Thời gian có thể thay đổi mọi thứ, dù là ký ức của bản thân, hay đến ngoại hình của của một con người. Anh Phương trong ký ức của Quang Vinh chỉ là một cô gái bình thường, không có gì nổi bật, ngoại trừ giọng hát mang thanh âm của một thiên thần.
Nhưng rồi năm tháng qua đi, cô đã hoàn toàn lột xác đến mức anh phải trầm trồ kinh ngạc. Cô gái ấy, giờ không chỉ mang trong mình giọng ca, mà còn là vẻ đẹp tựa như thiên thần vừa hạ giới. Sự cuốn hút khó cưỡng đến mức cám dỗ ấy, khiến cho ngọn lửa dục vọng trong người anh phừng lên một cách mạnh mẽ, đến mức anh không thể phủ nhận.
Như miếng mỡ treo trước miệng mèo, anh thèm khát muốn ngoạm lấy và nhai trọn trong miệng mình. Hay như những lũ chuột mặc bao nguy hiểm cận kề của những chiếc bẫy trước mặt, chúng vẫn không thể cưỡng lại sức hút tỏa ra từ miếng thịt kho thơm phức. Dù biết cô là thuốc độc nhưng sao tâm ý anh lại muốn thử nuốt trọn lấy một lần.
Từng cú nhấp chuột vang lên và trên máy tính là những tấm hình của Anh Phương. Có vẻ như việc chọn lựa đã kết thúc, nhưng anh vẫn muốn tìm tòi thứ gì đó trong những bức hình này. Ngã người ra sau ghế ngẫm nghĩ, suy tính, anh quyết định cầm lấy điện thoại.
“Nghe bảo tối nay Phương bay?” Anh giả vờ hỏi.
Cô ừm một tiếng. “Anh gọi có chuyện gì không?” Cô nhớ mình đã hoàn thành mọi công việc cần thiết.
“Khi nào Phương bay?” Anh gặng hỏi.
“Mười giờ tối.” Cô khá là tò mò.
Anh nhìn đồng hồ mới thấy chưa điểm tới bảy giờ. “Vinh định bàn với Phương một số chuyện ấy mà. Vinh gặp Phương được không?”
Cô ngạc nhiên. “Bây giờ sao?”
“Nếu hai tiếng tới Phương không bận gì.” Anh lặp lại. “Vâng, bây giờ.” Anh nói nhanh. “Nếu Phương bận gì thì chúng ta gặp nhau ở sân bay cũng được.”
Cô mừng thầm trong lòng. “Không, bây giờ cũng được.”
Lòng anh hớn hở hẳn lên. “Vinh biết một chỗ này tuyệt lắm. Phương ở đâu, để Vinh tới đón?”
Cô ầm ờ. “Anh nhắn địa chỉ đi, tôi sẽ tới đó luôn.”
“Vậy để Vinh nhắn tin. Bye, Phương.” Nhanh chóng nhắn địa chỉ của Rel Lounge, anh liền vội chạy đi sửa soạn.
Quần âu đen, sơ mi tay dài màu xám, thêm một chút nước hoa cho lôi cuốn, anh bước ra khỏi phòng trong một trang phục chỉnh tề và một chiếc đầu bóng loáng. Bước ngang qua phòng khách, anh dừng lại ngắm nhìn bức tranh Sắc Đẹp treo trên tường. Bức tranh anh có được ở buổi đấu giá từ thiện. Có vẻ như đến cả bức tranh cũng toát ra một sự ma mị khó cưỡng.
“Anh tới lâu chưa?” Anh Phương vừa tới liền hỏi.
Anh liền đứng dậy. “Vinh cũng vừa tới.” Anh ga lăng kéo ghế ra giúp cô.
Anh Phương sau khi đảo mắt nhìn một lượt. “Tối nay có vẻ nhà hàng vắng nhỉ. Đừng nói anh bao trọn chứ?”
“Không, thật ra mọi khi nó cũng như vậy.” Anh thú thật. “Nhà hàng này chỉ dành cho hội viên.”
Cô nhíu mày. “Sao tôi chưa nghe bao giờ nhỉ?”
