Lỡ Hẹn

Chương 5



Tiếng chuông reo, thế là giờ ra chơi đã đến. Định lên trò chuyện với Yến Nhi nhưng chưa kịp đứng dậy, Quang Vinh đã thấy cô nàng lao ra khỏi lớp cùng với bạn. Vậy là anh đành phải thực hiện nguyên tắc tiếp theo của mình, uống nước ép hoa quả để bổ sung vitamin.

Nói về khu lớp học, trường có thang máy và cả thang bộ, nhưng thang máy chỉ dành cho các thầy cô và nhân viên của trường sử dụng. Học sinh, tất nhiên là phải lết thang bộ để lên lớp, hơi bất công với nhiều bạn nhưng lại không có vấn đề gì với anh. Dù sao thì mỗi ngày anh phải thực hiện đủ số bước yêu cầu, mà anh cài trong app điện thoại.

Mỗi tầng đều có hai khu vệ sinh, một khu dành cho học sinh nam và nữ, khu còn lại thì dành cho giáo viên và những người làm trong trường. Nói chung thì ở trường, các thầy cô đều có những khu biệt lập với các học sinh, thậm chí là nhà ăn cũng được chia thành hai.

Ở giữa mỗi tầng là nơi tủ đồ của học sinh tọa lạc. Hai bên hành lang, hai hai hàng tủ dài màu xám và mỗi học sinh sẽ có một tủ đồ cá nhân riêng của mình. Có người dùng nó để chứa các vật dụng cá nhân, có người để quần áo, có người để nước hoa quả như anh, hoặc để đủ loại truyện như Yến Nhi.

Nói về Yến Nhi, những ngày đi học đầu tiên như này, cô thích lắm. Chả cần phải học bài hay làm bài tập gì cả. Chưa kể còn gặp lại tụi bạn nữa chứ, mấy tháng hè rồi, cô chả gặp được Khánh Đan và Thảo My. Cứ hè nào cũng vậy, hai người họ đều xách vali về ở với gia đình, để cô và Mỹ Linh bơ vơ hai người với nhau.

Học sinh ở trường có hai loại, nội trú và ngoại trú. Cô là học sinh nội trú ngay từ cấp hai. Mặc dù nhà ở thành phố, nhưng vì mẹ cô thường xuyên đi làm ăn xa, nên cô tá túc luôn lại ở trường. Thỉnh thoảng cuối tuần hoặc khi nào mẹ về nước, cô mới sang ngủ cùng. Tất nhiên ấy là khi xưa, còn nhiều năm gần đây, cô chỉ gặp mẹ rồi về lại ký túc xá.

Quang Vinh thì còn tệ hơn cô, anh chàng nội trú ngay từ thời tiểu học. Cũng cùng một hoàn cảnh, ba của Quang Vinh thường xuyên xa nhà nên không có thời gian ở bên cạnh. Lại không tin tưởng vào họ hàng, nên ba gởi anh vào trường để nhờ chăm sóc. Sau này lớn lên, vì không thích gặp những khuôn mặt gia đình bé nhỏ kia sống trong nhà, cũng không muốn chuyển trường về thành phố Đức Minh, nên anh đã ở ký túc xá đến tận bây giờ. Chả hiểu vì sao mà ba anh lại đồng ý nữa.

Bởi vậy, cũng giống như cô, Quang Vinh luôn xem trường là nhà của mình. Có điều lâu lâu mọi người lại đổi nhà một lần. Cô thì mới đổi lần đầu tiên, từ ký túc xá ở trường trung học cơ sở, sang ký túc xá trường trung học phổ thông. Quang Vinh thì hai lần rồi, từ tiểu học sang cơ sở, rồi lại đến phổ thông bây giờ.

