên chút cảm xúc khó tả.

Nhưng một giọng nói từ phía sau vang lên đã cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu ngay lập tức.

“Tránh ra.”

Từ Ngộ và Chu Tư Diễn đồng thời quay đầu lại, sau khi nhìn rõ được là ai thì đều có chút bất ngờ.

Bởi vì người đứng phía sau bọn họ thế mà lại là Trần Phóng.

“A Phóng!” Chu Tư Diễn cười, gọi anh.

“Ừ.” Dường như tâm trạng Trần Phóng không được tốt cho lắm, đối mặt với nụ cười của Chu Từ Diễn, anh chỉ ừm hửm đáp lại, vẻ mặt lạnh lùng không hề có chút ý cười nào.

Từ Ngộ cũng nhìn về phía Trần Phóng, nhưng anh lại không cho có lấy một ánh mắt nào cả, xa lạ như thể trước giờ hai người chưa từng quen biết nhau vậy.

Có điều đúng thật là bọn họ đã nhiều ngày chưa gặp. Từ lần chia tay nơi vạch sang đường đêm đó cho đến hôm nay. Từ Ngộ không đếm xem có bao nhiêu ngày ở giữa, cô chỉ cảm thấy thời gian đã trôi qua thật lâu, lâu đến mức suýt chút nữa cô đã quên cái người tên là Trần Phóng này, quên mất kế hoạch ban đầu của bản thân.

Tất cả là nhờ Từ Thịnh Lâm.

Dạo gần đây thái độ của Từ Thịnh Lâm khi ở nhà dịu dàng lạ thường, tối nào cũng về nhà sớm, cũng ít khi cãi nhau với Diệp Tinh. Vì Diệp Tinh và Từ Thịnh Lâm êm ấm không khắc khẩu nên Từ Ngộ cũng quên đi những chuyện không vui trước đây một cách có chọn lọc. Đã lâu lắm rồi cô không có một bữa tối chung với bố mẹ, chuyện này đối với cô mà nói chẳng khác gì một món quà bất ngờ. Cô không muốn phá vỡ sự yên bình hiếm khi có được này, thậm chí còn hy vọng rằng bầu không khí gia đình vui vẻ hòa thuận này sẽ không bao giờ biến mất.

Vậy nên, vốn dĩ cô chỉ định lạnh nhạt Trần Phóng vài ngày vì tức giận, nhưng sau đó ý định ban đầu của cô lại càng lung lay.

Chỉ cần Tần Úc không đến quấy rầy cuộc sống của bọn họ, cô sẽ bỏ qua cho con trai của bà ta.

Từ Ngộ yên lặng nhìn Trần Phóng. Cô vẫn không thích anh, cô vẫn hận Tần Úc, nhưng cô đã không đã không còn quyết tâm đồng quy vu tận như trước nữa.

Nếu Từ Thịnh Lâm và Diệp Tinh có thể tiếp tục duy trì như vậy, cô sẽ từ từ quên đi mọi thứ, bước đi trên con đường của riêng mình.

Thế nên giây phút này khi đối mặt với Trần Phóng, Từ Ngộ cũng giữ im lặng.

Trần Phóng không có ý dừng lại tán gẫu, vượt qua bọn họ đi thẳng đến văn phòng. Nhưng rõ ràng trên hành lang vẫn còn thừa lại một vài chỗ trống, anh lại cứ muốn đi xuyên qua giữa hai người Từ Ngộ và Chu Tư Diễn.

Tâm trạng bực bội được thể hiện ra quá rõ ràng, Từ Ngộ sửng sốt, Chu Từ Diễn cũng ngây người.

Chu Tư Diễn vốn đã quen với tính tình như vậy của Trần Phóng rồi, nhưng cậu sợ Từ Ngộ sẽ không vui nên lập tức giải thích với cô: “Cậu ấy tên là Trần Phóng, là anh em của tôi. Tôi đoán chắc là hôm nay tâm trạng cậu ấy không tốt, cái tên này tính tình khó chịu vậy đấy, cậu đừng để ý!”



Vẻ mặt Từ Ngộ tự nhiên, cô khẽ cười, đáp: “Không đâu.”

Trong văn phòng chỉ còn lại một vài giáo viên, lúc Từ Ngộ và Chu Tư Diễn đi vào, bầu không khí bên trong hơi căng thẳng.

