Lỡ Hẹn

Chương 62



Mùa xuân của Thanh Hải, tuy thời tiết không đẹp như ở Đức Minh, nhưng trời xuân ở đây vẫn mang đến một màu sắc ôn hòa, dễ chịu. Không còn những ngày gió rét lạnh giá, kèm theo những trận tuyết rơi của mùa đông. Cũng không có cái nắng nóng, oi bức bao trùm như mùa hạ. Mùa xuân của Thanh Hải vẫn có cái hơi se lạnh ở đầu xuân, những trận mưa lất phất đầu mùa, và vẫn có những ngày nắng nhẹ chạm lấy làn da, đủ để người ta nhận ra sự ấm áp của ánh mặt trời.

Anh Phương thích mùa xuân ở Đức Minh hơn, nơi cô có thể nhận thấy rõ thảm thực vật chuyển mình vươn dậy sau một mùa đông giá lạnh. Cỏ cây, hoa lá, mọi thứ tranh nhau đâm chồi, nảy lộc, đến những chú chim vờn nhau trên những cành cây đang vươn mình trong ánh nắng.

Khi cảm nhận được sự sống đang sinh tồn và phát triển như vậy, cô cảm thấy mình như được tiếp thêm rất nhiều động lực để mạnh mẽ vươn lên trong cuộc sống. Cảm giác hòa chung một nhịp đập với mẹ thiên nhiên, khiến cô không còn sợ hãi, yếu đuối và đơn độc trong cuộc sống này nữa.

Với xuân ở Thanh Hải, nơi khiến cô yếu đuối, tự ti và đánh mất chính mình, cô hy vọng xuân năm nay sẽ tác động thật mạnh vào Quang Vinh. Khiến anh có thể cảm nhận được sự giá lạnh của cô đơn, mưa rơi trong lòng và sự ấm áp tỏa ra từ tình yêu của cặp đôi Minh Nhi.

“Xin lỗi vì đã để hai người đợi lâu.” Nhà hàng này không phải lần đầu Nhật Minh đến.

Quang Vinh thấy Yến Nhi khoác tay thằng khốn trước mặt thì chỉ biết kìm hãm lại sự tức giận.

“Tôi với Vinh cũng mới tới à.” Anh Phương khẽ cười.

Không khí lúc đầu có vẻ không được tự nhiên, không nằm ngoài những gì Yến Nhi ngầm đoán. Chủ yếu là anh Shin và Phương trò chuyện với nhau. Thỉnh thoảng cô có chạm mắt với Quang Vinh, vẫn là ánh mắt khó chịu ấy. Có lẽ Vinh đã biết cô nộp đơn xin nghỉ việc rồi. Nghĩ lại việc lúc đưa đơn cho trưởng phòng Nhân, mà cô lại thấy lạnh cả sống lưng.

Cả phòng bắt đầu ồ lên, nào là sao lại nghỉ việc, em bị bệnh hả, sao chị lại bỏ em. Những người thường xuyên nói khía, đá xéo cô, giờ lại giả vờ đưa bộ mặt thương hại bảo cô nên suy nghĩ lại. Đang vui mà, em đi rồi, chị biết còn ai tâm sự. Nói thật, ngoài Đoan Trang và bà chị Thục Sang ra, có ai thèm trò chuyện với cô đâu. À quên, có Đình Vũ và trưởng phòng Nhân nữa. Vậy đấy, cả phòng kinh doanh cô chỉ tiếp xúc có bốn người.

Chưa kể còn bảo cô nên giữ liên lạc, nghỉ việc rồi nhưng mình vẫn là chị em. Cô há khẩu thật chứ, làm việc với nhau bao nhiêu tháng, một cử cà phê còn chưa có. Nghỉ việc rồi, chắc chặn số, block nhau luôn chứ mà đòi giữ liên lạc. Giả tạo, đấy là những gì cô cảm nhận được.