Nhìn vậy chứ không khổ lắm đâu, hệ thống giáo dục của trường Sky nằm trong một khu phố, nên từ trường này chuyển sang trường kia rất gần. Chưa kể là nhà trường có sẵn đội ngũ vận chuyển, nên mọi người chỉ cần nhìn thôi. Họ sẽ lo từ chuyện đóng thùng đến việc mang ra xe và mang lên lại phòng mới.

Mà đồ dùng của cô thì không gì nhiều, toàn truyện là chủ yếu. Mỹ Linh thì còn khỏe hơn cả cô, chỉ vác theo vài bộ quần áo và một thùng bánh kẹo. So với Khánh Đan và Thảo My, thì cô thân với Mỹ Linh hơn. Hai người nằm chung một giường, Mỹ Linh tầng dưới, cô thì tầng trên. Có nhiều điểm chung và chưa kể đã ở bên nhau qua nhiều mùa hè, nên hai người thân thiết chả khác gì chị em.



“Đói bụng quá.” Mỹ Linh vừa ở phòng ăn đi về đã than thở.

Bộ tiêu hóa của cô nàng có vẻ cực kỳ tốt, khi chỉ trong một vài phút đi bộ từ phòng ăn về ký túc xá đã tiêu hóa hết khoảng bảy trăm calo. Theo tổ chức Lương thực và Nông nghiệp Liên Hiệp Quốc, hay được viết tắt là FAO, một người trung bình cần tối thiểu khoảng 1.800 calo/ngày, điều đó có nghĩa, Mỹ Linh đã tiêu hóa khẩu phần ăn bữa tối, gần bằng nửa lượng calo của một ngày dành cho một người.

“Thôi biết rồi.” Yến Nhi chìa thanh kẹo chocolate Snickers ra. “Nè.” Cô phát âm theo thổ ngữ địa phương của Thu Huyền ngồi bàn bên cạnh, thay vì là từ “này”.

Mỹ Linh lập tức cầm lấy và nằm xuống giường. Một tay gối đầu, tay còn lại cầm thanh chocolate, cô nàng vừa ăn, vừa gác chân lên nhau, một phong thái hưởng thụ thật sự.

“Kẹo ở đâu ra vậy?” Khánh Đan ngồi ở giường đối diện hỏi.

“Lúc nãy ăn cơm.” Yến Nhi đáp. “Quang Vinh cho.”

Thảo My lúc này đang cầm gương soi. “Sao Quang Vinh không ứng cử làm lớp trưởng nhỉ?” Năm ngoái chứng kiến nhiều hành động của bà chằng Ngọc Trân, cô chỉ muốn phế bỏ chức vị ấy thôi. Tiếc là năng lực của cô không cho phép.

Yến Nhi khẽ cười. “Vậy là các cậu chưa biết gì về Quang Vinh rồi.”

“Biết gì?” Khánh Đan tò mò.

“Ngày xưa Quang Vinh từng làm lớp trưởng.” Yến Nhi kể lại. “Nhưng gắt với dữ quá, nên mọi người hùa nhau nói với cô giáo bãi nhiệm.”

Thảo Mỹ không tin. “Thật sao?” Nếu là cô thì cô sẽ đứng về phía trai đẹp.

“Ghê lắm.” Yến Nhi khuyên nhủ. “Nếu Quang Vinh mà làm lớp trưởng, thì các cậu từ bỏ việc đi học trễ đi. Ngày xưa cậu ấy từng hét với bạn mình.” Cô nhái giọng Quang Vinh. “Cậu biết vì sao mặt trời luôn mọc vào mỗi sáng không? Vì nó không có lười biếng và dậy trễ như cậu.”

“Ghê vậy.” Khánh Đan sực nhớ. “Ủa Nhi, bạn đẹp trai lúc chiều là ai vậy?”

“Anh chàng đẹp trai nào vậy?” Đôi mắt của Thảo My bắt đầu tò mò.



Khánh Đan nói. “Anh chàng mới nhập lớp ấy.”

“À.” Yến Nhi khẽ cười. “Nhật Minh ấy hả, ngày xưa từng học chung lớp. Bạn thân của Quang Vinh đấy.”