Anh ngồi xuống. “Đúng rồi, vì nó không public.” Anh giơ tay ra hiệu cho phục vụ rồi gật đầu như thể muốn nói, “lên món giúp anh”. “Hôm nay Vinh xin được tự tiện gọi món cho Phương nhé?”
Cô bĩu môi. “Để xem thử thế nào.”
Nhìn cô trong trang phục đầm bó xẻ tà màu đen, kèm với chiếc “belt” cùng màu, anh bỗng tò mò. “Phương vừa đi đâu về à?”
Cô cũng muốn dò xét biểu cảm của anh như thế nào nên liền nói thật. “Mới đi spa với Yến Nhi, sau đó đi shopping thì anh gọi.”
Gương mặt anh thay đổi ngay, cả cảm xúc cũng vậy. “Vậy Vinh làm phiền cuộc hẹn của hai người rồi.”
“Đâu có, Nhi cũng bận đi chơi với bác sĩ Minh mà.” Cô cố tình khai ra.
Anh nhíu mày. “Bác sĩ Minh?”
Cô lại quen miệng rồi. “Nhật Minh ấy?”
Nhật Minh, cái người anh ghét từ họ đến tên. “Vậy sao?” Giọng anh nhỏ dần khi nói.
Cô biết ngay mà, Yến Nhi, bậc thầy điều khiến cảm xúc của anh, dù không hề xuất hiện hay thốt ra một lời. Lúc vừa rồi cô đang cùng Yến Nhi và vệ sĩ Loan rảo bước trong trung tâm thương mại. Cả ba đều mua khá nhiều đồ, thật ra thì chỉ cô thôi. Yến Nhi chỉ mua một cặp mũ lưỡi trai màu đen, một lốc tất nhiều họa tiết màu sắc và hai khăn choàng cổ màu nâu.
“Thức ăn hợp khẩu vị với Phương không?” Quang Vinh tò mò.
“Cũng khá hợp.” Thật ra thì cô thấy thức ăn khá ngon. “Anh cười gì vậy?” Cô tò mò hỏi. Thật ra từ lúc gặp lại nhau tới giờ, việc nhìn thấy anh cười như thế này, rất là hiếm thấy. Lòng cô cũng nở rộ như hoa khi nghĩ đến việc mình làm anh vui vẻ như vậy.
Anh tủm tỉm cười. “Lần đầu tiên ngồi ăn với Phương, mà không bị mắng xối xả.”
“Người ta không biết lại tưởng tôi ăn hiếp anh bây giờ.” Cô nghĩ đến lần đầu tiên gặp anh thì cũng thấy sợ mình thay.
“Hôm đó Vinh không thể đụng gì được luôn.” Anh cầm ly rượu lên. “Ăn mắng quá nên no luôn.”
Cô cụng ly với anh rồi nhấp nhẹ chút rượu. Nay cô không cần phải mượn rượu để lấy can đảm nữa. “Tối nay anh có thể mắng lại tôi.”
Anh lắc đầu. “Vinh cảm ơn không hết. Sao lại nỡ dám mắng người đẹp.” Anh chắp hai tay lại với nhau. “Sau này còn nhờ người đẹp giúp đỡ dài dài.”
Khóe miệng cô cũng cong lên khi nghe những lời mật ngọt ấy. Giúp đỡ cả đời cô còn làm được, huống gì chỉ vài việc cỏn con ấy. Chỉ sợ anh không giữ lời mà thôi. Ánh mắt của cô trở nên nham hiểm hơn trong lúc nốc cạn ly rượu.
Lại nói về Yến Nhi, lúc này cô đang ngồi trong cửa hàng cà phê Sáng Tạo ở trước sảnh trung tâm thương mại. Trong lúc đợi Nhật Minh, cô đã gọi cho mình tách latte nóng cùng với chiếc bánh tiramisu. Trời đã vào đông và sự giá lạnh tăng thêm từng ngày, kiểu thời tiết như thế này hay làm lay động những người cô đơn như cô.
Đông tới, tuyết rơi, người sầu uất. Lạc lõng, cô đơn, kẻ đợi chờ. Cô đọc lại một lần nữa và cảm thấy không hay, ngang quá ngang. Anh tới, anh đi, người đau khổ. Dằn vặt, đau thương, kẻ dại khờ. Thêm một câu nữa và cô thấy cũng quá tệ. Không phải đọc sách nhiều là sẽ làm thơ hay. Trước giờ môn Văn như có thù với cô vậy. Thế mà năm xưa cô lại từng ao ước trở thành một nhà văn.