Từ Ngộ bị chủ nhiệm lớp mình gọi lên, để lại Chu Tư Diễn đứng ở một bên, bởi vì chủ nhiệm lớp 8 là Diêu Mẫn Khang đang khiển trách Trần Phóng. Từ Ngộ lắng tai nghe một hồi mới hiểu được, hóa ra là anh trốn tiết tự học buổi tối khoảng thời gian này và bị phát hiện.

Các giáo viên luôn phải đau đầu khi đối mặt với những học sinh như Trần Phóng, dù có gọi về cho gia đình bao nhiêu lần cũng bằng không. Nhưng thân làm giáo viên lại không đành lòng bỏ mặc học sinh của mình thật, bọn họ luôn cho rằng một ngày nào đó những đứa trẻ nổi loạn này sẽ có thể hồi tâm mà quay đầu, ít nhất cũng có được một tương lai bình an no ấm.

Diêu Mẫn Khang chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mắng Trần Phóng vài câu, sau đó lại nhìn thấy Chu Tư Diễn đứng bên cạnh, cũng có chút giận chó đánh mèo, chẳng qua thái độ không còn nghiêm khắc như vừa nãy: “Tư Diễn, thầy biết em và Trần Phóng chơi thân với nhau, nhưng em không thể giúp bao che cho bạn được. Các em đã lớp mười hai rồi, một năm cuối này phải càng thêm chăm chỉ học hành, đốc thúc lẫn nhau cùng thi đại học không phải là tốt sao?”

Chu Tư Diễn vậy mà lại thành khẩn nhận sai: “Em xin lỗi thầy ạ.”

Rốt cuộc cậu là lớp trưởng, đồng thời cũng là học sinh ưu tú với thành tích học tập xuất sắc, Diêu Mẫn Khang cũng không trách mắng cậu được mấy câu. Ông ngẫm nghĩ một chút rồi nói: “Thầy thấy thế này, sau này em hãy giúp đỡ Trần Phóng trong học tập nhiều hơn một chút, kèm cặp bạn, đừng để bạn lấy tương lai của mình ra chơi đùa! Lần kiểm tra tháng tiếp theo, thầy mong rằng cả hai em đều tiến bộ.”

Thành tích của Chu Tư Diễn đã rất giỏi rồi, lời trong lời ngoài Diêu Mẫn Khang đều đang có ý cảnh tỉnh Trần Phóng.

Trần Phóng sẽ không chống đối giáo viên, nhưng anh cũng chẳng có dấu hiệu muốn “tỉnh lại”. Cuối cùng chỉ còn lại Chu Tư Diễn bày tỏ quyết tâm của mình với giáo viên.

Diêu Mẫn Khang không muốn thấy Trần Phóng như vậy nên phất tay bảo anh đi ra hành lang xem xét lại mình, để lại Chu Tư Diễn báo cáo tình hình trong lớp. Lúc này Diêu Mẫn Khang dường như chỉ để ý đến thầy Lưu và Từ Ngộ ở bàn bên cạnh. Ông nở nụ cười hòa ái nhìn về phía bọn họ: “Thầy Lưu, Từ Ngộ lớp thầy giỏi quá, lại là người đứng nhất khối tự nhiên của chúng ta rồi.”

Thầy Lưu cười khiêm tốn: “Bản thân em ấy cũng rất xuất sắc.”

Hai giáo viên bắt đầu thảo luận về tình hình kỳ thi tháng lần này, Chu Tư Diễn và Từ Ngộ được bảo ngồi trên ghế trống bên cạnh giúp giáo viên nhập điểm vào hệ thống. Bọn họ một người đọc số liệu, một người nhập điểm vào, ngồi sát cạnh nhau trước màn hình máy tính, thoạt nhìn hơi thân mật.

Trong một thoáng Chu Tư Diễn quay đầu nhìn về phía hành lang, vừa lúc chạm phải ánh mắt của Trần Phóng. Từ Ngộ cảm nhận được Chu Tư Diễn khựng lại, cô cũng theo ánh mắt cậu nhìn ra ngoài, Trần Phóng trên hành lang đã nhấc chân chuẩn bị rời đi.

“Cậu đợi tôi một chút.” Chu Tư Diễn nói với Từ Ngộ.

Nói xong câu đó, cậu liền chạy ra ngoài đuổi theo Trần Phóng, kêu mấy tiếng nhưng anh không hề quay đầu lại. Chu Tư Diễn chỉ có thể đưa tay kéo lấy tay anh.

“A Phóng.” Chu Tư Diễn gọi tên anh. “Vẫn còn đang giận thầy Diêu à?”

“Không có.” Trần Phóng đáp.