Khánh Đan không tin. “Thật không?” Sao trước giờ cô không nghe nói.

“Thật.” Yến Nhi gật đầu. “Hai người họ lúc trước thân lắm. Nhưng đến lớp tám thì bỗng giận nhau và Nhật Minh cũng chuyển trường luôn từ đấy.” Cô cũng không biết vì sao hắn ta lại chuyển về đây nữa. Đang yên, đang lành.

Lúc này Nhật Minh đang ở phòng ký túc xá nam và bắt đầu gởi lời mời kết bạn cho Yến Nhi trên mạng xã hội Facebook.

Yến Nhi tất nhiên sau đó bật laptop lên, thấy thông báo “Nhật Minh” nào đó gởi lời mời, cô liền vào trang cá nhân của gã để xem. Khi biết là gã điên Nhật Minh, cô liền bấm xóa ngay lập tức.

“Sao chưa bấm đồng ý với anh?” Nhật Minh ngồi bật dậy. “Hay là từ chối?”

“Lỡ người ta ngủ rồi sao ba.” Bảo Khôi nằm giường ở tầng dưới ngầm đoán.

Nhật Minh nhíu mày. “Ngủ?” Anh không tin. “Mới mười giờ mà ngủ cái gì.”

“Nó không ngủ thì để tao ngủ.” Bảo Khôi thấy thằng này nói nhiều quá.

“Được lắm.” Nhật Minh lầm bẩm trong miệng. “Mai sẽ biết tay anh.”

Bảo Khôi nhếch môi cười. “Mày định làm gì? Xông vào phòng họ rồi bảo tại sao em từ chối tôi?”

Thế Sơn ở giường đối diện chem lời vào. “Mặt Minh làm gì dày đến mức vậy.”



Bảo Khôi ngẫm nghĩ. “Tao nhớ ngày xưa mày đâu có thân với con Nhi đâu ta? Sao giờ tự nhiên cuống lên như kiểu cháy nhà vậy?”

“Vì Vinh thích bé Nhi.” Thiên Bình ngồi trên giường trả lời thay.

“Ok, tán đi, tao ủng hộ.” Bảo Khôi bất ngờ thay đổi quan điểm. Gì chứ, miễn thằng mặt khốn ấy đau khổ, việc gì anh cũng tán thành.

Thiên Bình khuyên nhủ. “Có nhiều tình yêu xuất phát từ những trò đùa. Nếu tôi là bạn, tôi sẽ cẩn thận quyết định của mình.”

“Quan trọng là bé Nhi có thích nó hay không? Chứ nó thích bé Nhi là điều tất nhiên rồi.” Thế Sơn cố tình trêu chọc. “Muốn tán người ta thì cứ nói, giả vờ lôi chuyện tiếp cận ra làm gì.”

Nhật Minh há hốc ngạc nhiên. “Gì vậy mấy cha. Tôi chỉ muốn làm bạn với người ta. Mấy cha suy diễn ra lắm chuyện vậy.”

“Chỉ tiếc là người ta không thèm kết bạn với mày.” Bảo Khôi bật cười. “Cả phòng bốn đứa, nó kết bạn hết ba, chỉ chừa lại mỗi mày. Con tim tao đau quá man.”

Nhật Minh nằm dài trên giường, gương mặt anh bỗng cau có hơn so với lúc nãy.

“Muốn biết bé Nhi suy nghĩ thế nào, sáng mai bạn hãy xuống hỏi.” Thiên Bình mách bảo. “Sáng nào, cô nàng cũng đọc truyện ở dưới sân ấy.”

Ánh mắt của Nhật Minh bỗng lóe lên, anh đã biết cách rồi, giờ chỉ chờ đợi thời gian mau qua đi thôi. Câu trả lời sẽ có, kết quả cũng sẽ có và mục đích của anh cũng sẽ được thực hiện thành công.