Còn nói về Đoan Trang, trước khi cô đưa đơn nghỉ việc, cô có tâm sự với nhỏ này. Nghe cô nghỉ, nhỏ liền tức tốc đòi nghỉ theo. Mặc cho cô giải thích, năn nỉ, khuyên bảo, cuối cùng cũng như “nước đổ lá môn”. Ở Thanh Hải người ta hay dùng “nước đổ lá môn”, hơn là “nước đổ lá khoai”. Cô không hiểu vì sao như vậy, chỉ lúc nhỏ thấy người lớn nói vậy, nên giờ nói theo.

“Chị đi đâu, em đi theo đó.” Đoan Trang khẳng khái nói.

Nghe nhỏ nói câu như vậy, cô chỉ thở dài buông tay. Sau đó cô có tâm sự với nhỏ về chuyện mở tiệm trà. Tất nhiên là cô biết trước khi làm việc ở LifeMart, nhỏ này có làm pha chế ở nhiều quán cà phê. Nên khi vừa nói xong, nhỏ liền “apply” ngay vị trí pha chế. Mảng này thì cô không rành lắm, nhưng khi có nhỏ ở bên cạnh hỗ trợ, cô cũng an tâm đôi phần.

“Nhưng lương thấp lắm đấy nha.” Cô giả vờ nói.

Đoan Trang nhếch môi. “Bao ăn là được.”

Thú thật là cô không biết kiếp trước nhỏ này mắc nợ gì mình, sau kiếp này nhỏ cứ quan tâm, chăm sóc, cứ như muốn trả nghiệp vậy. Người khác không hiểu, lại tưởng cô dụ dỗ, bắt ép, lợi dụng nhỏ ấy chứ.

“Thức ăn vừa miệng Nhi không?” Anh Phương tò mò hỏi.

Thoát ra khỏi suy nghĩ, Yến Nhi gật đầu. “Ngon lắm Phương.”

“Thế mọi bữa Nhi có được dẫn đi ăn những nhà hàng như thế này không?” Quang Vinh bất ngờ lên tiếng.

Yến Nhi hiểu ngay hàm ý công kích này. “Rất nhiều.”

Anh Phương khẽ cười. “Xem ra mặc dù bận bịu, nhưng bác sĩ Minh vẫn dành cho thời gian cho người yêu nhỉ?”

“Tôi không ngờ người như bạn lại trở thành bác sĩ?” Quang Vinh nói khía.

Nhật Minh nghe xong chỉ biết cười nhẹ. Vâng, hắn cố tình muốn nhục mạ, chọc tức anh, nhưng mắc gì anh phải rơi vào bẫy. Tốn thời gian tranh cãi làm gì. “Ờ ha.”

Yến Nhi không thích cái cảnh Nhật Minh bị nói như vậy. Đụng vào anh, cô không nhịn đâu.

Anh Phương không muốn hiềm khích xảy ra. “Thế lúc nhỏ bác sĩ Minh mơ ước lớn lên làm gì?”

Nhật Minh nhìn Yến Nhi. “Làm chồng ai đó.”

Anh Phương “woah” lên vì độ thả thính của ông bác sĩ này.

Quang Vinh nhếch môi. “Tôi nhớ bạn muốn làm cảnh sát mà?”

“Cảnh sát?” Anh Phương tò mò. “Phương có thể hỏi lý do vì sao được không?”

Quang Vinh như đáp thay. “Bạn ấy thích đánh người, nên muốn làm cảnh sát để thỏa mãn sở thích bạo lực của mình.”

Nhật Minh chỉ biết phì cười.

“Vinh nói vậy chả khác nào sỉ nhục những người làm cảnh sát cả.” Yến Nhi không nhịn được. “Dượng của Nhi cũng làm cảnh sát, vậy dượng của Nhi cũng là côn đồ sao?”

Quang Vinh chợt thấy mình lỡ mồm.

Nhật Minh biết ở nhiều vùng, “dượng” là chồng của cô, hoặc là chồng của dì. Nhưng ở Thanh Hải, người ta kêu “dượng” để ám chỉ chồng sau của mẹ mình. Hay nói cách khác, “dượng” còn được gọi là “cha kế”. Khi Yến Nhi nhắc đến “dượng”, anh lập tức nghĩ đến bác Phát.