Chu Tư Diễn không tin, đến đứa ngốc cũng có thể nhìn ra được tâm trạng của Trần Phóng lúc này cực kỳ tệ. Ngoài nguyên nhân bị giáo viên mắng ra thì còn có thể là vì gì nữa?

Chu Tư Diễn vỗ vỗ bả vai Trần Phóng: “Đừng tức giận, thầy Diêu vẫn cứ là rất ok với bọn mình! Bây giờ cậu chuẩn bị đi về hả? Vậy mình giúp cậu nói với thầy Diêu một tiếng là cậu không khỏe.”

Trần Phóng bị Diêu Mẫn Khang phạt đứng ngoài hành lang, vẫn chưa được phép rời đi nên Chu Tư Diễn muốn bao che giúp anh. Bởi vì thành tích tốt nên Chu Tư Diễn luôn được giáo viên đối xử nhẹ nhàng. Bình thường chuyện của Trần Phóng đều là nhờ cậu giúp đỡ qua mặt giáo viên.

Nhưng ngày hôm nay, đây là lần đầu tiên Trần Phóng thấy bực bội vì chuyện đó.

Khoảng cách giữa học sinh giỏi và kém dường như cách nhau bởi “sở Hà, Hán giới” [1], có rất nhiều chuyện không thể nói chuyện được. Dù là chơi thân như Chu Tư Diễn và Trần Phóng cũng hay tự làm chuyện riêng của mình vì không có chủ đề chung.

[1] Tích được để ở cuối chương.


Khác với học sinh kém, học sinh giỏi và học sinh giỏi sẽ có rất nhiều chủ đề chung, sẽ thường xuyên tiếp xúc và làm việc cùng với nhau.

Trần Phóng nhớ đến cảnh tượng vừa rồi mình nhìn thấy qua cửa kính, trong lòng đột nhiên trào dâng rất nhiều tư vị khó tả không thể nào nói rõ được.

Anh chỉ là thấy chướng mắt khi nhìn thấy cảnh tượng kia.

Trần Phóng không nhiều lời với Chu Tư Diễn, thậm chí còn chẳng thèm trở về lớp mà đi thẳng xuống cầu thang đến cửa sau của tòa thực nghiệm.

Tòa thực nghiệm lúc sẩm tối dường như đã trở thành lãnh địa riêng của anh.



_________

Tan học, Từ Ngộ chào tạm biệt Tôn Nhiêu Nhiêu ở cổng trường. Mẹ Tôn Nhiêu Nhiêu đã đến đón cô ấy sau tiết tự học buổi tối. Bởi vì chuyện bất trắc Từ Ngộ gặp phải một tối kia, hiện giờ trước cổng trường đang có rất nhiều phụ huynh đến đón con tan học. Thậm chí bọn họ còn đang bàn luận chuyện xảy ra ở con hẻm nhỏ kia, nhưng không biết rằng Từ Ngộ đi ngang qua bọn họ kia chính là cô gái suýt nữa bị hại đêm hôm đó.

Từ Ngộ giả vờ như không nghe thấy bọn họ nói chuyện với nhau, đeo cặp đi bộ về nhà.

Mấy ngày nay cô không còn đi bộ qua con hẻm đó nữa. Thật ra thì trước khi bước vào lớp mười hai, cô luôn đi đường lớn về nhà, sau đó lên mười hai mới thay đổi tuyến đường vì Trần Phóng.

Nhưng hiện giờ Từ Ngộ đang rất hài lòng với bầu không khí ở nhà, cô lại trở về con đường mình đã từng quen thuộc – con đường rộng rãi và náo nhiệt.

Hôm nay là một ngày tốt đẹp ngoài mong đợi.

Khi đi ngang qua ngã ba đường, Từ Ngộ đột nhiên dừng lại. Ngay phía trước chính là đường lớn mà cô đã đi mấy ngày nay, bên phải là đường nhỏ mà trước kia cô đi theo Trần Phóng. Ở cuối con đường nhỏ chính là con hẻm nhỏ mờ tối kia.

Bởi vì lần gặp gỡ tình cờ với Trần Phóng lúc sẩm tối, Từ Ngộ lại nghĩ đến anh, cũng nhớ đến Tần Úc. Cô nghĩ, lúc này hẳn là Tần Úc đang tức chết nhỉ?

Dẫu rằng trước đây Từ Ngộ chỉ từng gặp qua Tần Úc đúng một lần trong bóng tối lúc hỗn loạn, thì lúc này cũng khó mà không nảy sinh cảm giác trào phúng giễu cợt của một người chiến thắng đối với bà ta.