Cô chỉ biết khẽ cười khi nghe anh nói. Lúc nào cũng vậy, cứ khi nào cô tới trước là anh lại xin lỗi. Anh ở bệnh viện, cô đang ở trung tâm thương mại, sao mà anh có thể tới trước chờ cô được. Vậy mà như một thói quen, anh lại nhìn cô xin lỗi. “Nhi mới vừa tới thôi.”
“Dạ, anh dùng gì ạ?” Một nhân viên bước tới.
Nhật Minh nghĩ ngợi. “Ừm, cho anh ly trà xanh, ít đá. Với lại một cái bánh croissant.”
“Dạ bên em hết bánh sừng bò rồi ạ.” Nhân viên mỉm cười.
Nhật Minh nhíu mày. “Thế cho anh một bánh mousse dâu tây.”
“Dạ vâng.” Nhân viên bước đi.
“Trời lạnh vậy mà Shin uống đá sao?” Cô thấy không nên.
Anh khẽ cười. “Tại Shin quen rồi. Với lại trời cũng chưa lạnh lắm.” Anh tò mò khi nhìn thấy túi đồ bên cạnh. “Nhi mua gì vậy?”
Phải như ngày xưa cô sẽ hớn hở khoe anh đủ điều, nhưng giờ cô lại có cảm giác dư thừa khi nói ra. Chắc gì anh đã quan tâm, hoặc cô cũng không nên làm phiền anh bởi những câu chuyện thừa thãi này.
“Mấy thứ linh tinh ấy mà.” Cô nghĩ nên vậy.
Anh lại chạnh lòng khi thấy cô xa cách. Mọi khi cô sẽ tâm sự đủ điều và anh rất thích ngồi lắng nghe. Nhưng giờ thì có vẻ cô chỉ muốn trò chuyện với gã nào đó ở công ty. Gã mua bánh su kem chết bằm.
Không biết phải mở miệng như thế nào, cũng chả thể cứ ngồi im lặng như vậy, anh đành hỏi đại. “Hôm bữa, Nhi đi liên hoan với công ty vui không?”
“Cũng bình thường.” Cô ăn một miếng bánh tiramisu. “Thức ăn chả ngon gì cả.”
“Hôm đấy Nhi uống nhiều không?” Anh chưa tìm ra được đề tài mới.
Cô lắc đầu. “Nhi uống vài ly rồi xin về sớm. Nhỏ Trang uống mới nhiều. Nhỏ cứ đè đầu ông trưởng phòng mời bia mãi thôi.” Chợt cô dấy lên sự tò mò. “Tối hôm ấy.” Giọng cô có phần e ngại. “Shin có đi đâu chơi không?” Cô như đang trộm nhìn anh, mặc dù cô đang ngồi đối diện. Có lẽ cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh để hỏi.
“Cho em gởi ạ.” Nhân viên đặt nước và bánh xuống bàn.
Anh gật đầu. “Cảm ơn em.” Rồi anh tiếp tục nhìn cô. “Tối ấy Shin tranh thủ về nhà dọn dẹp.”
“Dọn một mình á?” Cô muốn biết người ấy tới phụ hay không.
“Ừm, tuy hơi mệt nhưng rất đáng.” Vì bận trực bệnh viện với lại tăng ca, nên thỉnh thoảng anh mới có thời gian quét dọn.
Cô cầm thìa khuấy đều ly latte. “Shin không nhờ người tới phụ sao?”
“Shin không thích người lạ tới nhà.” Anh nhìn cô mỉm cười. “Tối đó định nhờ một người tới phụ, nhưng họ đi chơi mất rồi.”
Cô chợt chạnh lòng. “Vậy hả?” Hóa ra là anh muốn nhờ người ấy tới phụ. Cảm giác như nhân vật chính trong phim cô yêu thích vừa qua đời. Một sự hụt hẫng như muốn tắt phim. Không, nên “drop” luôn mới đúng.