“Thế lúc nhỏ Phương mơ ước làm gì?” Nhật Minh muốn chuyển hướng câu chuyện.

Anh Phương hiểu ý nên liền mỉm cười. “Phương muốn trở thành ca sĩ.” Ngoài ra, ước mơ thứ hai của cô là gì, thì chắc bác sĩ Minh cũng thừa biết.

“Ồ.” Nhật Minh cầm ly lên. “Vậy chúc mừng Phương đã đạt được ước mơ của mình nhé.”

Mục đích của bữa tối nay là để thức tỉnh Quang Vinh, nên khi thấy mọi người đã ăn xong, Anh Phương nghĩ đã đến lúc. “Khi nào thì hai người cưới?” Vì nếu nói ngay từ lúc đầu sẽ phá tan cả buổi hẹn.

Yến Nhi đáp nhanh. “Năm nay Phương ạ.”

Nhật Minh khá bất ngờ trước câu trả lời của Yến Nhi, không phải vì thời gian đám cưới, mà vì cô đang hậm hực tên đối diện. Ở bên cạnh cô bao nhiêu năm, anh chỉ thấy được cô tức giận vài lần và tối nay là một trong số đó. Những cái liếc mắt, kênh kiệu, lườm nguýt của cô dành cho hắn ta đã đủ để nói lên mọi chuyện.

Tranh thủ lúc Nhật Minh đi vệ sinh, Quang Vinh liền bước theo. “Nếu Nhi không mất trí nhớ.” Anh nhìn vào gương. “Mày nghĩ, liệu cô ấy có thèm ở cạnh mày không?”

Nhật Minh vừa nhếch môi, vừa rửa tay dưới vòi nước. Nhẫn nại chờ anh đi vệ sinh xong để nói những lời này, có vẻ bạn anh đã bị dồn nén quá lâu. “Nếu cô ấy nhớ, mày nghĩ sẽ có cuộc hẹn tối nay sao?”

Quang Vinh biết nếu Yến Nhi nhớ ra, anh sẽ là người đầu tiên cô xa lánh. Ý của thằng này muốn ám chỉ rằng, nếu cô không thèm ở cạnh hắn, thì cũng chả thể ở cạnh anh. “Lửa phỉnh, lợi dụng người mất trí nhớ như vậy, mày không thấy mình quá khốn nạn sao?”

Nhật Minh điềm tĩnh lau khô tay, vứt giấy vào thùng rác, rồi từ từ bước tới nhìn thẳng vào mắt Quang Vinh. “Tao hi vọng những lời này, mày chưa nói với Nhi. Vì mày không những khinh tao, mà còn xem thường tình cảm của cô ấy.” Đặt hai tay lên đôi vai của Quang Vinh, Nhật Minh cười nhẹ. “Nếu tao khốn nạn, thì mày là gì?” Đừng tưởng anh không biết mục đích tiếp cận Yến Nhi của hắn.

Quang Vinh nói ngay lúc Nhật Minh vừa bước đi. “Ít nhất thì tao cũng yêu Nhi thật lòng.”

Nhật Minh cảm thấy nực cười nên quay lại. “Thật lòng?” Anh lắc đầu. “Mày thậm chí đến cách biểu lộ tình cảm của mình còn không biết, thì nói gì đến việc yêu.”

Quang Vinh nắm chặt tay lại thành nắm đấm.

“Mày như một đứa nhóc vùng vẫy, la hét, bắt đền người lớn vì bị mất đồ chơi. Yêu ư, tao sống cạnh mày đủ lâu để thừa biết rằng, mày không hề yêu ai, ngoại trừ bản thân của mày.” Nhật Minh nhìn thẳng vào Quang Vinh. “Mày không hề yêu Nhi, mày chỉ điên tiết lên, vì cô ấy rời bỏ mày mà thôi.”

Tên này chỉ muốn rời bỏ người khác, chứ không cho phép họ làm điều đó với hắn. Chính vì vậy, bao nhiêu năm qua hắn vẫn ấm ức, phẫn nộ và khao khát chiếm lấy Yến Nhi. Không phải vì yêu, mà hắn xem cô như một món đồ chơi yêu thích, muốn độc chiếm riêng mình, không cho phép cô rời xa, ngoại trừ khi hắn cho phép.