Lần này Từ Ngộ tỏ vẻ rất thản nhiên, nhưng thật ra cô có phần muốn nhìn thấy dáng vẻ thua cuộc của Tần Úc. Người phụ nữ chen chân vào gia đình người khác đúng là không biết xấu hổ, đáng bị thóa mạ.

Nhưng trong lúc nảy sinh những suy nghĩ này, cùng lúc cô lại bỏ quên hành động của người bố có cùng huyết thống. Cô không hề tha thứ cho Từ Thịnh Lâm, mà chỉ là ích kỷ lựa chọn quên đi một số chuyện mà thôi.

Từ Ngộ suy tư một lúc, sau đó đột nhiên quay người bước sang phải.

Cô chỉ là tò mò muốn xem thử mà thôi, cũng không định đi qua con hẻm nhỏ này một mình. Cho đến khi nhìn thấy người đang đứng yên dưới ánh đèn đường mờ ảo kia, cô giật mình thảng thốt.

Cô có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của người đó, bởi vì người đó cũng ngẩng đầu lên, nhìn cô bằng đôi mắt đen như mực.

Từ Ngộ nhanh chóng lấy lại vẻ tự nhiên, giả vờ như mình chỉ đi ngang qua mà thôi, sau đó chậm rãi đi về phía anh: “Trần Phóng, sao cậu lại ở đây? Đang đợi ai sao?”

Trần Phóng liếc cô một cái rồi đưa mắt đi chỗ khác. Anh ưỡn thẳng lưng khỏi cột đèn, nhấc chân đi vào con hẻm nhỏ với chiếc cặp trên lưng.

Từ Ngộ cảm thấy hơi quái lạ, cô đuổi theo bước chân Trần Phóng: “Cậu không đợi ai thì đứng đó làm gì? Còn mặc cả cây đen nữa, dễ làm người ta hoảng sợ lắm đó. Vừa rồi mình bị cậu dọa sợ luôn. Hay là nói…” Cô chớp chớp mắt, nói đùa một câu: “Cậu đang đợi mình?”

Bước chân Trần Phóng dừng lại.

“Cậu nghĩ nhiều rồi.” Anh nói.

Từ Ngộ sửng sốt nửa giây, sau đó đột nhiên nở nụ cười: “Cậu thật sự đang đợi mình à?” Cô có chút bất ngờ vì suy đoán đang hiện lên trong đầu — Trần Phóng, thật sự đã bị cô lay động rồi sao?

Nếu đúng là vậy, thật không dễ gì đột nhiên dừng tay lại.

Cô không muốn bỏ phí cơ hội tốt này để trừng phạt Tần Úc.

Từ Ngộ vừa rồi hãy còn ồn ào lúc này lại trở nên hơi yên lặng, lẳng lặng đi bên cạnh Trần Phóng, mày khẽ chau lại, tựa hồ như đang suy nghĩ chuyện gì đó rất nghiêm túc.

_________________

[1] Theo sử ký Tư Mã Thiên có ghi chép rằng: “Cuộc chiến tranh giữa nước sở và nước Hán” Chính là nguyên nhân tạo nên Sở Hà Hán giới. Vào năm 206 TCN, sau khi nước Tần bị diệt vong, chư hầu khắp nơi nổi dậy tranh giành lãnh địa và quyền lực. Tuy nhiên đến năm 203 TCN nổi lên 2 thế lực mạnh nhất khi đó chính là Tây Sở Bá vương và phong Lưu Bang làm Hán vương.

Cùng vào mùa thu năm 203 TCN Hạng Vũ mang quân tiến ra ngoài, Lưu Bang thừa cơ kéo quân tiến chiếm vùng Quan Trung và tiến thêm về phía đông.

Hạng Vũ đem quân về đánh bại Lưu Bang. Lưu Bang bèn liên hợp các lực lượng chống Hạng Vũ ở các nơi, và lần nữa lại giằng co với Hạng Vũ.

Trong hoàn cảnh thiếu lương thực, binh sĩ bị kiệt quệ đến cùng cực, Hạng Vũ phải nêu ra phương án “trung phần thiên hạ” tức là đem đất nước chia làm hai.

Hai bên thương lượng với nhau và quyết định lấy Hồng Câu làm đường phân giới, phía tây con sông này thuộc về nước Hán, còn phía đông thuộc về nước Sở. Từ đó đã nảy sinh ra cách nói “Sở Hà, Hán giới”.

— QUẢNG CÁO —