“Ừm, tại người ta bận đi ăn liên hoan với công ty.” Anh chống cằm nhìn cô.
“Liên hoan”, “đi chơi”, chẳng lẽ người anh nói là cô. “Nhi á?” Thay vì đoán mò, cô nghĩ nên hỏi thẳng. Những giây phút như thế này, sai một ly, có thể đi tới chục km.
Anh nhìn cô trìu mến. “Chứ ai nữa.”
Như một đóa hoa đón nhận cơn mưa rào sau những ngày nắng hạn, lòng cô tươi tỉnh, rạng rỡ hẳn lên. Nhưng nghĩ đến việc dọn nhà cho người ấy vào ở, lòng cô lại xìu xuống như quả bóng bay xì hơi. Thấy anh ăn bánh mousse, cảnh tượng ở bệnh viện lại hiện lên. Muốn biết rõ cảm xúc của anh một lần nữa cho chắc chắn, cô mạnh dạn cầm thìa múc bánh của anh.
“Nhi ăn đi.” Nghĩ cô thích ăn, anh liền nhường bánh.
Người nào anh cũng đối xử như vậy sao, nhường bánh cho họ. “Shin ăn đi, Nhi chỉ thử một chút thôi.” Thật khó để tìm ra câu trả lời ngay lúc này.
Anh làm thêm một thìa bánh nữa. “Nhi ăn miếng nữa đi, miếng này ngon này.” Anh chỉ vào chỗ bánh có lát dâu tây.
Cũng khá thèm, cộng với việc anh đang chờ, nên cô cũng không từ chối nữa.
“Cuối tuần này Nhi có bận gì không?” Anh hỏi.
Cô lắc đầu.
“Thế cuối tuần này tới nhà Shin chơi không?” Anh định tổ chức bữa BBQ nho nhỏ.
Cô nói đùa. “Định rủ Nhi qua dọn nhà à?”
Anh nảy ý chọc cô. “Ừm, dọn xong, Shin sẽ nướng thịt mời Nhi để trả công.” Anh biết cô thích xiên nướng.
“Không đi đâu.” Cô lắc đầu.
“Sao vậy?” Anh tò mò.
Cô cũng bắt chước anh. “Thế Shin qua nhà Nhi dọn đi. Nhi làm mì tôm cho Shin ăn. Khuyến mãi thêm ly trà nữa.” Cô biết anh thích ăn mì và uống trà.
“Mai Shin qua luôn được không?” Anh nghiêm túc nói.
Gì mà nhanh vậy, anh mời thịt, cô mời mì tôm, lẽ ra anh phải đong đưa vài câu chứ, sao đằng này quyết định liền vậy. “Chưa được đâu.” Cô mỉm cười. “Nhi phải lựa màu sơn, rồi phải nghĩ nên trang trí lại căn hộ như thế nào, sau đó mới dọn được.”
Anh ngạc nhiên. “Nhi định sơn lại căn hộ sao?”
“Ừm, Nhi muốn sơn mới, tại tường cũng bẩn với ố hết cả rồi.” Từ khi qua nhà Anh Phương xong, cô cứ thôi thúc quét sơn lại mới căn hộ của mình.
“Nhi có nôn nóng không, nếu không sao không để qua năm rồi hẵng sơn. Thời tiết ẩm ướt, rồi sắp tới mưa gió nữa, liệu có ổn không?” Anh nhắc nhở. “Nhi biết thời tiết Thanh Hải vào cuối năm như thế nào mà.”
Cô nhìn anh. “Ừ, ha.”
“Giờ trước mắt Nhi cứ chọn màu sơn đi, rồi lên ý tưởng nên thiết kế lại căn hộ như thế nào. Sang năm bắt tay vào thực hiện là chuẩn luôn. Shin qua sơn phụ cho, không cần trả công, chỉ cần bao ăn là được.” Anh nở nụ cười đầy gian trá.
Cô ừm một tiếng. “Dễ mà, mì tôm lúc nào nhà Nhi chả có.”
Anh há hốc. “Gì, người ta đổ bao nhiều công sức vậy, mà chủ nhà lại chiêu đãi mì tôm.” Anh giả vờ sờ cằm tính toán. “Để xem, nhiều năm trước giá tiền công thợ chỉ sơn chồng lên, không róc lớp sơn cũ, thì rơi vào tầm khoảng 10.000/m2.”