Quang Vinh tức giận nắm cổ áo của Nhật Minh. “Mày nói gì?”

Nhật Minh vẫn không hề tỏ ra sợ hãi, chỉ là anh không thích đánh nhau. “Mày chỉ là một kẻ tự luyến, thích chiếm hữu và kiểm soát người khác. Rồi khi chinh phục họ xong, mày lập tức chóng chán, hết hứng thú, và họ không khác gì đồ lưu niệm nằm trong tủ trưng bày.” Anh nghĩ hắn muốn chinh phục Yến Nhi, rồi bắt đầu trả thù cho những gì cô đã gây ra với hắn.

Quang Vinh định đấm vào mặt Nhật Minh, nhưng khi nghe thấy tiếng người khác bước vào, anh liền khựng lại.

Nhật Minh cũng giật phăng tay của Quang Vinh ra khỏi cổ áo của mình. Có lẽ tối nay là ngày may mắn của Quang Vinh, vì nếu không có người đi vào, hắn sẽ đấm anh và anh sẽ đấm hắn tơi bời.

“Minh có việc nên xin phép về trước nhé.” Vừa ra tới bàn, anh liền nói với Anh Phương. “Hôm khác chúng ta lại gặp.” Anh nhìn Yến Nhi khẽ cười. “Mình đi nhé?”

“Dạ.” Yến Nhi cũng không thích nấn ná ở lại.

Anh Phương liền gật đầu. “Nếu có việc thì hai người cứ đi đi. Bữa sau gặp lại cũng được.”

Nhật Minh không có thời gian để dây dưa với tên Quang Vinh này, mọi thứ bây giờ anh chỉ muốn tập trung vào Yến Nhi. Quan tâm, chăm sóc, yêu thương cô hết mực và sức khỏe của cô là một trong số đó. Cuối cùng thì anh cũng hẹn được bác sĩ Huy gặp nhau để nhờ xem bệnh án.

“Anh xem thử giúp em.” Nhật Minh đưa bệnh án của Yến Nhi.

Đức Huy giả vờ nói đùa. “Bác sĩ người ta chẩn đoán rồi, cậu bảo tôi xem lại làm gì nữa.” Anh nhíu mày. “Tôi nhớ cậu cũng là bác sĩ tim mạch mà?”

Nhật Minh khẽ cười. “Em muốn hỏi thêm ý kiến từ chuyên gia như anh.”

“Tôi cũng như họ thôi, khác gì nhau.” Đức Huy nhấp nhẹ ly cà phê đá.

Với Nhật Minh, bác sĩ Huy ở một đẳng cấp rất cao. “Khác mà, anh đâu phải là người thường.”

Đức Huy liếc mắt. “Ý cậu bảo tôi không được bình thường?”

Nhật Minh hoảng hốt. “Không, ý em bảo tài năng của anh hơn…”

“I’m kidding.” Đức Huy mỉm cười.

Nhật Minh lúc này mới nhận ra bác sĩ Huy đang đùa. “Anh thật là.”

Sau khi xem xong bệnh án, Đức Huy liền gật đầu. “Mọi thứ vẫn bình thường, cậu đừng lo.” Anh tò mò. “Khi nào hai đứa định cưới?”

Nhật Minh nói thật. “Em dự định cuối năm nay, hoặc đầu năm sau.” Bác sĩ Huy là người đầu tiên ở bệnh viện mà anh báo tin cưới.

“Nhớ mời anh mày nha.” Đức Huy dặn trước. “Nhưng nhớ báo trước hai, ba tuần nhé.”

Nhật Minh ngơ ngẩn khi nghe xong. “Anh lại đi đâu à?” Bình thường bác sĩ Huy hay tình nguyện đi hỗ trợ y tế ở các nước ở Châu Phi. Bác sĩ Huy cũng tham gia MSF, Médecins Sans Frontières, Tổ chức Bác sĩ không biên giới.

“Ra đảo.” Đức Huy đáp ngắn gọn.

Nhật Minh ngầm đoán. “Đảo Phú An?” Thấy bác sĩ Huy gật đầu, anh liền nói. “Đừng nói với em, anh ra đó luôn chứ?”

“Tương lai chưa biết thế nào.” Đức Huy đứng dậy. “Đừng nói với ai nhé. Thôi anh đi đây.” Anh giơ ly cà phê lên. “Cảm ơn ly cà phê.”

“Em đi đâu về vậy?” Trưởng khoa Thùy Oanh đang đứng ở quầy lễ tân.

Nhật Minh khẽ cười. “Em vừa gặp anh Huy về.” Anh sực nhớ. “Chị thấy anh Huy đùa giỡn bao giờ chưa?”

Trưởng khoa Thùy Oanh im lặng vài giây. “Anh ấy chỉ đùa với những người anh ấy thương yêu hoặc thân thiết thôi.”

Nhật Minh bỗng vui thầm trong lòng. “Vậy hả chị.” Thì ra anh cũng là người thân thiết với bác sĩ Huy. “Chắc chị hay được anh ấy đùa lắm nhỉ?”

“Ờ, cũng thỉnh thoảng.” Trưởng khoa Thùy Oanh đáp.

“Nó nói xạo đó.” Một người đàn ông lớn tuổi, tóc bạc phơ gần như cả đầu nói vọng tới.

Nhật Minh nhanh chóng nhận ra. “Cháu chào viện trưởng.” Thật ra là nguyên viện trưởng mới đúng.

Trưởng khoa Thùy Oanh liền quay lại. “Ủa, ba.” Cô ngạc nhiên. “Ba đi đâu đây?”

“Có việc.” Viện trưởng Hùng đáp ngắn gọn.

Trưởng khoa Thùy Oanh bước theo. “Sau ba vào Thanh Hải mà không nói với con?”

“Giờ nói đây.” Viện trưởng Hùng chào các bác sĩ trên hành lang.

Nhật Minh nhìn theo và nhanh chóng hiểu ra, viện trưởng Hùng xuất hiện ở đây, rõ là để bàn về việc thuyên chuyển anh Huy ra đảo. Nếu ngày ấy tới, có vẻ anh như mất đi người bạn thân ở bệnh viện. À không, người anh trai mới đúng.

Đúng lúc này thì anh nhận được tin nhắn. [Mỹ Hạnh: Tối nay 7h, nhà hàng Eva nhé anh trai *icon cười nhếch môi*].

Vâng, tối nay anh sẽ gặp người yêu của em gái, không ai khác chính là người bạn thân chí cốt, tên phản bội anh em, kẻ trộm tình cảm, gã lén lút đâm sau lưng, Quốc Phong. Thú thật thì việc em gái và bạn anh quen nhau, anh hoàn toàn ủng hộ và không có ý kiến gì. Chỉ là anh muốn nhân cơ hội này đùa giỡn, làm khó và bắt nạt bạn anh mà thôi. Biết đâu tương lai, bạn anh lại trở thành em rể. Nghĩ đến việc thường xuyên ở kèo trên, có thể ăn hiếp, bắt nạt tùy thích, anh bắt đầu cảm nhận được sự thú vị.

“Anh làm gì lườm nguýt anh Phong dữ vậy?” Mỹ Hạnh thấy anh trai mình cứ nhìn chằm chằm suốt từ đầu buổi hẹn.

Nhật Minh nhếch môi. “Phải nhìn tên mất dạy, dối gian này chứ?”

Quốc Phong giả vờ ho nhẹ.

“Lừa dối gì? Chẳng qua tụi em chưa muốn công khai thôi.” Mỹ Hạnh thanh minh cho việc mình giữ kín mối quan hệ yêu đương với anh Phong.

Quốc Phong cầm ly lên. “Để mình mời bạn một ly, xem như tạ tội.”

Nhật Minh vẫn muốn làm khó. “Ai bạn mày?”

Yến Nhi ngồi bên bật cười, vì cô biết anh đang đùa với bạn.

Mỹ Hạnh thì lại nghĩ khác. “Sao anh cứ ăn hiếp anh ấy vậy?”