Cô ngạc nhiên. “Ủa, rẻ vậy hả. Nhà Nhi có 70m2, vậy tính ra có khoảng 700.000 chứ mấy.”
Anh bật cười vì gương mặt biểu cảm ngây ngô của cô. “Làm gì tính như vậy được.” Anh giải thích cho cô hiểu. “Khi người ta sơn nhà chung cư, người ta sẽ lấy diện tích sàn nhân với ba, vì mặt sàn nhà không tính. Nhà Nhi 70m2 nhân ba lên sẽ thành 210m2. Do vậy 210m2 nhân với 10.000 sẽ thành ra là.” Anh ngước mắt lên trời khi nhẩm tính rồi nhìn cô. “2.100.000.”
Cô bất ngờ. “Sao Shin biết chuyện này?”
Thật ra những cái này là do anh Minh Dũng nói lại. “À, có một ông anh nói cho Shin biết.”
Cô gật gật đầu. “Ừm, năm sau Nhi sẽ sơn nhà.”
Anh lại nảy ý chọc cô. “Đúng đấy, năm sau hẵng sơn. Nhưng nhà thì vẫn có thể dọn. Mai Shin qua nhé.”
Cô tủm tỉm cười. “Không.” Cái con người đáng ghét này. “Nhi định sơn màu xanh dương nhạt, Shin thấy thế nào?” Cô sực nhớ. “Y như màu sơn của nhà Shin ấy.”
Thật ra đó là màu sắc ưa thích của cô. Khi anh biết được, anh đã quyết định quét lên ngôi nhà của mình.
Anh lúc ấy đang đi dạo cùng cô ở khuôn viên trường đại học. “Nhi thích sống ở một nơi như thế nào?”
Cô đăm chiêu nghĩ ngợi. “Một nơi yên tĩnh, thoáng mát, gần sông, có vườn, nhiều cây, an ninh đảm bảo.”
“Thế nhà thì sao?” Anh gặng hỏi.
Cô kể về ngôi nhà mình thích. “Một ngôi nhà nhỏ, có sân phía trước, một chiếc xích đu bằng gỗ, một hồ bơi bé nhỏ bên hông. Một ban công rộng rãi để ngắm hoa cùng với đất trời. Một căn bếp đầy đủ tiện nghi, bên cạnh căn phòng khách với những kệ sách đầy ắp. Một căn nhà đầy ắp màu xanh dương.”
Thoát ra khỏi hồi tưởng, anh thật sự muốn trả lời, “Nhi có muốn dọn vào ở chung với Shin không”, nhưng anh biết điều đó là không thể. “Màu xanh dương nhạt có nhiều loại màu lắm. Để Shin về nhà gọi kiến trúc sư hỏi thử bảng màu ấy là gì, rồi Shin nhắn lại Nhi.”
“Chứ không phải xanh dương nhạt là màu xanh dương nhạt hả?” Cô thấy rắc rối dễ sợ.
“Không.” Anh sực nhớ đến lời của Đức Anh. “Cũng là xanh dương nhưng người ta chia ra nhiều bảng màu. Ví dụ như GG0016 hay YY0031. Blue Sky hay Blue Sea. Mỗi màu đều khác nhau một chút xíu ở cách pha trộn.” Anh biết là GG0016 và YY0031 là màu trắng, nhưng anh chỉ mượn để ví dụ thôi.
Cô bật cười. “Blue Sea là bia mà?”
Anh cảm thấy hố nặng. “Shin chỉ ví dụ thôi.”
Chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng lòng anh lại đầy ắp niềm vui. Được nhìn cô, được trò chuyện, được thể hiện sự quan tâm, những thứ tựa như nhỏ nhặt ấy, lại khiến anh hạnh phúc vô cùng. Anh không biết vũ trụ có gởi nhầm tín hiệu không, hay vũ trụ đang cố tình muốn trêu đùa, nhưng ngay lúc này anh có thể cảm nhận được mình vẫn còn cơ hội. Vẫn còn thời gian để đánh bại gã đồng nghiệp su kem đấy.