“Anh là anh trai của em, sao có thể gọi là bạn được?” Nhật Minh hỏi vặn lại.

Quốc Phong nghĩ cũng đúng. “Em mời anh một ly.”

“Ok, nhóc.” Nhật Minh lém lỉnh cầm ly rượu nhấp nhẹ. “Tìm hiểu bất động sản, dò hỏi khu Tùng Quang.” Anh nhếch môi cười. “Euro Residence.”

Quốc Phong như xém sặc vì Nhật Minh nhắc lại chuyện cũ. “Em gái anh bảo thích sống ở đó.” Rồi anh chợt nhớ ra một chuyện. “Suýt chút nữa quên.” Quốc Phong nhìn sang Mỹ Hạnh. “Ngày xưa có người bảo ai thần kinh mới yêu anh.” Đoạn ghi âm cũ được bật lên, “ai có vấn đề thần kinh thì mới gặp phải bạn sao”.

Mỹ Hạnh trợn mắt khi nhận ra đó là giọng của anh mình. “Anh nói em thần kinh?”

“Đâu có.” Nhật Minh định chống chế nhưng chợt thấy bóng người quen thuộc bước vào. “Phong, tao có nhìn lầm không?”

“Gì?” Quốc Phong đảo mắt nhìn quanh, cuối cùng anh cũng nhận ra điều bạn mình đang thấy. “What the…”

Nhật Minh liền lấy điện thoại ra gọi, rồi mở loa ngoài. “Ồ, bạn tôi. Bạn đang đâu vậy?”

Đức Anh ầm ờ nói láo. “À, tôi đang có việc bận. Chút nữa gọi lại nha.”

“Bò ở đây ngon lắm, nhớ gọi nha.” Nhật Minh trêu chọc.

Đức Anh lúc đầu không hiểu lắm, nhưng sau khi nghĩ ngợi anh liền nhận ra. Cuối cùng, anh cũng thấy những cặp mắt đang nhìn mình không mấy thân thiện. Sao quả tạ chiếu rồi, có như vậy anh mới đen đủi như thế này thôi.

Nhật Minh khoanh tay trước ngực. “Có việc bận sao?” Anh nhìn qua bác sĩ Mai Lan. “Anh nghe bảo tối nay em đi ăn sinh nhật?”

Mai Lan đỏ mặt vì bị bắt gặp. “Hủy hẹn anh ạ.”

Đức Anh muốn chống chế bằng cách công kích người khác. “Hai đứa mày lén đi ăn riêng với nhau ha.”

Nhật Minh hiểu ngay ý định đó. “Không cần phải đánh trống lảng đâu bạn.”

Quốc Phong cũng hiểu. “Đêm nay chỉ tập trung vào bạn thôi.”

Đức Anh nghĩ mình cần phải tìm cách khác, rồi cuối cùng anh cũng đã tìm ra. Yến Nhi là người yêu của Nhật Minh. Mỹ Hạnh là em gái hắn ta, nhưng sao lại ngồi bên cạnh tên Quốc Phong. Chẳng lẽ tên Minh này mai mối. “Hai người yêu nhau?”

Quốc Phong giật phắng mình. “Đêm nay nên tập trung vào bạn Minh là hay nhất.” Anh cần phải đổi kèo và liên minh với Đức Anh.

Nhìn thấy cái nháy mắt của Quốc Phong, Đức Anh như hiểu ra. Để thoát khỏi sự công kích của bọn này, anh đành phải gạt qua chuyện của Quốc Phong. “Quen nhau lâu vậy, mà không hề thấy giới thiệu gì cả.” Anh bán đứng bạn mình. “Mai Lan, cô gái này chính là Pikachu mà mọi người tò mò.”

Mai Lan khá bất ngờ, thì ra chị gái xinh đẹp này là Pikachu. Nhìn hai người họ đẹp đôi như vậy, cô nghĩ bác sĩ Quỳnh không có cơ hội là đúng.

Nhật Minh không ngờ mình bị bán đứng. “Hai cái tên này.” Đang nằm ở kèo trên, giờ anh rớt xuống kèo dưới rồi.